CHƯƠNG 97:

Dưới tia nắng ban mai ấm áp, hai con tuấn mã khoẻ mạnh từ phía xa chạy tới, vó ngựa hất tung lên từng đám bụi mù, lao vút qua khúc quanh nơi rừng trúc, khiến cả bầy chim chóc hoảng sợ.

Lân Nhi được quấn rất kỹ càng, ngồi trong lòng Quân Thư Ảnh, thoải mái mà đem thân thể nho nhỏ dựa vào lòng Quân Thư Ảnh. Sáng sớm đầu xuân tiết trời vẫn còn se lạnh, lòng ngực phía sau ấm áp che chở cho nó, tuy Quân Thư Ảnh đối với bất cứ ai cũng không nhiệt tình, nhưng Lân Nhi vẫn có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, từ nếp nhăn nơi khoé miệng khi thản nhiên cười khẽ của phụ thân mà cảm thấy được từng đợt từng đợt ôn nhu, hơn nữa đối với sự ôn nhu này quyến luyến không ngừng.

Nó biết ca ca cũng như vậy. Huynh đệ hai người cùng bạn bè trang lứa có chút bất đồng, bọn họ đều do cha dùng công lực cả đời che chở dựng dục mà sinh ra.

Bọn nó so với mối ràng buộc giữa hài tử và ‘mẫu thân’ càng thêm sâu sắc. Từ khi bọn nó còn trong bụng Quân Thư Ảnh đã tham lam hấp thu toàn bộ nội lực của Quân Thư Ảnh để trưởng thành bình yên, bọn họ có thể cảm nhận được từng chút dao động tâm tư tình cảm của Quân Thư Ảnh.

Cho dù những kí ức này đã sớm tan vào năm tháng, nhưng cảm giác này vẫn còn mãi. Thứ tình cảm thân thiết, tình yêu, sự dịu dàng, mỗi khi nó cùng ca ca thấy Quân Thư Ảnh, mỗi lần được y âu yếm yêu thương, thì sâu trong đáy lòng cảm giác này lại nổi lên, mãnh liệt lan tràn đến tứ chi bách hải. Tựa hồ đối với tình yêu thương của Quân Thư Ảnh đã từ lâu khắc lại dấu vết trên cốt nhục bọn nó.

Lân Nhi từ trong tấm áo choàng nặng chịch vươn tay ra, nắm lấy vạt áo Quân Thư Ảnh hô một tiếng: “Phụ thân —”

“Có chuyện gì?” Quân Thư Ảnh cúi đầu xuống, liền thấy tiểu nhi tử ngước khuôn mặt trắng nõn nộn nộn nhìn mình, “Lạnh không? Chịu đựng một chút, chúng ta sắp về nhà rồi.”

Lân nhi lắc đầu: “Hài nhi không lạnh. Phụ thân, sau này hài nhi thực sự không cần đi theo sư công học võ sao?”

Quân Thư Ảnh kéo kéo dây cương, tiếng vó ngựa ôn hoà xuống. Y đưa tay xoa xoa khuôn mặt bị gió thổi đến lạnh giá của Lân nhi, than nhẹ một tiếng nói: “Lân Nhi muốn học sao?”

“Hài nhi muốn làm đại nhân vật, để phụ thân được vẻ vang!” Thanh âm đồng trĩ trong trẻo vang lên mạnh mẽ, rồi lại có chút thì thầm, giống như một tiểu hài tử chân chính có chút làm nũng nói ra: “Thế nhưng hài nhi cũng không muốn rời xa phụ thân…”

Sở Phi Dương lúc này cũng thả chậm mã tốc, sóng đôi cùng ngựa của Quân Thư Ảnh, cánh tay vẫn tuỳ ý ra roi cười nói: “Hai người các ngươi thì thầm cái gì vậy, nói cho ta nghe một chút.”

Lân Nhi đem những lời vừa nói từng câu từng chữ lập lại một lần, Sở Phi Dương nghe xong đưa tay ở trên má Lân Nhi véo nhẹ một cái cười nói: “Đúng là huệ tử, có chí hướng. Con muốn có tiền đồ, ta và phụ thân con dạy con cũng được. Lúc trước bởi vì sư công thấy con căn cốt kỳ giai nên vô cùng yêu thích, nên ta mới để con đi theo sư công. Con cũng biết sư công tuổi tác đã cao, Tiểu Tùng cũng không có khả năng bồi ở bên người sư công vĩnh viễn, một mình người đơn độc, dù võ công cao tới đâu cũng sẽ tịch mịch.”

Lân nhi nghe xong, nhịn không được nhíu mày, sắc mặt khó xử nói: “Đúng vậy, sư công không có ai bên người cũng sẽ rất cô đơn.”

Quân Thư Ảnh ôm Lân nhi ở trên ngựa chỉnh chỉnh tư thế một chút, trấn an nói: “Yên tâm, sư công Lân Nhi hiện tại sẽ không tịch mịch khổ sở nữa. Lân Nhi ở nơi nào người nhất định cũng không có thời gian quản con.”

“Vì sao ạ?!” Lân nhi mở to đôi mắt đen láy, hiếu kỳ hỏi .

“Không vì sao cả. Lân nhi còn nhỏ, đừng để ý chuyện người lớn.” Quân Thư Ảnh không mặn không nhạt mà đối đáp qua loa, trong miệng hô ‘giá’ một tiếng, tiếp tục thúc ngựa chạy như bay.

Chính ngọ, khí trời ấm áp, lúc này ở rừng cây nhỏ nơi chân núi Lãng Nguyệt Sơn tụ tập một đám thân ảnh thấp bé, tiếng hô lên xuống trầm bổng liên tục, tất cả đều một khuôn một dạng nâng tay đá chân, luyện tập công phu.

Một thanh niên y phục hắc sắc nằm dưới tán cây, chân bắt chéo, trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ, mắt nhắm nghiền, không hiểu đang tỉnh hay đang ngủ.

Tiểu Thạch Đầu thấp bé đứng giữa mọi người, vẫy tay ra hiệu cho các đồng môn đều ngừng lại, lén lút tụ tập ở bên người hắn, thần tình hưng phấn.

Tiểu Thạch Đầu từ trong y phục móc ta một cây bút lông, trên đầu bút hãy còn dính đầy mực nước, được đậy bằng một cái nắp nho nhỏ. Nó đem bút đưa cho một thiếu niên cao nhất, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đôi mắt to chớp chớp, dùng thanh âm non nớt có chút tức giận nhỏ giọng nói: “Tiểu Phi ca ca, nếu huynh có thể ở trên mặt Tín ca ca vẽ bức tranh con chim nhỏ, sau này ta sẽ chơi đùa cùng huynh.”

“Thật vậy chăng Tiểu Thạch Đầu! ” Thiếu niên cao nhất hai mắt sáng ngời, hưng phấn mà nói, cũng không quên nhỏ giọng, “Đệ nhớ nha, nếu ta thành công đệ không được lật lọng, phải chơi với ta a nga!”

Tiểu Thạch Đầu ra sức gật đầu, cùng một đám bạn nhỏ nhìn thiếu niên cao nhất đang lén lút đến gần Tín Vân Thâm.

Thiếu niên vừa mới tới gần, đã bị Tín Vân Thâm đột nhiên mở ra hai mắt đen thẳm khiến cho hoảng sợ. Không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy hoa mắt, có người đã cướp đi cây bút lông trong tay hắn.

Thiếu niên phải phản xạ che mặt mình — bọn họ mỗi lần có ý đồ trêu cợt tiểu sư huynh vẫn hay chọc ghẹo bọn họ này, cuối cùng đều bị .

Không nghĩ tới đợi cả nửa ngày, mình cũng không rơi vào độc thủ, trái lại nghe thấy Tiểu Thạch Đầu ở phía sau ‘Oa’ một tiếng khóc ra tiếng, khóc đến vô cùng thê thảm.

Thiếu niên quay lại, chỉ thấy trên khuôn mặt mập mạp phấn nộn của tiểu sư đệ lúc này đều là mực nước, bị người ta vẽ một con rùa nhỏ trên mặt. Tín Vân Thâm ném bút lông, xoa xoa cắm thoả mãn mà thưởng thức kiệt tác của mình, cũng không để tâm đôi mắt to của Tiểu Thạch Đầu đang rưng rưng khóc đáng thương đến cực điểm.

“Oa — ngươi cái tên xấu xa này! Cũng không phải ta muốn vẽ tranh lên mặt ngươi, ngươi làm chi lại khi dễ ta! Loại mực nước này là do Cao thúc thúc đặc chế, rửa không sạch,rửa không sạch !!!” Tiểu Thạch Đầu giơ bàn tay nhỏ bé lên chùi nước mắt, hai mắt mở to lên án. Lúc nghe được tiểu đồng môn đứng bên cạnh nói cho nó biết nó bị vẽ một con rùa nhỏ, nước mắt của Tiểu Thạch Đầu ngày càng chảy mãnh liệt.

“Hay cho tên thạch đầu lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, ngươi còn dám nói! Còn không phải là ngươi xúi dục người khác làm chuyện xấu. Ngươi cư nhiên còn dùng thứ mực nước rửa không sạch vẽ lên mặt ca ca! Xem ra ta còn quá nhân từ rồi!” Tín Vân Thâm xắn tay áo, dương nanh múa vuốt mà lao đến.

Tiểu Thạch Đầu nhấc chân bỏ chạy, vừa khóc vừa chạy trốn càng thêm vẻ đáng thương : “Ta muốn đi tìm Cao thúc thúc! Ta muốn đi tìm Cao thúc thúc! Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho thúc thúc, Tín ca ca khi dễ ta ở trên mặt ta vẽ bức tranh con rùa nhỏ — Ô…ô….”

Tín Vân Thâm chỉ vài bước đã đuổi kịp nó, đem Tiểu Thạch Đầu nhấc lên ôm vào trong lòng, giả vờ tức giận nói: “Ân? Còn dám đi tìm nương tử của ta cáo trạng, xem ra hiện tại phải hủy thi diệt tích!” Nói xong bèn gãi gãi dưới nách Tiểu Thạch Đầu, khiến Tiểu Thạch Đầu đang giả bộ khóc cũng khóc không nổi nữa, nhịn không được mà cười sằng sặc.

Tín Vân Thâm cùng đám tiểu hài tử chơi đùa ầm ĩ, dù sao công phu buổi sáng cũng đã luyện qua, giữa trưa nghỉ ngơi một chút rồi lên núi dùng cơm.

Đang lúc chơi đùa vui vẻ thì, một hồi vó ngựa hỗn độn từ xa đến gần, một tiếng nói vang lên khiến Tín Vân Thâm lúc nghe được dựng cả tóc gáy: “Tiểu Thạch Đầu, chúng ta đã trở về —”

Tiểu Thạch Đầu đang ở trong lòng Tín Vân Thâm quay mặt nhìn qua, vừa nhìn thấy đúng là Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương đi hơn mấy tháng đã trở về, còn mang theo tiểu đệ đệ của mình. Vừa rồi là Quân Thư Ảnh gọi nó, Tiểu Thạch Đầu lập tức giẫy dụa muốn xuống đất, hai mắt sáng ngời nhìn Quân Thư Ảnh, còn có Tiểu Lân Nhi đứng ở phía trước.

Tín Vân Thâm đã sớm cứng ngắc ở nơi nào, Tiểu Thạch Đầu giãy vài cái cũng không thoát được, tức giận nhìn hắn.

Tín Vân Thâm thấy ánh mắt Quân Thư Ảnh nhìn bức tranh như diễn viên hí khúc trang điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thạch Đầu, chậm rãi rời sang đây, thẳng đến khi đối diện với ánh mắt hắn.

Tín Vân Thâm lập tức nặn ra một chút tươi cười cứng ngắc, lại nghe Quân Thư Ảnh hừ nhẹ một tiếng, thân thể nhất thời hóa đá, trên trán chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

Sao hết lần này đến lần khác bộ dạng này đều bị Quân Thư Ảnh bắt gặp? Đem tiểu nhi tử khả ái nhu thuận nhà người ta vẽ thành bộ dạng khó coi thế này, y nhất định mất hứng… khi y mất hứng thực có chút đáng sợ a….

Tín Vân Thâm nhìn về phía Sở Phi Dương, đã thấy Sở Phi Dương ném cho hắn chút tươi cười bất đắc dĩ, chỉ có thể trưng bộ mặt đau khổ bế Tiểu Thạch Đầu đang hưng phấn vặn vẹo vươn hai tay về phía Quân Thư Ảnh gọi ‘cha’ đi qua.

-End97- Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play