Chờ hai đội nhân mã phân phát xong — kỳ thật chủ yếu là nhóm người bên Mai Hân Nhược. Đoàn người Sở Phi Dương vốn không như người ta tài đại khí thô, hơn nữa phần lớn đã được bố thí ra trước, lúc sau trên cơ bản là đứng nhàn hạ một bên.
Sở Vân Phi đứng bên cạnh Sở Phi Dương, vốn diện vô biểu tình nhìn thủ hạ của Mai Hân Nhược lấy đồ đạc trọng rương ra, từng kiện từng kiện bày ngay ngắn, Trương thống lĩnh ở một bên giám thị, thứ nào có thể bố thí, thứ nào phải lưu lại. Sở Vân Phi nhìn thấy bọn họ bày ra đầy một xe kỳ trân dị bảo, sắc mặt dần biến đổi từ hơi kinh ngạc, biến thành có chút kinh ngạc, lại biến thành vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cậu cực độ kinh ngạc!
Sở Vân Phi há hốc miệng, lặng lẽ quay đầu nhìn nhìn Sở Phi Dương, vừa ngoái đầu đã nhìn thấy Quân Thư Ảnh bên kia Sở Phi Dương, hai người một người khoan thai bình tĩnh một người thờ ơ lạnh nhạt.
“A?” Sở Vân Phi không hiểu phát ra thanh âm nghi vấn.
“Thư Ảnh công tử đẹp không?” Sở Phi Dương nhìn xuống ném cho cậu một cái liếc mắt.
Sở Vân Phi nhìn nhìn hắn rồi lại nhìn Quân Thư Ảnh đứng bên cạnh: “Tuy rằng nói như vậy không ổn lắm, nhưng mà, rất….rất đẹp.” Sắc trời đã tối, tuyết trắng đầy trời lại chiếu sáng cả bốn phía, Quân Thư Ảnh một thân xiêm y xanh nhạt dưới ánh sáng dịu dàng này, vẻ mặt lãnh đạm cũng có phần nhu hòa hơn, lông mi thon dài đậm nhạt hòa hợp, khóe mắt hơi nhếch, cái mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, xem trong mắt Sở Vân Phi, trong lòng cậu chỉ hiện ra bốn chữ – mi mục như họa.Sở Phi Dương “Hừ” một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn về phía trước, đôi môi giật giật: “Nhìn cũng vô dụng, nhìn cũng không làm được gì.”
“Sở đại ca nói gì cơ?” Sở Vân Phi không nghe rõ tiến đến gần hỏi.
Sở Phi Dương ý bảo Sở Vân Phi nhìn về phía trước, một đống đủ loại tài bảo rực rỡ muôn màu kia, thở dài: “Sở đại ca đang suy nghĩ, tham quan, gian thương, toàn những người lòng tham không đáy, thật sự đáng giận.”
Bên cạnh truyền đến âm thanh thanh lãnh ngàn năm không đổi của Quân Thư Ảnh: “Nếu đó là cha của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì sao?”
Sở Phi Dương cười cười nhìn Quân Thư Ảnh, đến gần giả bộ nghe nghe, cười đáp: “U, toan vị thật lớn a.”
“Ngươi không cần cố gắng giải thích với cậu ta.” Quân Thư Ảnh nói: “ Mai Hướng này cùng vị Diêu đại nhân nào đó kia, tuy rằng bọn họ không giống bọn sơn tặc Hồ gia trại sát hại mạng người, nhưng mà số người vì tội ác của bọn họ mà chết tuyệt đối chỉ nhiều chứ không ít. Tai họa do gian thương và quan lại tạo thành nhất định rất lớn. Ngày trước Sở đại hiệp một mình chấm dứt nhân mạng cả một sơn trại, đến thời điểm này, không biết liệu Sở đại hiệp có còn hạ thủ được không?”
Sở Phi Dương có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn biết Quân Thư Ảnh tuyệt không có hảo cảm với Mai gia, hắn cũng không tự kỷ đến mức cho rằng Quân Thư Ảnh vì sự tình giữa mình và Mai tiểu thư hồi đó mới gây khó dễ cho Mai gia. Khi mà Quân Thư Ảnh bất lực nhất, tứ cố vô thân đều phải cùng Mai gia giao thiệp, sau lại phát sinh chuyện cũng có Mai Thần Anh tham gia, y chán ghét Mai gia cũng là có cái lý của nó.
