Hàn Băng mệt mỏi ngồi trên ngai vàng, mắt liếc quanh. Đám triều thần thật là quá nhàn rỗi. Bọn họ không chỉ ép y xuất binh mà còn tiếp tục dâng tấu xớ yêu cầu y lập hậu.
‘A Phi… Hậu cung, nữ tử trẫm đây không thèm. Trẫm chỉ cần mình Hạ Mẫn thôi.’ Y nghĩ thầm trong đầu nhưng bất quá cũng không thể nói ra ngoài miệng.
Các đại thần im bặt, không thể nói lại y. Buổi thiết triều cũng vì thế mà yên bình trôi qua.
—–
“Hạ Mẫn… Hạ Mẫn.” Hàn Băng ẩy cửa bước vào trong phòng. Căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, cửa sổ không mở, chậu than hồng nơi góc phòng do không được tiếp củi mà cũng tắt từ lâu. Y đến bên giường, hắn không ở đó. Y đến sau bình phong, không thấy. Đi tìm khắp trong phòng mà cũng không có bóng dáng của người kia. Y đâm hoảng loạn. Hạ Mẫn hắn có thể đi đâu ra khỏi căn phòng này cơ chứ?
Lao ra khỏi cửa, y bắt lấy cung nữ lo hầu hạ ở đây lại hỏi. Nàng cũng chỉ biết lắc đầu nói không biết.
Rốt cuộc là đi đâu? Y điên đầu mất.
Y liền đi quanh đó tìm xem. Trong lúc dạo quanh hồ nước, y bắt gặp Hạ Mẫn cùng Hàn Lân đang uống trà, nói chuyện vui vẻ trong đình viện gần đó.
Y lập tức cảm thấy không vui, chạy một mạch về phía Hạ Mẫn, nắm vai hắn mà lắc. “Mẫn, ngươi đi đâu? Sao không báo ta một tiếng làm ta lo chết.”
Hàn Lân bên cạnh thấy y liền cúi xuống hành lễ. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Bình thân.” Y vẫn chăm chú nhìn Hạ Mẫn.
Hạ Mẫn lắc đầu. “Trong phòng ngột ngạt, ta muốn ra ngoài đi dạo”
“Không được, thân thể ngươi giờ không thể tùy tiện như trước. Mau, mau theo ta về phòng.” Chưa để ý Hắn có đồng ý hay không, y đã kéo tay hắn rời khỏi.
Hàn Lân theo phản xạ đưa ta ra kéo cánh tay kia của hắn.
Trời không nổi tuyết, gió thổi nhẹ nhàng. Hồ nước đã sớm đóng băng trên bề mặt. Trong đình viện giữa muôn vàn cây khô phủ tuyết. Bóng ba người đẹp tựa tiên nhân im lặng nhìn nhau.
Nam nhân một thân long bào, Hàn Băng, kéo tay nam nhân hồng y, Hạ Mẫn, muốn rời đi. Tay kia của Hạ Mẫn bị nam nhân lục y, Hàn Lân, giữ lại. Hàn Băng nhìn Hàn Lân ánh mắt có chút tức giận. Hàn Lân cũng không kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt Hàn Băng kia. Hạ Mẫn bị kẹt ở giữa, tâm tình hỗn loạn. Hắn nhìn Hàn Băng rồi lại nhìn Hàn Lân. Hắn cũng đã thấm mệt. Thời tiết này đã làm hắn muốn cảm lạnh, đang tính cáo từ thì đột nhiên Hàn Băng đến. Hắn nhìn Hàn Băng. Theo hắn, hắn sẽ dương dương tự đắc, cười đến ba ngày không hạ được khoé môi mất. Vậy thì sẽ rất phiền. Hắn lại nhìn Hàn Lân. Theo người này, hắn sẽ còn gặp phiền toái hơi. Tốt nhất vẫn là hắn về đường hắn.
Hắn gật hai tay mình ra khỏi ta hai người. Day day thái dương chậm rãi bước về phủ.
Hàn Băng nhìn Hàn Lân với ánh mắt cảnh cáo. Cảnh cáo người kia là Hạ Mẫn là của y. Y hít hít mạnh mấy lần. Hạ Mẫn không phải của y thì của ai? Đến cả hài tử cũng đã có. Nghĩ đến đây, y không khỏi cảm thấy hạnh phúc, vội đuổi theo Hạ Mẫn. “Mẫn, Mẫn, đợi ta.”