CHƯƠNG 17

“Ngươi nói cái gì mau nhắc lại cho trẫm.” Hàn Băng bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm Lý công công đang đứng dưới.

“Bẩm hoàng thượng, sứ giả… đang bị tả thừa tướng dùng hình tra khảo trong nhà lao.”

Hàn Băng không còn kịp nói gì nữa, lao nhanh về phía nhà lao. Lòng y giờ trống rỗng, loạn đến trốn rỗng. Hạ Mẫn thân thể yếu vậy, sao có thể chịu được từng đợt roi quất vào da thịt. Còn có hài tử của bọn họ, sao hài tử có thể chịu được đây?

Y lao qua cửa nhà lao, không để ý tất cả mọi việc, cứ như vậy lao qua cánh cửa phòng tra khảo.

Trong không gian tối tăm, y thấy Hạ Mẫn thân thể đầy máu, thần trí cũng không còn minh mẫn. Tả thừa tướng thì liên tục quất lên vết thương cũ.

“Dừng tay.” Hàn Băng hai mắt đỏ ngầu nhìn tả thừa tướng.

Tả thừa tướng giật mình ngừng lại. Hắn nhìn qua Hàn Băng. Lúc này y quả thực rất đáng sợ. Hai mắt đỏ ngầu, từng vệt gân xanh nổi lên hai bên thái dương. Hắn bị dọa sợ hãi, chỉ biết trơ mắt nhìn Hàn Băng cởi trói cho Hạ Mẫn, hai tay bế y rời khỏi đó.

Hàn Băng ôm hắn thật chặt mà sợ hãi. Hắn ra quả thực nhiều máu, vết thương chằng chịt khắp người. Y đưa hắn về phòng nhanh nhất có thể, đặt hắn lên giường, y không ngừng nắm tay hắn mà xoa xoa sưởi ấm.

Giọng y nói run run. “Hạ Mẫn, xin ngươi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.”

Hạ Mẫn như nghe thấy tiếng gọi, từ từ mở mắt. Áo tù nhân mỏng manh không làm cho hắn ấm áp, cả thân thể run lên không biết vì lạnh hay vì đau. Hắn nhìn thấy Hàn Băng cùng căn phòng quen thuộc trước mặt không khỏi cười suy yếu. Nhưng đột nhiên, bụng hắn đau quặn lại, đau hơn tất thảy các vết thương hở đang chảy máu trên người. Hắn co gập người, cố bảo vệ bụng. Một cỗ chất lỏng ấm chảy ra từ hạ thân thấm ướt một mảnh vải dưới thân.

“Mẫn…” Hàn Băng lo sợ lau mồ hôi trên trán hắn, gào lên với bên ngoài. “Truyền thái y mau.”

Lý công công vừa hay chạy đến lập tức hớt hải đi gọi thái y.

Nhưng tất thảy thái y đều kháng chỉ. Không ai chịu theo Lý công công đi khám cho Hạ Mẫn. Bỗng một vị lão thái y đồng ý đi cùng y.

Vị thái y đó là Triệu thái y. Hắn cũng đã quá tuổi trung niên nhưng đến nay vẫn chưa có thê tử. Hàng ngày làm việc chậm chạp mà chưa từng một lần bị trách cứ. Vẻ ngoài có vẻ đù đờ.

Lý công công không còn cách nào khác, bèn phải dẫn người đó về.

“Đau…” Hạ Mẫn gập người ôm bụng quằn quại.

Hàn Băng bên cạnh cũng không biết làm gì ngoài xoa lưng cho hắn, thấp thỏm đợi thái y tới. Bỗng cửa phòng bật mở, lão công dẫn Triệu thái y bước vào. Hàn Băng cũng không để ý nhiều, nhanh chóng để y bắt mạch cho Hạ Mẫn.

Lúc này, chân tay lão lại hoạt động nhanh nhẹn kì lạ. Khuôn mặt đù đờ nay thay bằng vẻ tinh anh hiếm thấy. Sau một hồi giải quyết vết thương trên người cho Hạ Mẫn, hắn bỏ khăn lại vào chậu nước đã hoà lẫn máu.

“Mau, mau, nói cho ta biết Hạ Mẫn sao rồi? Còn cả… Đứa bé nữa.” Hàn Băng sốt sắng hỏi.

“Bẩm hoàng thượng, tính mạng sứ giả đến giờ đã không còn ngu hiểm. Đứa bé cũng đã an toàn. Chỉ cần ba ngày không xuống giường cùng cử động mạnh, một tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ hoàn toàn bình phục.”

“Được, ngươi lui xuống.” Hàn Băng phẩy tay.

Triệu thái y từ từ lùi khỏi đó, nhưng mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Hạ Mẫn. Hắn quả thực rất giống người kia.

Cửa phòng đóng lại, Hàn Băng ngồi một bên nằm tay Hạ Mẫn, tay kia vẫy Lý công công lại thì thầm.

Chỉ một lát sau, một tên lính canh giữ binh phù cúi đầu nhận tội mình đã lấy binh phù hãm hại sứ giả. Nhưng do lương tâm cắn dứt mà đứng ra đầu thú.

Tả thừa tướng thật không vui. Hắn vừa nghe xong liền lập tức nắm chặt tay.

Buổi tối cùng ngày, một tên lính khác là bạn thân của tên lính kia đứng ra minh oan chi tên người kia.

Chuyện thật rắc rối. Hạ Mẫn lại càng bị nghi ngờ nhiều hơn. Hàn Băng liên tục giục xuống Lý công công thu xếp. Cứ như vậy qua mấy ngày, không biết bao nhiêu kẻ cúi đầu nhận tội, cũng không biết bao nhiêu người đứng ra minh oan cho người nhận tội kia.

Hàn Lân ngồi trên cây lớn cách phủ sứ giả không xa. Một tay nâng rượu, tay kia hắn bứt mấy cái lá bên cạnh. Gió thổi lạnh ngắt. Hắn chỉ cười nhìn ngọn lửa nhe nhói trong căn phòng phía xa.

Hàn Băng, hắn có thể làm mọi việc cho Hạ Mẫn, chẳng lẽ Hàn Lân hắn lại kém cỏi đến mức không làm nổi điều gì. Hắn khẽ cười khẩy. “Ta có làm sao, ngươi cũng phải sống cho tốt. Dù ngươi là nam nhân hay nữ nhân, hãy nhớ, trên đời có một người tên Hàn Lân đã từng yêu ngươi.”

Hắn nhảy xuống khỏi tán cây, nhẹ nhàng không một tiếng động. Trên trời, trăng rằm sáng vằng vặc, chiếu lên cảnh vật mờ ảo, bóng người cầm chai rượu loạng choạng bước đi.

Việc đã vậy, ngày mai, chuyện gì sẽ xảy ra đây?

——

Mới từ sáng sớm, Hàn Lân đã đến trước cửa đại điện, quỳ xuống đợi các đại thần lên triều. Mọi người đi qua, ai nấy đều quay lại nhìn hắn. Mọi người dù có ý tốt muốn hắn đứng dậy thì hắn vẫn cứ quỳ yên một chỗ. Hàn Băng đi qua chỗ y, nhíu mày nhìn trong thoáng chốc rồi đi qua bước lên ngai vàng.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, vạn vạn tuế.” Tấ cả các vị đại thần đồng loạt hô lớn, như sóng dậy biển khơi.

“Bình thân.” Hàn Băng đưa tay rồi ngồi lên ngai vàng nhìn các đại thần đã đồng loạt đứng lên. Y nhìn Hàn Lân đang quỳ trước cửa. “Hàn Lân vương gia, khanh có việc gì oan ức có thể đứng lên tâu rõ cho trẫm với mọi người cùng biết.”

Hàn Lân cúi sâu hơn, trán đã chạm đất. “Muôn tâu hoàng thượng, tội thần không có tư cách.”

Hàn Băng cười ôn nhu. “Khanh có tội gì?”

“Tội thần Hàn Lân chính tay đánh cắp binh phù.”

Hàn Băng nhíu mày. “Ngươi nói binh phù do ngươi đánh cắp, vậy sao ở trong phủ xứ giả?”

“Bẩm hoàng thượng. Hôm đó tội thần đánh cắp binh phù xong, tính mang theo trên người đi thăm sứ giả, nhưng có một tốp lính đi qua. Thấy vậy tội thần đã nhanh tay giấu dưới gối của sứ giả.”

Tả thừa tướng vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn cố bình thản. “Ngươi nói binh phù do ngươi lấy. Vậy ngươi có mục tiêu gì.”

Hàn Lân ngẩng đầu nhìn tả thừa tướng, ánh mắt ảm đạm. “Một vị vương gia lấy binh phù người nghĩ là để làm gì?”

Hàn Băng trên cao bỗng rùng mình. “Tạo phản?” chuyện này thực không có khả năng, nếu hắn thực sự thèm muốn ngôi vị, hắn đã phải rục rịch từ lúc y lên ngôi.

Hàn Lân cúi đầu thấp hơn không nói gì.

“Nhưng đã như vậy, chẳng phải để xứ giả gánh tội cho ngươi sẽ hợp hơn sao? Sao ngươi cùng ngốc nghếch đến mức đi tự thú?” Tả thừa tướng nửa nghi hoặc nhìn hắn.

“Tả thừa tướng, nếu ngài làm việc xấu mà hại đến tính mạng thê tử ngài, liệu ngài có ra mặt nhận tội?” Hắn cười khẩy, đôi mắt xoáy sâu vào đôi mắt Hàn Băng.

“Ngươi…” Tả thừa tướng im lặng một lúc. “Nếu nói như vậy, cũng có thể ngươi đang nhận tội thay cho sứ giả.”

Hàn Lân lại một lượt cười nhạt. “Tả thừa tướng đại nhân đã quả quyết vậy, vậy xin ngài hãy nói ra điều mà ngài cho rằng đó chính là lí do khiến sứ giả lấy cắp binh phù.”

Tả thừa tướng đờ người, hắn thực sự chưa nghĩ ra lí do nào hợp lí.

Hàn Băng trên cao khẽ nắm chặt tay. Mục tiêu buộc tội của Tả thừa tướng là Hạ Mẫn. Hàn Lân là cố ý nhận tội thay. Hàn Băng thở dài. Y đã biết thủ phạm thực sự là ai. Y nhìn Hàn Lân. ‘Xin lỗi, để ngươi chịu thiệt thòi rồi. Ta sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Mẫn. Làm hắn hạnh phúc.’ Y phẩy tay. “Tội thần Hàn Lân có ý tạo phản, lôi vào thiên lao chờ ngày hành quyết.”

Một nhóm lính canh gần đó nhanh chóng chạy ra áp giải hắn đi. Trước khi rời khỏi, hắn còn quay lại nhìn Hàn Băng.

Hàn Băng trên cao khẽ gật đầu.

Thấy vậy, hắn thoả mãn mà ung dung bước đi. Vào đại lao mà thoải mái như đang đi dạo chốn vườn đào. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play