“Việc này không giống như vậy, không phải vì là cha của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà có khác biệt. Quan hệ giữa Mai gia với võ lâm Trung Nguyên rất phức tạp, hắn là Giang Nam thủ phủ(nhà giàu nhất Giang Nam), tuy không phải người trong giang hồ nhưng lại hay tham gia sự vụ trong chốn giang hồ, nhiều ít cũng đã từng giúp người của vài tiểu bang tiểu phái. Muốn giết Mai Hướng thì dễ nhưng mà nếu giết tên cáo già đó thì giang hồ sẽ phát sinh hỗn loạn thế nào, sẽ tạo thành kết quả gì, cũng chưa thể biết.” Sở Phi Dương thở dài.
Quân Thư Ảnh đương nhiên biết Sở Phi Dương nói có lý, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không cùng hắn cường biện.
Sở Phi Dương lại tiến tới gần, ở góc độ mà người bên cạnh không nhìn thấy chọc chọc bàn tay dưới y tụ lông cáo, nhẹ nhàng cầm, nhỏ giọng nói, “Gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, đều không đẹp bằng Thư Ảnh công tử của ta.”Quân Thư Ảnh đẩy tay hắn ra, nhưng không ngăn cản hắn tới gần, Sở Phi Dương cười cùng Quân Thư Ảnh vai kề vai, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về lớp da lông mềm mại trên y tụ.
Phía sau truyền đến tiếng “Hừ” khinh thường của Giang Tam: “Miệng lưỡi trơn tru, nói nghe còn hay hơn hát.”
Hai người đều coi như không thấy, vẫn dựa vào gần gũi bên nhau. Chính là không biết từ nơi nào bay tới một cây tế châm, cắm vào trong mớ tóc lộn xộn của Giang Tam, Giang Tam tà mắt nhìn nhìn cái châm nho nhỏ kia, bàn tay run rẩy đem châm kia cầm xuống, lại nhìn bóng dáng bình tĩnh, thon dài của Quân Thư Ảnh, chửi thầm trong lòng, loại người toàn thân là châm có cái gì tốt chứ.
Đợi gần một canh giờ, khi trời bắt đầu tối đen, cuối cùng người của Mai Hân Nhược cũng phân phát xong những thứ có thể bố thí, lại sắp xếp đồ vật ổn thỏa, đội nhân mã sửa lại đội hình, chuẩn bị xuất phát.
Mai Hân Nhược được thị nữ dìu đến trước mặt Sở Phi Dương, hơi thi lễ nói: “Vừa rồi Sở đại ca nói muốn đi điều tra chuyện phu quân cùng cha muội hiếp đáp dân chúng, muội vừa vặn muốn về Mai gia, không bằng Sở đại ca cùng đi với muội, chúng ta cùng đến gặp cha muội để hỏi cho rõ ràng.”
“Cái này thật ra cũng không cần thiết, Diêu phu nhân nếu tin tưởng ta, hãy nghe lời ta. Ta cùng với Mai gia đã kết giao nhiều năm, đương nhiên tin phẩm hạnh của Mai lão gia. Kỳ thật mục đích chủ yếu lần này, là muốn cầu Mai lão gia tử mở kho thóc phóng lương cứu tế nạn dân, chí ít để họ có thể sống qua mùa đông này.” Sở Phi Dương thản nhiên nói.
Mai Hân Nhược đương nhiên không một chút nghi ngờ với Sở Phi Dương, tuy rằng nàng tin tưởng Sở Phi Dương sẽ không làm chuyện gì đối Mai gia, nhưng nghe chính miệng Sở Phi Dương nói tin phụ thân nàng, trong lòng vẫn là rất cao hứng.
Mai Hân Nhược gật gật đầu nói: “Việc này, dù Sở đại ca không nói, muội cũng sẽ nhắc nhở phụ thân. Ông ấy mấy năm gần đây đóng cửa không ra khỏi nhà, ngay cả bên ngoài thế nào cũng không biết. Nếu ông ấy biết thôn dân phụ cận cơ khổ như vậy, nhất định ông sẽ không bỏ mặc đâu.”
Sở Phi Dương gật gật đầu nhìn bộ dáng Trương thống lĩnh bắt đầu đen lại vì chờ, liền cùng Mai Hân Nhược cáo biệt, nhìn Mai Hân Nhược lên mã xa. Mấy người đứng né sang một bên, chờ một đoàn mã xa dài dằng dặc đi xa, nhóm thôn dân được cứu tế sớm đã tự tán đi, trong thiên địa chỉ còn lại bốn người trơ trọi đứng. Không có mã xa, ngay cả kiện hành lý cũng không có.
Trầm mặc một lúc, Giang Tam chịu không nổi hét lớn một tiếng: “Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không có ngựa, không có xe, ngay cả ngân lượng cũng không có. Chúng ta phải đi tiếp như thế nào? Sở đại hiệp cái gì ngươi cũng đều tống xuất đi? Ngươi dự tính làm sao bây giờ? Bay đi sao?”
Sở Phi Dương nhếch môi cười nói: “Ngươi gấp cái gì? Không có ngân lượng nhưng có ngân phiếu a. Còn nữa, ngươi nói đúng rồi, chúng ta chính là muốn bay đi.”
Sở Phi Dương nói xong xốc Giang Tam lên, nhún người nhảy, lăng không lao về phía trước.
“Các ngươi đi theo ta.” Trong gió truyền đến thanh âm của hắn.
Quân Thư Ảnh cũng lập tức động thân, thi triển bộ pháp khinh công độc nhất vô nhị giống Sở Phi Dương, ở giữa không trung nhẹ nhàng đuổi theo.
Sở Vân Phi vội vàng vận khởi Thiên Sơn tâm pháp, tuy rằng bất đồng, nhưng khinh công Thiên Sơn cũng uyển chuyển tao nhã như vậy.
Mấy người một trước một sau tiêu thất trong không trung, nhóm thôn dân trốn ở bên trong thổ ốc rách nát từ khe hở nhìn ra đều cho rằng hôm nay có tiên nhân đến giúp đỡ bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
-End 26-
PN: Nhật kí trưởng thành của Tiểu Thạch Đầu
Ngày đông giá lạnh, Lãng Nguyệt Sơn được bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa.
Tảng sáng, gà gáy ba lần, trong không trung xuất hiện vài tia nắng ban mai.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ bắt đầu dần dần sáng tỏ, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Tiểu Thạch Đầu dụi dụi con mắt, tỉnh lại.
Chớp chớp mắt, thấy thân ảnh Tín Bạch bên cửa sổ, Tiểu Thạch Đầu mở miệng mơ mơ màng màng kêu một tiếng : “Gia gia ——”
Tín Bạch nghe thấy tiếng vội vàng xoay người, bước nhanh tới, ngồi xuống trước giường Tiểu Thạch Đầu, dùng một loại thanh âm hòa ái mà nếu để chúng đệ tử trong phái nghe được chắc chắn toàn thân sẽ nổi đầy da gà: “Tiểu Thạch Đầu tỉnh rồi, gia gia xuyên y y cho Tiểu Thạch Đầu, được không?”
“Được ——” Tiểu Thạch Đầu giương cái miệng nhỏ nhắn đánh một cái ngáp, sau đó mắt lim dim ngái ngủ đứng lên trên chiếc giường nhỏ của bé.
Tín Bạch cầm lấy kiện y phục đã được hơ lửa ám áp, nhẹ nhàng mặc vào cho Tiểu Thạch Đầu, cuối cùng đội tiểu mạo tử(một loại mũ giống mũ nồi) lên, rồi ôm Tiểu Thạch Đầu xuống dưới: “Hắc yêu, Tiểu Thạch Đầu lại béo thêm, gia gia sớm không ôm nổi rồi.”
“A cha nói, Tiểu Thạch Đầu trắng trắng mập mạp đáng yêu nhất”, Tiểu Thạch Đầu nhu nhu mắt nói.
“A cha của ngươi? Người cha nào của ngươi?” Tín Bạch hỏi xong, cảm thấy bản thân cũng không quá thoải mái. Tiểu Thạch Đầu nhưng lại nghiêm túc đáp : “Sở Phi Dương.”
“Làm sao lại có thể tùy tiện xưng hô tục danh của phụ thân như vậy? Ai dạy ngươi?” Tín Bạch lắc đầu giáo huấn.
“Lúc cha ta tức giận, sẽ kêu như vậy.” Tiểu Thạch Đầu đúng tình hợp lý nói.
Tín Bạch lại càng không thoải mái: “Vậy khi cha ngươi không tức giận, cũng kêu như vậy a. Cha ngươi có thể kêu như vậy, ngươi thì không thể.”
“ Vì sao?” Tiểu Thạch Đầu trợn tròn đôi mắt to vô tội, nhìn Tín Bạch hỏi.
Tín Bạch dừng một lát giải thích: “Bọn họ là lão tử của ngươi, ngươi là nhi tử của bọn họ. Cho nên cha ngươi có thể kêu còn ngươi thì không.”
“Ai, vì sao a?” Tiểu Thạch Đầu tiếp tục thắc mắc, không đợi Tín Bạch trả lời, bé lại tự lẩm bẩm: “Nga, ta biết rồi, bởi vì phụ thân là thê tử của a cha, Tiểu Thạch Đầu là nhi tử của a cha, cho nên phụ thân có thể kêu a cha Sở Phi Dương, Tiểu Thạch Đầu không thể kêu.”
Tín Bạch nghe xong khuôn mặt đều muốn méo mó, đây là chuyện mà lão không muốn đối mặt nhất, cho dù Tiểu Thạch Đầu ngay tại trước mắt lão cũng không thể tự lừa gạt chính mình, lại hết lần này tới lần khác bị âm thanh trẻ con này nhắc nhở, sự thật đáng sợ.
Tiểu Thạch Đầu nhìn sắc mặt Tín Bạch không được tốt lắm, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, nhăn lông mi lại, hít một hơi.
Tín Bạch cố gắng không tiếp tục để ý đến chuyện của Sở Phi Dương nữa, vội vàng ân cần hỏi: “Thạch đầu, làm sao vậy? Chuyện gì buồn rầu như thế nói cho gia gia nghe, gia gia giúp ngươi.”
Tiểu Thạch Đầu nhìn Tín Bạch một cái, mở cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ngày hôm qua, Lợi sư thúc kể cho Thạch Đầu nghe một câu chuyện xưa.”
Chẳng qua là chuyện xưa thôi a, Tín Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, hòa ái dễ gần hỏi: “Chuyện xưa gì a, nói cho gia gia nghe một chút.”
“Ông ấy nói, trước kia trong thôn bọn họ có một ác bà bà(bà bà = mẹ chồng) đối xử với con dâu cực kỳ không tốt, đánh nàng, mắng nàng, còn không cho nàng ăn cơm. Lợi sư thúc còn nói, tất cả bà bà trên đời này đều là ác bà bà.” Tiểu Thạch Đầu vẻ mặt u sầu nói.
“Này…điều này thì có gì đâu?” Tín Bạch nghe xong mặc danh kỳ diệu.
“Gia gia, Tiểu Thạch Đầu biết, gia gia không thích phụ thân. Nhưng mà, gia gia đừng đối xử với phụ thân không tốt, đừng đánh người, mắng người, không cho người ăn cơm.” Tiểu Thạch Đầu nói nói lã chã – chực khóc: “Phụ thân tốt lắm, gia gia đừng không thích phụ thân.”
Tín Bạch trợn tròn mắt, râu giật giật: “Ta vì sao phải đánh hắn, mắng hắn, không cho hắn ăn cơm? Phi Dương hắn….” Nói được một nửa mới phản ứng, Tiểu Thạch Đầu chính là nói cái gì mà bà bà tức phụ(nàng dâu), vậy phụ thân theo lời bé con nói, rõ ràng chính là…người kia…
Mặt Tín Bạch đều muốn tái đi.
Tiểu Thạch Đầu ánh mắt ngầng ngậng nước nhìn lão, khuôn mặt nhỏ nhắn như cái bánh bao thịt, bày ra bộ dáng nếu lão không đáp ứng sẽ khóc cho lão xem.
“Được được, tiểu tổ tông a, ngươi lo lắng nhiều quá.” Tín Bạch bất đắc dĩ nói: “Ta không đánh y, mắng y là được chứ gì.” Nhớ đến tên đại đệ tử thấy sắc quên hiếu, lại thở dài lẩm bẩm: “Ta cũng chẳng dám động thủ a.”
“Thật tốt qua, Tiểu Thạch Đầu thích gia gia nhất.” Tiểu Thạch Đầu nín khóc mỉm cười, bộ dáng mi nhãn loan loan có chút giống Sở Phi Dương trước đây.
Tín Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ của bé nhéo nhéo: “Đi, cùng gia gia đi ăn điểm tâm.”
“Ân” Tiểu Thạch Đầu gật đầu thật mạnh một cái, dán vào đùi Tín Bạch lắc lắc nói: “Gia gia ôm.”
Tín Bạch tâm tình vui vẻ ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, nhìn thấy giữa hai hàng lông mày Tiểu Thạch Đầu có một điểm hồng son, đó là do bọn nha hoàn ngày hôm qua trang điểm lên, hiện tại đã nhạt đi nhiều rồi. Tín Bạch không khỏi nhớ tới lúc Phi Dương và Vân Thâm còn nhỏ, cũng bị hóa trang thành như vậy. Hai tiểu oa nhi mềm mềm, cả ngày chạy loạn quanh lão, giờ đây chớp mắt, hai đứa đều khuỷu tay ra bên ngoài có tình nhân quên mất cha.
“Tiểu Thạch Đầu hiện tại thích gia gia, sau này lớn lên thú thê tử, sẽ quên mất gia gia.” Tín Bạch sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Tiểu Thạch Đầu, có chút thương cảm thở dài
“Sẽ không a, Tiểu Thạch Đầu sẽ không thú thê tử, Tiểu Thạch Đầu vĩnh viễn ở cùng gia gia.” Tiểu Thạch Đầu nói ra lời thề son sắt.
“Được được, Tiểu Thạch Đầu vĩnh viễn cùng gia gia.” Tín Bạch đáp lời, ôm Tiểu Thạch Đầu bước vào trong tuyết.
-Hết phiên ngoại- Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT