Mấy ngày nay trời quang mây tạnh, thuận buồm xuôi gió. Ở trên thuyền Giang Tam cùng Sở Phi Dương lại tiếp tục nghiên cứu vài điểm còn mơ hồ không rõ trong tấm bản đồ. Đến hoàng hôn ngày thứ ba, bọn họ đã tới hòn đảo mà tấm bản đồ chỉ thị.
Sau khi cho thuyền cập bến xong xuôi, Sở Phi Dương đi lên bãi đất cao cách đó không xa, nhìn ra bốn phía. Quân Thư Ảnh đến bên cạnh hắn, cùng nhìn. Phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ nhìn thấy núi đá và cây cối, vào giữa trời đông giá rét thế này lại càng thêm vẻ hiu quạnh.
Sở Phi Dương thở dài: “Hồi ta vừa mới bái sư, sư phụ từng nhắc tới sư môn của người – Tinh Hà Phái. Trước kia nơi đây cũng từng là thánh địa võ học cao thủ nhiều như mây. Vậy mà hiện giờ đã hoang vu đến mức này.”
Bị gió biển mãnh liệt quật vào người, Quân Thư Ảnh hơi hơi nheo hai mắt lại, mở miệng nói: “Nga?! Quả thực nổi danh như thế? Sao ta chưa từng nghe qua tên môn phái này. Ta thấy nơi này cũng không giống chính phái địa phương gì, ngược lại có chút khí âm tà, ngươi được đại sư phụ kia của ngươi dạy dỗ lớn lên, khó trách không đứng đắn giống chính đạo nhân sĩ người ta.”
Sở Phi Dương giận dữ phản cười, hắn nhìn biểu tình luận sự trên mặt Quân Thư Ảnh, bất đắc dĩ nói: “Tốt xấu gì đây cũng là cố cư của lão nhân gia người, ngươi không thể nói dễ nghe một chút sao. Vả lại, chính đạo nhân sĩ đứng đắn là thế nào, mà không đứng đắn là thế nào?! Ngươi đừng tốn công châm biếm ta nữa!”
“Ta chỉ luận sự mà thôi.”
Quả nhiên. Sở Phi Dương kéo tay y nhéo nhéo, cười nói: “Ngươi nói ta cùng sư phụ không phải là chính phái nhân sĩ? Ngươi cũng đứng quên Lân nhi nhà chúng ta còn đang trên tay sư phụ ta a.”
Quân Thư Ảnh sắc mặt hơi đổi, ế trụ một lát, mới lại thấp giọng nói: “ Ta cũng chưa nói sư phụ ngươi không tốt…”
Sở Phi Dương “Xích” cười ra tiếng, bị Quân Thư Ảnh lườm cho một cái, lại cười càng vui vẻ hơn. Quân Thư Ảnh cũng lười để ý đến hắn, buồn chán nhìn nhìn xung quanh, sau đó liền đi xuống sườn núi.
Sở Phi Dương đi theo phía sau, cùng hợp lại với Giang Tam và Sở Vân Phi.
Sở Vân Phi đang cầm bản đồ, xoay xoay xem, vừa xem vừa thì thầm: “Là đảo này sao? Hình dáng một chút cũng không giống nhau. Trên bức hoạ này còn có bi thạch gì gì đó, nơi này không có a.”
Sở Phi Dương đến bên cạnh cậu nói: “Hẳn là nơi này. Chỉ là bản đồ này niên kỷ cũng đã lớn lắm rồi, nên có khác biệt rất lớn với hình dạng hiện tại.”
“Vậy khó xử lý rồi. Hòn đảo lớn như thế, làm sao chúng ta tìm được kho báu kia a.” Sở Vân Phi nhíu mày nói.
Giang Tam một tay đoạt lại tấm bản đồ nhét vào ngực mình, nói với Sở Vân Phi: “Tìm như thế nào thì liên quan gì đến ngươi, kho báu này với ngươi một chút quan hệ cũng không có, dù chỉ một hạt nhỏ ngươi cũng đừng nghĩ.”
“Tâm tư tiểu nhân.” Sở Vân Phi khinh thường nói, đi đến một bên.
“Tiếp theo ngươi muốn làm gì?” Sở Phi Dương cười cười nhìn Giang Tam hỏi.
“Sở đại ca, huynh hỏi hắn làm gì?!” Phinh Đình trừng mắt với Giang Tam, lại mở miệng: “ Nơi này đến lượt gã làm chủ sao?”
Giang Tam nhìn thấy vẻ tự tiếu phi tiếu trên khuôn mặt Sở Phi Dương, chà sát bàn tay, nhếch miệng cười nói: “ Chân Thuỷ Môn chủ nói đúng, chúng ta bây giờ hết thảy đều nghe theo Sở đại hiệp ngài an bài. Sau khi tìm được kho báu nhất định không thiếu một phần kia của ngài cùng Quân công tử.”
Sở Phi Dương đang muốn nói, lại đột nhiên nghe thấy tiếng la của Sở Vân Phi.
Nhóm người Sở Phi Dương theo tiếng đi đến, vòng qua một phiến đá hình thù kỳ quái, liền nhìn thấy Sở Vân Phi đang ngồi xổm xuống một viên cự thạch, không biết đang nhìn cái gì.
“Làm sao vây? Vân Phi? Phát hiện cái gì?”
Sở Vân Phi đứng dậy, chỉ vào đống đá hỗn độn dưới chân: “Sở đại ca, huynh tới xem.”
Sở Phi Dương tiến đến gần, chỉ nhìn thấy trên mấy hòn đá tán loạn trên mặt đất kia có khắc vài đồ án khó hiểu.
“Đây là cái gì?” Sở Phi Dương nghi hoặc hỏi.
“Đệ cũng không rõ đây là gì, có điều khi đệ ở Thiên Sơn, đã từng thấy qua dấu hiệu này.” Sở Vân Phi chỉ vào đồ án trên một hòn đá giống lá cây, trong vết khắc còn một dấu chu sa nhàn nhạt. Cậu cau mày hồi tưởng nói: “Ngay tại trước sơn động mà sư phụ đệ bế quan, cũng có bi thạch như vậy.”
Quân Thư Ảnh đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, nhìn thấy đống đá vụn hỗn độn kia, mở miệng hỏi: “Đây là dấu hiệu của phái Thiên Sơn?”
Sở Vân Phi lắc đầu: “Không phải, đệ từng hỏi qua sư phụ, nhưng người không nói cho đệ biết, giống như đây không phải là cái gì đặc biệt quan trọng.”
“Được rồi, được rồi. Đừng đoán mò nữa. Tảng đá vỡ này là cái gì thì cũng chẳng quan hệ gì tới chúng ta, trái lại càng thuyết minh rằng đảo này đích thực là địa phương ta muốn tìm.” Giang Tam từ trong ngực lôi ra tấm bản đồ kia, chỉ vào bi thạch rải rác bên bờ biển: “Chắc chắc là mấy thứ này. Phỏng theo đây định vị vị trí liền dễ dàng hơn rồi.” Ngón tay gã mơn trớn ký hiệu đánh dấu hình tam giác kia trên tấm bản đồ đã ố vàng. Trong ánh mắt toát ra một tia tham lam cùng vội vàng.
Sở Vân Phi vẫn còn đang sờ soạng cái gì đó trên mặt đất. Một khối đá vụn được nhấc lên, lộ ra thổ nhưỡng ẩm ướt, đủ loại côn trùng sống phía dưới chạy tán loạn ra tứ phía.
“Vân Phi, đệ lại nhớ ra cái gì à?” Sở Phi Dương hỏi.
Sở Vân Phi trên tay còn nắm khối đá vỡ, quay đầu đang định trả lời, trên tay vừa sử lục xoay hòn đá kia sang một hướng khác.
Mấy người chỉ nghe bên tai ầm một tiếng nổ, lại phát giác dưới chân đột nhiên trống không. Mặt đất vốn đang kiên cố chợt tách ra, bọn họ không kịp thi triển khinh công, rơi thẳng xuống phía dưới.
Thay đổi lớn giống như trời sụp đất lở chỉ phát sinh trong nháy mắt. Ngay cả Sở Phi Dương cũng không kịp phản ứng. Hắn cố gắng vận nội lực ổn định thân thể đang rơi xuống. Khi vươn tay bám vào một bên thạch bích để ngừng rơi xuống, mới nhìn rõ tình thế xung quanh.
Nơi bọn họ dừng lại tựa hồ vốn là một cơ quan, hiện giờ bị Sở Vân Phi kích động, mấy người liền không kịp đè phòng, mà té xuống.
Sở Phi Dương nhìn ra bốn phía, nhưng thấy trên thạch bích còn có vài mũi tên gỉ thò ra, xem chừng vốn là làm thành lợi tiễn phóng ra ngoài, chẳng qua là niên đại đã lâu, lúc này đã không còn dùng được. Mặc dù như thế, Sở Phi Dương trong làng vẫn cảm thấy vô cùng không ổn.
Nơi này nếu là cửa vào của tiểu đảo, cơ quan trong lại bố trí hiểm ác như thế, thoạt nhìn hẳn là từ Tinh Hà Phái trước dùng trận pháp này để đối phó với người ngoài xâm nhập, tấm bia đá kia là kết cấu cơ quan của trận pháp.
Dưới chân là thâm huyệt tối om, sâu không thấy đáy, giống như một con quái thú há ra cái miệng to bự, chẳng biết bên dưới còn có hiểm cảnh gì.
Sở Phi Dương có chút ảo não vì sự coi thường ban nãy. Hắn vẫn nghĩ đây là môn phái của sư phụ, nên không cần lo lắng trên đảo có gì nguy hiểm. Không nghĩ tới quả thật để Quân Thư Ảnh nói đúng, xem cơ quan phòng ngự hiểm độc đến cực điểm này, đích xác không giống chính đạo môn phái gì.
Hết thảy suy nghĩ này cũng chỉ xẹt qua trong nháy mắt. Sở Phi Dương nhìn ra xung quanh,vội vàng tìm kiếm thân ảnh Quân Thư Ảnh, nhìn thấy y đã ổn định thân thể ở cách mình không xa, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đệ nhớ rõ từng nhìn thấy sư phụ chuyển động tấm bia đá, mở ra một phòng tối, cho nên đệ đang tìm tìm cơ quan….” Sở Vân Phi tay cũng bám vào thạch bích, thanh âm như muốn khóc trả lời câu hỏi lúc trước của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nặng nề mà than một tiếng.
“Uy, chắc các ngươi không có việc gì chứ.” Đỉnh đầu đột nhiên truyền tới thanh âm của Giang Tam. Không biết là trùng hợp hay vì nguyên nhân gì khác, nơi gã đứng vừa đúng ngoài vòng cơ quan, lúc này gã là người duy nhất không bị rớt xuống.
Sở Phi Dương trả lời gã, đang muốn mượn lực nhảy ra khỏi huyệt động này, lại nghe đến một tiếng la của Phinh Đình cách đó không xa, liền thấy nàng một thân hồng y rơi thẳng xuống đưới.
Sở Vân Phi phát ra một tiếng kêu xót xa, chính là cậu ở quá xa, căn bản không kịp tiến lên cứu trợ.
Sở Phi Dương so với Sở Vân Phi còn ở xa hơn, cho dù hắn lập tức vận khởi nội lực đuổi theo hướng Phinh Đình rơi xuống, một bàn tay cũng chỉ khó khắn lắm lướt qua được góc áo của nàng.
Giữa lúc điện quang thạch hoả như vậy, không đợi Sở Phi Dương nghĩ ra đối sách khác, trước mắt hắn bỗng xẹt qua một thân ảnh mơ hồ, đuổi thao Phinh Đình. Thân ảnh kia mạnh đẩy Phinh Đình sang một hướng, Phinh Đình chật vật tiếp đến thạch bích, dùng sức bắt lấy thiết tiễn chồi ra trên vách động, rốt cục cũng ổn định được thân thể.
“Thư Ảnh!” Sở Phi Dương nhìn thấy thân ảnh rơi xuống kia, đồng tử mạnh mẽ phóng đại, trái tim trong ***g ngực tựa hồ chỉ trong nháy mắt thắt chặt lại, thốt ra tiếng kêu gào.
Cũng may thân ảnh kia lập tức bắt được vách đá không tiếp tục rơi xuống nữa, lúc này cũng đã ở cách dưới chân Sở Phi Dương mấy trượng.
Sở Phi Dương còn chưa kịp yên lòng, lại nghe Quân Thư Ảnh ngẩng đầu vội vàng nói: “Phi Dương, bên thạch bích này rất xốp!” y còn chưa dứt lời, thân thể lại một lần nữa rơi xuống bóng tối sâu thẳm.
“Quân đại ca!” Sở Vân Phi hô to một tiếng, buông tay cũng muốn đuổi theo, lại bị Sở Phi Dương mạnh bắt lấy, một chưởng đẩy đến bên Phinh Đình bên kia.
Sở Phi Dương một bên toàn lực đuổi theo, một bên rút ra đai lưng, thân ảnh hai người chốc lát biến mất trong bóng tối vô tận, chỉ còn thanh âm Sở Phi Dương từ xa xa truyền lại: “Hai người các ngươi đi lên trước đi!”
Phinh Đình khuôn mặt lã chã nước mắt, trong miệng hét lớn: “Không!” Trên tay liền muốn nới lỏng khí lực.
Sở Vân Phi một phen giữ chặt nàng, cả giận nói: “Đừng hành động theo cảm tính nữa, đừng khiến bọn họ thêm phiền toái! Cô theo ta đi lên!”
Phinh Đình bị cậu rống nhất thời an tĩnh lại, vẻ mặt lo lắng nhìn xuống phía dưới, vẫn là nương bả vai Sở Vân Phi, thi triển khinh công lao lên phía trên.
Sở Vân Phi nhìn xuống hắc ám như vô biên vô tận dưới chân, trên mặt tràn đầy lo lắng, miệng lẩm bẩm nói: “Quân đại ca…..”
Bên tai là tiếng gió gào thét điên cuồng, lao nhanh xuống dưới nên hoàn toàn không thể mượn lực thi triển khinh công, tựa hồ ngay cả đầu óc cũng bị khuấy loạn linh tinh, hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Quân Thư Ảnh chỉ có thể ra sức vận khởi nội lực toàn thân, bảo hộ chính mình, hy vọng khi rơi xuống đất sẽ không bị thương quá nặng.
Thời gian khi cấp tốc rơi xuống này tựa hồ bị bóp méo mơ hồ, Quân Thư Ảnh cảm thấy mình đã rơi xuống thật lâu, lại giống như mới chỉ trong nháy mắt.
Y thực sự không biết đã qua bao lâu, bên hông đột nhiên xuất hiện một lực đạo ôn nhu kéo y lên, thẳng tắp chàng nhập vào một cái ôm ấp ấm áp quen thuộc.
“Ta bắt được ngươi rồi, Thư Ảnh, ta bắt được ngươi rồi.” Một bản tay đè lại eo y, một bàn tay thì đặt tại sau đầu, cánh tay kia giống như sắt thép cứng rắn mà đáng tin, đưa cả người y hoàn toàn bị bao lấy.
Thanh âm vang bên tai tràn ngập hoảng sợ, cảm tạ, còn có sự an tâm trong giờ khắc này.
Quân Thư Ảnh sửng sốt một lát, giống như an ủi gắt gao ôm lại Sở Phi Dương.
-End 46- Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT