“Hoàng thượng.” Lý công công chạy vội theo cái bóng hoàng kim đi trước. “Hoàng thượng, nên giữ gìn long thể.” Hàn Băng nghe xong tay xiết chặt, Hạ Mẫn giờ không biết sống chết thế nào mà hắn ở đây còn lo long thể. “Im hết cho ta.”
Lý công công phía sau run sợ. Chưa bao giờ hoàng thượng nổi cáu như vậy. Y cũng chưa bao giờ dùng giọng đấy nói với lão.
Hàn Băng bước thật nhanh, vọt vào trong phủ sứ giả. Nhìn không gian quen thuộc mà vắng lặng, lòng y rung lên khó tả. Phải, y vẫn nghĩ Hạ Mẫn còn ở đây, ngay bên cạnh y. Y thường xuyên tới đây, y mong một ngày nào đó sẽ nhìn thấy Hạ Mẫn đang ngồi trên giường, nhìn y cười hiền hoà, thủ thỉ vào tai y là hắn chỉ trốn sau bình phong trêu đùa.
‘Mẫn…’ Hàn Băng khổ tâm nhìn làn sương mờ ảo trước mắt. Tâm tư cũng như bị mắc kẹt mà đau đớn. Y như đi trong sương mù, không biết đâu là lối thoát, càng đi càng lún sâu. Hạ Mẫn lại thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương, khi y gần chạm vào hắn thì hắn lại lập tức biến mất. Mơ hồ, tất thảy đều mơ hồ. Y mong muốn chính mình có thể say mãi, sống một cuộc sống mơ màng, có như vậy y mới quên hết thảy mà sống. Nhưng mỗi khi nâng chén, rượu vào chỉ làm cho bản thân thanh tỉnh thêm. Mỗi lần như vậy, y lại càng nhớ Hạ Mẫn, nhớ đến điên cuồng, chính bản thân cũng tưởng chừng như muốn chết. Nhưng y không thể chến. y là hoàng thượng của một nước. Trách nghiệm với muôn dân còn chưa hoàn thành trọn vẹn. Nghĩ đến đây y lại một đọt cười lạnh. Hoàng thượng, hoàng thượng để làm gì? Y luôn phải quan tâm đến tâm tư nguyện vọng của người khác. Nhưng lại không lấy một ai thực lòng quan tâm đến y muốn gì. Vậy làm hoàng thượng để lam gì? Để sống một cuộc sống giả dối, chính mình cùng người ngoài đều là giả dối, diễn trò cho nhau xem. Ngai vàng này cũng khôgn phải của y. Vì sao đem trách nhiệm này bó buộc lên y. Để rồi, y mất hắn…
“Hoàng thượng!” Lý công công khẽ gọi.
“Ừ… Ta chỉ… Mất tập trung… Một chút.”
—-
“Hạo Triệt.” Hàn Lân một bên huých nhẹ người kia.
Nữ tữ nước mắt lưng tròng ngẩng lên nhìn Tả thừa tướng, không thể nói bất kì lời nào.
—–
Hạo Tuấn ngồi lặng yên trên long kỉ, ánh mắt nhìn xa xa: ‘Hạ Mẫn, ta cho ngươi một tháng, nhưng ngươi lại không trở về, ta không thể chờ đợi ngươi thêm. Thiên hạ này ắt sẽ đại loạn.’
“Bệ Hạ, Bệ Hạ, không xong rồi.” Lão công công hớt hải chạy vào.
Hạo Tuấn ngồi ngay người lên. “Nói.”
“Bẩm bệ hạ, theo tin của nội gián, sứ giả… Hạo Triệt vương gia mất tích.”
Hắn bật khỏi long kỉ, tròng mắt run run trực rớt ra ngoài. “Ngươi nói sao?”
“Bẩm hoàng thượng, Hạo Triệt vương gia đã mất tích.”
“Trong thời gian Hạo Triệt vương gia ở thần quốc, đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Hạo Tuấn nhíu đôi mày nhìn người kia.
Sau khi nghe được toàn bộ, tay hắn xiết chặt. Hạo Triệt, ta vì ngươi mà không đánh, để ngươi đi xứ theo nguyện vọng. Không ngờ ngươi sang đó lại bị khi dễ đến thế. “Được, đã thế thì đã đến lúc cho bọn họ thấy Nguyên quốc chúng ta thực sự hùng mạnh đến thế nào.” Y nhìn xung quanh, tùy tiện ngoắc một tên thái giám lại. “Phân phó các hắc ảnh, tìm bằng được Hạo Triệt vương gia, hắn mà mất đi dù chỉ một sợi tóc, các ngươi cứ yên tâm rửa cổ đợi ta.”
Thân hình tiểu thái giám run lên bần bật.
Hoàng đế của bọn họ vốn lạnh lùng và tàn độc như vậy, chỉ khi có Hạo Triệt vương gia ở bên, hắn mới trở nên ôn nhu thương người. Nay người kia đã mất tích, không thể nghi ngờ hắn sẽ giết tất cả nếu không tìm ra tung tích người kia.
—–
Hàn Băng ngồi trong cung, đợi từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời khuất sau ngọn núi. Y không thượng triều, cũng không gặp bất cứ ai. Một mình ngồi trong điện thừa càn ngắm trời. Đến khi bóng đen đã bao phủ khắn nơi nơi, hắn rời khỏi chỗ, loạng choạng đi ra phía ngoài, tự mình mở toang cánh cửa to lớn, trong lòng nặng nề không thôi.
Y nhìn bọn họ, dứt tâm nói ra từ chữ. “Triệu tập quân đội, Mã tướng quân đứng đầu, ba ngày nữa khởi hành ra biên cương nghênh chiến.”