Ngày hôm sau, trong ngoài cung khắp nơi đều nói về Ngôn Kỉ Hàn. Dù là tốt hay xấu, tất cả mọi lực chú ý đều đặt trên người hắn.
Ngôn Kỉ Hàn vẫn tỏ ra bình thản như không có việc gì. Hàn Băng cũng tỏ ra một chút phối hợp. Suốt cả giờ thượng triều, không kém nửa thời gian ánh mắt y đặt trên người kia.
Đợi đến cuối buổi, y mới đứng trên nơi cao nhất mà tuyên bố. “Ngôn Kỉ Hàn tiếp chỉ.”
“Có vi thần.” Hắn quỳ bước ra khỏi hàng, quỳ xuống trước mặt Hàn Băng.
Hắn cúi đầu. Hắn đã hiểu. Hắn hiểu tại sao người kia luôn thích gọi mình là Hạo Triệt dù đó không phải tên thật của hắn.
Hai người cũng yên lặng không nói thêm gì nữa.
Xe ngựa dừng lại chỗ chân núi phía Tây Nam. Hàn Lân giúp hắn từ từ xuống xe.
Đứng nhìn sắc trời một chút, Hàn Lân lắc đầu. “Cũng sắp tối, chúng ta nghỉ chân ở đây tạm hôm nay.”
Hạ Mẫn lắc đầu. Ở đây thật nguy hiểm, bên kia là hai đội quân hùng mạnh cũng như một dải chiến trường. Nếu hai người nghỉ chân ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt về làm tù binh. Dù bị bên nào bắt cũng đều không có lợi cho một trong hai người bọn họ. “Ở đây có lẽ có hang đá.”
Hàn Lân quan sát một lúc. Trời không phụ lòng người, cách đó không xa là một hang động nhỏ. “Đi. Ta tìm thấy hang động.” Y dẫn ngựa giấu kĩ ở nơi an toàn rồi đỡ Hạ Mẫn đi lên.
Hạ Mẫn cởi bỏ áo choàng, ngồi hơ tay quanh ngọn lửa Hàn Lân vừa nhóm. Hàn Lân không dám nhóm quá to sợ sẽ bị phát hiện. Lại không thể nhóm lửa quá nhỏ vì sẽ hại cho Hạ Mẫn cùng hải tử.
Hàn Lân thu xếp một hồi rồi nướng lấy con gà, bẻ cho hắn hai cái đùi. “Mau, ăn nhiều một chút. Mấy ngày nay ngươi không ăn được nhiều.”
Hạ Mẫn nhận lấy nhưng không vội ăn.
Hắn ở cùng Hàn Lân lâu như vậy, một số chuyện nghiễm nhiên sẽ thay đổi. Hắn không còng khách khí với người kia nữa. Không những như vậy, hắn còn có một phần nhỏ lệ thuộc. Hắn biết làm vậy là không phải. Hàn Lân không phải cha hài tử. Y cũng không phải người hắn yêu. Hắn như vậy chỉ làm cho y thêm phần mộng tưởng, nghĩ rằng hắn đã dần dần yêu y. Nhưng bât quá, người hắn yêu là Hàn Băng. Không có người kia, coi như tâm hắn đã chết, không thể yêu ai khác.
“Hạ Mẫn, ngươi có định lập tức trở về Nguyên quốc?” Hàn Lân nhìn hắn.
“Có thể. Chúng ta cứ men theo phía Tây, qua rừng, tuyệt đối sẽ không gặp quân đội hai bên.” Hạ Mẫn đáp.
Hàn Lân gật gù. “Nhưng ngươi biến mất ở Thần quốc như vậy không sợ lần này quay về Nguyên quốc gặp nguy hiểm sao?”
Hàn Lân cười, ném xương đi, tay lau lau qua cho sạch, áp cái miệng dính chút dầu mỡ lên bụng Hạ Mẫn. “Tiểu tử thối, không được phá quấy phụ thân ngươi trong lúc ta đi vắng nghe chưa? Ngươi mà quấy khi về thúc thúc này sẽ liền xử ngươi biết chưa?”
Bụng khẽ gồ lên một chút, đá cái má Hàn Lân đang chạm vào.
Hàn Lân xoa xoa qua lại. “Tiểu tử thối, còn dám đá ta.”
Hạ Mẫn nhìn y, bất giác bật cười.
Hàn Lân ngẩng đầu, cốc yêu hắn. “Cả ngươi cũng cười ta.” Y lùi ra một xa một chút, khoanh tay. “Hai người các ngươi, một lớn một nhỏ đều muốn bắt nạt ta.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT