Hắn biết, hài tử đã muốn đi ra. Hài tử không thể đợi. Hắn bặm chặt môi, ngoái đầu nhìn lại. Xung quanh không một bóng người.
“Phù… Phù…” Hắn không biết nên vui hay buồn đây. Không được. Hắn không thể sinh hài tử ở đây được. Ít nhiều cũng phải tìm được một cái sơn động.
Hắn ngẩng đầu tìm quanh. Mồ hôi như hoá thành lớp sương mỏng che mắt hắn. Cảnh vật xung quanh đều mờ mờ ảo ảo. Chính hắn cũng không rõ mình đang ở đâu.
Nhưng bóng Lý công công chưa đi được bao xa, y lại đột nhiên nói với. “Không đi nữa.”
Lỹ công công liền dừng bước quay lại phía sau y.
Y muốn lập tức đọc hết tất cả, nhưng không được, hắn đã dặn y như vậy, sao y có thể làm trái đây. Liệu hắn có ghi lại lí do li khai nhìn không? Y trong lòng tự vấn. Từng ngày qua, tự mình gặm nhấm nỗi cô đơn, y nhiều lần cảm thấy chính mình giống như đã chết rồi…
Cảm giác đau đớn ngày càng tăng lên. Hắn không biết chính mình có thể chịu được bao lâu nữa. Thời gian qua thực sự hắn không chiếu cố chính mình. Trong lòng một bụng tâm tư như vậy, hắn còn tinh thần đâu mà lo lắng cho bản thân nữa. Còn cả hôm nay như vậy, trưa hắn ăn không có được bao nhiêu, lại còn vừa lẩn trốn như vậy. Sức lực hắn vốn đã sớm cạn kiệt.
Hạ Mẫn cắn chặt miếng vải trong miệng.
“A- hô” Đau.
“A- hô” Thực sự rất đau.
“Ách-” Hắn không còn gì khác ngoài đau đớn.
—–
Gió thổi từng cơn mơn man mái tóc xõa dài. Đứng trên thành cao, Hàn Băng vẫn một mực chăm chú nhìn phương xa giống như thể ở nơi đó có ai đó y hết mực yêu thương.
“Bẩm hoàng thượng, Ngôn Tiệp dư cầu khiến.”
Y nhìn một mảnh trời xa xăm. “Kêu hắn về. Trẫm không muốn gặp.”
Hắn không nói, liếc nhìn đám thị vệ phía sau.
Hàn Băng phẩy tay cho bọn họ lui ra.
Lúc này hắn mới yên tâm mà nói. “Sao không lùi lại một ngày.”
“Ngươi có kế sách khác?” Y nhíu mày.
“Không có.”
“Vậy sao lại lùi?”
“Ta có linh cảm.”
Y bật cười thành tiếng. “Ha ha, ngươi nói mấy thứ đó cho ai nghe, đánh giặc đâu phải chuyện muốn là được. Nhuệ khí quân đang lên như vậy, dùng hai chữ “linh cảm” của ngươi để hoãn chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ.”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa tra ra loại vũ khí của Nguyên quốc.”
“Nhưng chắc gì đã có vũ khí đó? Ngôn Kỉ Hàn. Các nam phi tần trong hậu cung có thể tham gia bàn quốc sự nhưng không được phép can thiệp sâu. Phải chăng ngươi vừa quá phận?”