Hàn Băng vén tấm rèm cửa nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Bên đường, tuyết phủ trắng xóa, một vài nhành cây khô trơ trụi. Gió lạnh mang theo tuyết từng cơn thổi vào trong xe theo ô cửa.
Hàn Băng đưa tay sờ chỗ ngồi bên cạnh. Bàn tay khẽ mân mê theo từng đường nét họa tiết trên vải lụa.
Y lại nhớ Hạ Mẫn, hắn đã từng ngồi đây, hắn còn ôm y.
Hạ Mẫn đã từng tựa đầu vào ngực y ngủ. Một tay y đưa lên như muốn giữ lấy đầu hắn, để tai hắn áp lên ngực mình. Nhưng rồi những thứ y nhận được chỉ là khoảng không chơi vơi.
Đã năm năm rồi, những kí ức đó vẫn không hề phôi phai dù một chút. Tất cả đều tinh khôi cùng vẹn nguyên như vừa mới xảy ra.
Y cười nhạt. Hạ Mẫn với y chưa từng chết đi. Hắn vẫn sống trong kỉ niệm, hồi ức, trái tim cùng tâm trí y.
Bốn năm, đã quá nhiều việc thay đổi. Nhờ Ngôn Kỉ Hàn, y đã nhanh chóng thay đổi cục diện triều đình. Tất cả những tên quan tham ô cùng nhóm của Tả thừa tướng cũng bị loại bỏ. Còn chưa kể những người trước kia làm hại đến Hạ Mẫn đều bị y làm cho sống không bằng chết.
Nhưng y vẫn còn một nghi vấn, ai mới là người thực sự giết Hạ Mẫn.
Không thể là Tả thừa tướng hay Hiền phi được.
Y không còn tìm được gì của hắn ngoài mảnh ngọc bội. Tay khẽ xiết chặt mảnh ngọc bội bên hông. Bốn năm qua y chưa từng rời xa nó nửa bước. Có như vậy y mới có cảm giác hắn vẫn còn bên cạnh.
Mỗi mùa đông, y đều đi săn thú, đi ở thật nhiều nơi khác nhau nhưng đêm đầu tiên hoan ái cùng hắn vẫn hiện lên trong đầu.
Cuộc chiến với Nguyên quốc vốn đã sớm kết thúc.
Năm nay hắn đi săn tại Ngạn Long sơn – biên giới hai nước Thần-Nguyên để gia tăng tình cảm hai bên.
Sau khi chọn được một nơi dựng trại tương đối tốt, Lý công công phân phối đám người bắt đầu căng vải bạt. Hàn Băng xuống khỏi xe ngựa, mắt quan sát tỷ mỉ xung quanh. Đây quả nhiên là một nơi hoang xơ, mọi cảnh vật đều vẹn nguyên bí ẩn. Hắn tóm lấy một con ngựa muốn đi khảo sát nơi này.
Các đại thần thấy vậy đều muốn cùng đi. Nhưng y lại muốn đi một mình.
Cứ như vậy hai bên đôi co một hồi lâu.
“Vậy để mình bản cung đi cùng hoàng thượng là được rồi.” Một giọng nam nhân chen vào giữa đống hỗn độn.
Sau khi không biết đã đi được bao lâu, Hàn Băng đột nhiên kéo dây cương. Con ngựa hí vang một hồi rồi dừng lại. Ngôn Kỉ Hàn cũng vì thế mà đuổi kị y.
Hai kị mã đứng song song, một đen một trắng thật hoà hợp.
Trên lưng ngựa là hai vị nam tử, một người oai phong lẫm liệt, một yêu kiều tuyệt mĩ.
Hàn Băng quay đầu nhìn xung quanh.
“Sao dừng lại?” Ngôn Kỉ Hàn cũng nhìn xung quanh theo y.
“Trẫm…” Hắn quan sát cảnh vật, quả thực chỗ nào cũng giống chỗ nào, xung quanh phủ trắng một màu tuyết, không thể biết được mình đã ở nơi nào.
Kỉ Hàn cũng nhìn quanh, có lẽ hắn đã nhận ra vấn đề. “Chúng ta phải chăng đã bị lạc?” Ngựa thỉnh thoảng lại di chuyển mấy bước làm tâm tư hai người cũng gợi lên một chút hoảng sợ.
Y nhìn quanh, thực sự không thể đi lại về nơi dựng trại. “Có lẽ.”
Nhìn hài tử, y một đợt trấn động, thực sự rất giống, giống đến không tưởng.
Đôi mắt nâu trong vắt ngập nước mắt trong veo lóng lánh này so với Hạ Mẫn quả thực giống như một khuôn đúc ra. Y với tay, gạt đi mấy giọt lệ trên má hài tử. Làm da non mềm làm y cảm giác vừa như thực lại vừa như mơ. “Sao con khóc.”