Thái y nhanh chóng được truyền đến. Sau một hồi bắt mạch, thái y lặng lẽ quay sang hoàng thượng đang lo lắng bên cạnh, kính cẩn bẩm báo. “Khởi bẩm hoàng thượng, sứ giả Nguyên quốc chỉ bị ngất do thể chất yếu ớt cùng mệt mỏi tích tụ lâu ngày, không có gì đáng lo ngại. Thần sẽ kê một ít thuốc bổ.”
“Lui xuống đi.” Hoàng thượng phẩy tay.
Thái y từ từ lùi ra khỏi điện. Chẳng lâu sau, các cung nữ cùng thái giám cũng được lệnh rời khỏi.
Cả tẩm cung rộng lớn mà chỉ còn lại duy nhất hai người bọn họ. Hoàng thượng khẽ cởi giày, leo lên nằm cạnh Hạ Mẫn rồi vươn tay khẽ ôm hắn vào lòng.
Cảm nhận được hơi ấm, Hạ Mẫn như trở lại lúc nhỏ, được phụ thân ôm ấp, vỗ về. Hắn cũng vô thức mà nép sâu vào ngực hoàng thượng hơn.
Hoàng thượng cười, ôm chặt hắn. Người hắn luôn vậy, lạnh như băng, mùa hè ôm rất mát. Còn mùa đông thì… Y khẽ thở dài, gạt mấy sợi tóc trên trán hắn. Hạ Mẫn, tìm ngươi thật khổ cực, cuối cùng ta cũng được là người sưởi ấm chăn gối cho ngươi.
Quá trưa, Hạ Mẫn mệt mỏi mở mắt, thấy mình đang ở trong một ***g ngực nam nhân, không những thế, còn bị người đó ghì chặt vào lòng, còn đầu thì rúc vào hõm vai hắn. Khẽ động thân muốn rời đi, nhưng người kia lại chẳng có ý nới lỏng.
Hắn mở mắt thật to nhìn. Người đó một thân long bào, khuôn mặt anh tuấn. Hắn mãi mới rút được tay, đưa lên chạm vào khuôn mặt đó. Nhẹ nhàng như thể nếu mạnh tay một chút, người đó sẽ lập tức tan vỡ. Hắn cười nhẹ nhàng vén mấy sợt tóc mai của y. “Hàn Băng”. Bao lâu rồi, hắn cứ nghĩ hắn sẽ quên y, coi nụ hôn đó như vui đùa tuổi nhỏ. Nhưng khi gặp lại y, trong lòng hắn, tất cả kỉ niệm như sống dậy, chân thực như vừa mới xảy ra hôm qua. Vì sao ư? Hắn cũng không biết. Phải chăng y nhắc hắn nhớ đến cuộc sống êm đềm trước kia. Bốn người, cùng nhau trải qua hai năm tươi đẹp nhất cuộc đời trên thảo nguyên rộng lớn. Ngày ngày cùng nhau cưỡi ngựa rong ruổi khắp thảo nguyên. Tối đến quây quần bên bếp lửa. Rất hạnh phúc, cuộc sống mà hắn từng ngày từng giờ từng đêm khao khát.
Hàn Băng sau một hồi lục đục tỉnh dậy, nhìn thấy Hạ Mẫn đang đăm chiêu nhìn mình, ánh mắt có vẻ mông lung nhưng lại ánh lên tia hạnh phúc.
Khẽ thả hắn ra, y đưa môi đến thơm lên trán hắn làm hắn giật mình.
“Tỉnh rồi.” Hàn Băng nở nụ cười tươi nhìn hắn. “Mười lăm năm qua ta rất nhớ ngươi.”
Hắn chỉ “Ân” một tiếng rồi mau chóng ngồi dậy đi hài vào, có ý muốn rời đi. Đi được mấy bước, tay hắn đột nhiên bị kéo lại, hắn rơi vào vòng tay của ai đó.
Hàn Băng khẽ cười. “Ở lại với ta.”
Hắn đẩy y ra, hơi cúi đầu. “Ngươi bây giờ đã là vua của một nước, không còn như trước nữa. Ta cũng không còn là Hạ Mẫn của trước kia, không thể hành động tùy tiện.” Nói rồi hắn quỳ xuống. “Khởi bẩm Thần quốc đế, xin người cho lệnh rút quân khỏi biên giới phía Nam, nơi tiếp giáp với Nguyên quốc chúng tôi.”
“Ngươi…” Hàn Băng sững người rồi có một chút tức giận, kéo hắn lên đối diện với mình “Trong mắt ta, chúng ta vẫn như trước kia.”
“Hoàng thượng, ta là sứ giả Thần quốc, sang đây chỉ có một mục đích duy nhất đó là… ư… ưm”
Không đợi Hạ Mẫn nói xong, y đã kéo lấy hắn, dùng môi mình ngăn lại những lưỡi dao vô hình đang từng nhát rạch tim hắn phát ra từ đôi môi đó.
Kéo hắn lại gần hơn, y đưa tay luồn qua vài lọn tóc óng ả, giữ lấy đầu hắn. Từng chút một, y đưa lưỡi đến tách hàm răng của Hạ Mẫn ra. Nó quả thực rất chặt, y đưa răng mình đến cắn nhẹ lên môi dưới hắn.
“A.” Hạ Mẫn giật mình kêu lên.
Y nhân cơ hội đó đưa cái lưỡi mình vào thăm dò bên trong. Dùng lưỡi sục sạo hết khuôn miệng hắn, cùng chơi trốn tìm với cái lưỡi chỉ chực lẩn trốn.
Miệng hai người cùng xông lên mùi máu tanh nồng, Hàn Băng lại có vẻ thích thú, y kéo Hạ Mẫn ôm vào lòng, môi vẫn không ngừng mân mê đôi môi kia. Y hướng Hạ Mẫn, cả hai từ từ di chuyển đến phía long sàng. Khi thực sự không thể chịu được nữa, Hàn Băng mới từ từ buông tha đôi môi sưng đỏ kia, để lại một đường chỉ bạc óng ánh nối liền hai bờ môi. Lúc này, Hạ Mẫn đã hoàn toàn bị Hàn Băng đặt nằm dưới long sàng, chính y thì đang giữ chặt người không cho nhúc nhích. Vùng vẫy một hồi, vẫn không thể thoát khỏi Hàn Băng, Hạ Mẫn chỉ còn cách thả lỏng chính mình, đem ánh mắt toàn bộ phân tán đi nơi khác.
“Nhìn ta.” Y cúi xuống, phả hơi thở nóng ấm lên cổ hắn.
Hắn vẫn nhìn đi nơi khác, im lặng không nói lời nào.
“Ta nói nhìn ta.” Y gạt vài lọn tóc, hôn lên xương quai xanh của hắn.
Hắn vẫn thuỷ chung không chịu nhìn y.
Lại đưa ta kéo trễ vạt áo hắn xuống, Hàn Băng cắn lên xuơng quai xanh của hắn. Nhìn dấu răng nho nhỏ, y cười thoả mãn. “Hạ Mẫn, nhìn ta.”
Cả người Hạ Mẫn trở nên hồng nhuận, đẹp đến mê người, còn chưa kể y phục nửa kín nửa hở kiểu này lại càng làm Hàn Băng muốn đem hắn đặt dưới thân, ăn sạch sẽ không chừa lại mẩu xương nào. Y lại cúi xuống, liên tục vừa hôn vừa ngửi dọc từ xương quai hàm xuống quá ngực.
Hạ Mẫn cả thân mẫn cảm khó chịu như bị cả một bầy kiến bò khắp người, dục vọng tưởng chừng như không tồn tại trong con người hắn bị đánh thức. Nửa muốn đưa tay ôm lấy Hàn Băng, hùa theo hành động đó. Nửa lại muốn đẩy hắn ra. Trong người phi thường mâu thuẫn khiến hắn chỉ còn cách ngó lơ đi chỗ khác, không để tâm vào hành động kia.
Hàn Băng nhìn ánh mắt nhu thuận của hắn, hàm răng cắn chặt không cho phát ra những tiếng rên rỉ mà cảm thấy thoả mãn. Nơi nào đó, dục vọng đã bắt đầu cương cứng lên, toàn thân khô nóng không thôi.
“Thái hậu giá lâm.”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh làm cả hai người cùng dừng động tác nhìn nhau chằm chằm. Hạ Mẫn nhân cơ hội đẩy hắn ra, theo bản năng kéo vạt áo lên, bắt đầu tìm chỗ trốn. Hắn nghĩ đến tấm bình phong nhưng không được, thái hậu sẽ chú ý đến. Hắn nhìn quanh phòng mà dở khóc dở cười. Hắn tìm không ra một chỗ trốn nào.
“Qua đây.” Hàn Phong kéo tay hắn.
Thái hậu bước vào, nhìn quanh phòng một vòng.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Hàn Băng đang phê duyệt tấu chương đứng dậy lại gần phía thái hậu.
“Vâng, mẫu hậu.” y đi về phía bàn, để thái hậu liếc qua mấy bản tấu xớ mở trên bàn.
Sau khi đã chắc chắn không có người khác trong phòng, thái hậu mới hỏi han vài câu rồi yên tâm rời đi. Nhưng khi đang quay đi, bà vô tình nhìn thấy một mảnh y phục màu đỏ chìa ra khỏi gậm bàn. Không khỏi tức giận, nhưng bà vẫn rời khỏi đó.
Thái hậu vừa đi khỏi, hắn đã cúi xuống gầm bàn cười hì hì. Hạ Mẫn tức tối, đứng lên phủi lại quần áo. Vừa ngồi đó một lúc mà đã bị Hàn Băng yêu thương co chân lên đạp đạp mấy lần. Hắn chỉ muốn lao ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
“Đợi đã.” Hàng Băng đưa tay kéo hắn vào lòng, thơm nhẹ lên môi. Hạ Mẫn hai má hồng hồng, không rõ là đang ngượng hay tức giận, kéo vạt áo lao ra khỏi tẩm cung.
Các cung nữ thái giám thấy hắn lao ra khỏi tẩm cung của hoàng thượng, y phục lại có phần xộc xệch, hai tai đỏ hồng, nghĩ đến chuyện sáng nay không khỏi thì thầm bàn tán.
Trong lòng Hạ Mẫn rối như tơ vò. Hắn thực sự không hiểu chính mình thế nào. Hành động vừa rồi của Hàn Băng chỉ nhẹ nhàng vậy, mà đã dễ dàng khơi lên dục vọng trong người. Một người lạnh lùng như hắn lần đầu tiên đỏ mặt ngượng ngùng. Còn chưa kể lúc được y ôm vào lòng, tim hắn cũng không hẹn mà đập nhanh vài phần.
Đang mông lung suy nghĩ, hắn bỗng đụng vào một người nào đó. Thì ra là Hàn Lân. Y cười cười đỡ hắn dậy rồi đích thân đưa hắn về tận chỗ ở Thần quốc đã đặc biệt sắp xếp.
“Đa tạ Lân huynh. Trời cũng đã muộn rồi, ta xin phép đi nghỉ trước.” Hạ Mẫn chỉ nói một lời rồi khép chặt cánh cửa lại.
Hàn Lân đứng ngoài ngơ ngác, nhìn mặt trời, thực sự, bây giờ mới quá bữa trưa một chút. Hắn lắc đầu cười trừ… “Mĩ nhân” biểu hiện thật đáng yêu.
Hạ Mẫn nhìn quanh căn phòng, cách bài trí cũng khá đơn giản, không cầu kì. Hắn tùy tiện sắp xếp lại vài món đồ. Như vậy mà cũng đã là chập tối.
Dùng bữa xong, hắn cho người đi chuẩn bị dục bồn. Ba tháng qua hắn quả thực mệt mỏi cực điểm. Nhìn làn khói toả ra từ dục bồn, hắn từ từ thoát từng lớp xiêm y, từng chút một để lộ ra thân thể mềm mại. Hắn luôn chán ghét cơ thể mình. Rõ ràng là một đại nam nhân mà lại đi sở hữu một cơ thể mềm mại. Nếu cứ xinh đẹp không như phụ thân hắn thì không sao, nhưng lại thêm cái thân thể này nữa thì thật đau đầu. Hắn từ từ bước vào bồn tắm, để nước ấm xoa dịu tất cả mệt mỏi, thư giãn các khớp xương gần như rã ra sau bao ngày ngồi trên xe ngựa. Hắn từ từ nhắm mắt, để làn hơi nước ấm cùng mùi hương thoang thoảng của cánh hoa mơn man khắp da thịt. Tóc hắn buông dài, như dòng suối kì diệu chảy xuống sàn nhà.
Đang nghỉ ngơi, bỗng hắn nghe thấy “chíu” một cái, âm thanh như có người xé gió bay qua mái nhà. Hắn thực giật mình, có chút bất an, không phải có người đến ám sát hắn đó chứ. Đám thủ hạ theo hắn thì ở cách xa đây. Đưa tay nắm lấy thanh kiếm không xa, hắn giơ lên trước ngực thủ sẵn.
“Bộp.” Tiếng cửa bị đạp ra không thương tiếc. Hắn tập trung nhìn chằm chằm phía đó, nắm chặt thêm bảo kiếm trong tay. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT