Hàn Băng cả thân cứng đờ, một dòng cảm xúc hộn loạn tản ra khắp cơ thể. Hạ Mẫn gọi y là gì? Là Hoàng thượng? Hắn chưa bao giờ gọi y như vậy. “Ngươi nói cái gì?”
Hạ Mẫn mặt không chút biểu cảm nằm xuống, vươn hai chân khẽ quấn lấy thắt lưng y. “Hoàng thượng, chẳng qua làm phi tần, chức năng lớn nhất cũng chỉ là việc này sao? Hoàng thượng không phải mong muốn thứ này?”
Hàn Băng trong lòng thực sự nổi sóng. Tuy đã từng nghe qua không ít lời khó nghe của hắn nhưng y chưa bao giờ đau đến như vậy. Y cảm giác như có người đang đục từng lỗ trên trái tim mình, chậm rãi, khiến đau đớn cũng vì thế mà nhân lên gấp bội.
“Ngươi…”
“Thần thiếp hầu hạ người.” Hạ Mẫn động thân lật hắn xuống, cả thân chủ động dựa lên người y.
Y dựng hắn dậy. “Ta không phải bên ngươi vì cái này.”
Hắn bỗng dưng quay người lại. Khuôn mặt vẫn lạnh băng như chưa có gì xảy ra. Nặn ra nụ cười ẩn nhẫn nhiều chua xót, hắn bình thản nói. “Hoàng thượng, để thần thiếp hầu hạ…” Tay hắn mơn trớn trên lồng ngực mạnh mẽ của y, chậm rãi dải khai y phục trên người.
Y giữ lấy tay hắn. “Hạ Mẫn, nhìn ta.”
Hắn theo lệnh đưa ánh mắt không cảm xúc đến nhìn y.
Y đưa tay hắn lên áp trên má mình, từ từ tận hưởng hơi ấm. “Ta xin lỗi.”
Hắn bị hành động kia dọa ngây người, cười nhạt một chút. “Thần thiếp không có tư cách.”
Hàn Băng nhìn hắn, ánh mắt một chuỗi bi ai không nói nên lời. “Ta…”
“Hoàng thượng không nên cảm thấy có lỗi.” Hắn rút tay ra khỏi tay y, bàn tay đặt lên đôi vai trái kiện, chậm rãi nhu nhu.
“Hạ Mẫn…” Hàn Băng hơi phát cáu. Tại sao? Tại sao Hạ Mẫn lại đối với y như vậy?
Hạ Mẫn không nói, tay lướt qua da thịt săn chắc nơi bắp tay. Hắn chậm rãi quan sát, Hàn Băng đã chín chắn hơn nhiều, y không còn bồng bột như xưa, cũng không còn tính tình bất ổn.
Hàn Băng nhìn hắn. Hạ Mẫn chính là cứng đầu, loại cứng đầu cứng cổ mà thà chết không chịu nhận. Hắn tựa hồ khác xưa nhiều lắm. Hắn lạnh lùng hơn, có chút già dặn. Suy nghĩ của hắn, y thực không rõ. Nếu như trước kia chỉ cần liếc mắt là hiểu thì lúc này đây lại như mò kim đáy bể, nhìn kiểu gì cũng không thể đoán được.
Hắn dừng lại hành động một lát. Hắn tự hỏi chính bản thân. Hắn không rõ. Thứ hắn muốn chính hắn cũng không rõ. Nhưng sau rồi hắn cũng tiếp tục mân mê cơ bụng người kia. “Ta muốn.”
Nhưng thực sự hắn đang muốn thứ gì? Y đang muốn thứ gì? Cả hai người bọn họ cần gì thì lại không ai rõ.
Cả hai đang nhìn thân ảnh trước mắt mà đau lòng. Diện mạo vẫn như vậy, nhưng con người thực sự không còn như xưa. Trái tim cũng vì vậy tựa hồ bị rạch thêm vài nhát dao vô hình.
Ngươi đã muốn vậy ta liền chiều ngươi. Hạ Mẫn, ngươi nên biết hiện giờ ngươi đang đứng trước ta, muốn đâm chết ta chỉ có một cách duy nhất đó là giết chết chính mình trước. Y tiến lại, áp hắn xuống giường, thô bạo hôn từng đợt lên khắp vùng cổ trắng nõn.