Người nọ chỉ chỉ Tiêu Di trên mặt đất, vừa ngồi trở lại chỗ lúc đầu.
Tần Nguyệt Miên xông lên phía trước, thân thủ dò xét hơi thở Tiêu Di, vừa kéo tay phải y qua, vừa bắt mạch cho y.
Người nọ nói: “Y không có việc gì, ta vừa cho y ăn bích vân đan, kể cả trúng độc cũng đã được giải.”
Tần Nguyệt Miên quay đầu lại, hung hăng trừng hắn, trong đôi mắt đẹp nổi lên lửa giận khó nén, chất vấn: “Y sao lại biến thành cái dạng này? Ta không phải nói ngươi vừa nhìn thấy y liền cho ta biết sao? Ngươi lại đối với y làm cái gì vậy hả?”
Người nọ dương dương tự đắc mà đem chén rượu uống hết, thản nhiên noi: “Ngươi đó là thái độ gì? Cẩn thận ta nói cho cha ngươi, để hắn trừng phạt ngươi. Ta vẫn là giúp ngươi nói tốt, thế nhưng người ta không thích ngươi, ta có biện pháp gì?”
“Ta nói ngươi lập tức cho ta biết, ngươi thế nào lại không làm theo? Đừng nói với ta, ngươi vừa nhìn thấy y thì y cũng đã như vậy.”
“Ngươi mạc danh kỳ diệu lại thích thượng một người, ta cuối cùng chỉ muốn nhìn là tử tô tửu (rượu cây tía tô) che lấp chướng khí (khí độc), ngươi hiện tại thấy nhất định là một cỗ tử thi đi.”
“Ngươi nếu đã cho hắn uống tử tô tửu, hắn sao còn có thể té xỉu?”
Người nọ lắc đầu nói: “Cái này lại muốn hỏi ngươi , ngươi vài ngày nay chưa cho hắn ăn cái gì sao?”
Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Di hai ngày này đều không có ăn cơm, sắc mặt cứng đờ: “Chuyện này là của ta, không nhọc Mộ Dung thúc thúc quan tâm.”
Người nọ lẩm bẩm nói: “Hiện tại mới không cần ta quản, lúc tìm không được người, liền biết tới tìm ta hỗ trợ.”
Tần Nguyệt Miên cẩn cẩn dực dực ôm lấy Tiêu Di so với chính mình nặng hơn không nhiều, hừ lạnh một tiếng, lại đi nhanh bước ra khỏi chòi nghỉ mát, nghênh ngang mà đi.
Trầm Nguyệt Tông đệ tử theo Tần Nguyệt Miên ra ngoài tìm người thấy thế, đều dừng lại tại chỗ, không biết có nên đi theo phía sau hay không.
Người nọ nói: “Được rồi, còn nhìn gì nữa, các ngươi còn không tản đi sao? Chẳng lẽ còn nghĩ theo sau nhìn thiếu chủ các ngươi cùng Tiêu công tử tình chàng ý thiếp (gần gũi thân mật) sao?” Nói xong, cũng xoay người đi.
Tần Nguyệt Miên ôm Tiêu Di, đi qua giữa mấy con đường nhỏ giữa bụi hoa, rẽ trái rồi rẽ phải, chỉ chốc lát sau thì đã tới trước gian phòng mà Tiêu Di ly khai.
Tiêu Di ở trong Trầm Nguyệt sơn vòng vo bốn năm canh giờ, nhìn như đã đi cách xa không ít, kỳ thực chẳng qua chỉ là một loại ảo giác.
Các con đường ở Trầm Nguyệt sơn vốn đã cực kỳ phức tạp, hơn nữa các thế hệ Tông chủ Thẩm Nguyệt tông luôn đề phòng ngoại nhân xâm nhập nên bày ra các loại kỳ môn trận pháp, nếu không được cao nhân chỉ dẫn, nhất định sẽ ở trên đường mất phương hướng, tám chín phần mười sẽ mất cả tính mạng.
Tần Nguyệt Miên đặt Tiêu Di nhẹ nhàng xuống giường, thay y tháo áo khoác và giày, lại thay y đắp chăn, tinh tế mà che hảo. Tự mình ngồi ở bên giường, trầm ngâm nhìn Tiêu Di khuôn mặt có vẻ có chút suy yếu, ngực liền nổi lên một tia áy náy.
Nghĩ lại lúc đầu, tại võ lâm đại hội khi thấy Tiêu Di, y chính là bao nhiêu hăng hái, khí độ phi phàm, tuy rằng không tính là một mỹ nam tử, nhưng liên tục đánh bại các thiên hạ cao thủ, đây thực sự là anh hùng khí khái, cũng đủ cho lòng người khâm phục.
Không nghĩ, bởi vì ý niệm của bản thân mà đưa y đến đây, lại hại y trở nên tiều tụy như vậy, một người cường tráng khỏe mạnh như thế, trong hai ngày cũng đã té xỉu những ba lần. Nếu là thường ngày, đây là tuyệt đối làm sao có khả năng chứ?
Tần Nguyệt Miên sở dĩ không phái người giám thị y, thứ nhất chính là vì tâm cao khí ngạo, chẳng cần dùng phương thức này lưu lại ái nhân; mặt khác, cũng tưởng là cho Tiêu Di một cơ hội đào tẩu, để y biết rằng không có cách nào rời khỏi đây, ngày sau sẽ không còn ý niệm ly khai trong đầu nữa. Nhưng chưa từng ngờ tới, Tiêu Di vậy mà lại không chịu khuất phục như thế, tình nguyện chết đói, cũng không chịu trở về.
~~~~~~
Tần Nguyệt Miên ở trong phòng đến lúc hoàng hôn, còn không có người hướng hắn báo thấy Tiêu Di, hắn liền phi thường hấp tấp đứng lên. Buổi tối ở Trầm Nguyệt sơn không giống ban ngày, đích xác là nguy cơ tứ phía, cho dù ngươi có võ công tái thế, không có người hiểu rõ hoàn cảnh, cũng khó dữ được mạng sống.
Chỉ tiếc, võ công của hắn cùng Tiêu Di cũng bất quá là người tám lạng người nửa cân, bình thường có thể thắng đối phương toàn bộ đều phải dựa vào mưu kế, Tiêu Di nếu thực sự hạ quyết tâm muốn ẩn dấu hành tung, xác thực là vô pháp tìm được.
Tần Nguyệt Miên thở dài, đưa tay ôn nhu xoa khuôn mặt Tiêu Di, nhẹ nhàng mà lướt theo đường nét ngũ quan của Tiêu Di. Tiêu Di vô thức nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không có tỉnh lại. Kẻ bướng bình này cũng chỉ ở lúc trong giấc ngủ mới có thể như thế nghe lời. Tiêu Di a Tiêu Di, ta nên làm như thế nào với ngươi mới tốt đây?
Càng thêm không may chính là, cha hắn hai tháng nay bế quan (sống biệt lập), cũng không cách gì tìm thấy, làm hại hắn không thể làm gì khác hơn là đi cầu “vợ” của cha hắn nổi tiếng gian trá giảo hoạt Mộ Dung Thanh Hoa, bị hắn ra sức cười nhạo một hồi, mới đáp ứng đi hỗ trợ, cuối cùng, cư nhiên lại là do hắn tìm thấy.
***** Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT