Chương thứ sáu mươi lăm: Dữ quân nhất sinh

( Cả đời cùng quân )

Tác giả: Priest

Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Khí tức ập vào mặt phảng phất hương vị của nỗi tuyệt vọng khôn cùng, vị đạo rỉ sắt nhanh chóng tràn lan, Cảnh Thất cảm thấy đôi môi dần trở nên đau đớn đến chết lặng, muốn đẩy ra, nhưng cả người đều đã bị Ô Khê giam chặt trong vòng tay.

Cũng không phải không thể một cước đá văng y, nếu thật muốn ra đòn, Cảnh Thất biết chút công phu mèo cào của mình tuy không ra gì, nhưng cũng không kém đến nỗi không tìm ra đường phản kháng.

Nhưng hắn vẫn theo bản năng không muốn động thủ thương tổn y.

Cái người từ nhỏ đã thường xuyên đối hắn nói năng không chút lễ độ, muốn gì làm nấy, đến nỗi Cảnh Thất với sự hàm dưỡng cùng tính tình hòa hảo của mình đôi khi cũng phải nổi giận lôi đình, nhưng rốt cuộc vẫn luôn âm thầm nhẫn nhịn. Bây giờ y còn dám động thêm cả chân tay, Cảnh Thất lại như cũ không đành lòng lấy bạo chế bạo, giống như Ô Khê là hài tử bị hắn nuông chiều thành hư, và giờ là lúc hắn phải tự làm tự chịu.

Nhưng hắn hết lần này đến lần khác vẫn nhịn không được mà nuông chiều y.

Không nhẫn tâm nhìn y một mảnh si tâm bất hối, không đành lòng đem tình cảm chân thành kia lạnh lùng chặn ngoài cửa.

Một lúc lâu sau, mãi đến khi cả hai người khí tức đều hỗn loạn không chịu nổi, Cảnh Thất mới thật vất vả rút ra được một cánh tay, dùng bàn tay có phần lạnh lẽo của mình đỡ lấy gáy Ô Khê, cứng rắn nắm chặt cổ của y rồi kéo giật ra, mãnh liệt lui về phía sau một bước dài, lưng đập vào trên cửa.

Hắn cau mày vươn tay sờ xuống khóe miệng —— rất đau, quả nhiên toát da rồi, vì thế thực tức tối lau chùi bọt máu nơi khóe miệng, cả giận nói: “Ô Khê là cẩu hả?”

Ô Khê còn chưa bình ổn kịp khí tức, mạt hồng sắc trên mặt nhanh chóng rút đi, gương mặt chậm rãi trở nên trắng bệch, ánh mắt của y dừng trên đôi môi có chút sưng đỏ còn bị mình giảo phá của Cảnh Thất, trong lòng hơi chút rung động, lập tức lại nhanh chóng đem ánh mắt rời đi, nộ hỏa dần lui, bắt đầu thấy luống cuống: “Ngươi…”

Y nghĩ bản thân thích hắn đến như vậy, lại luôn làm ra những chuyện sai lầm, luôn khiến hắn mất hứng. Phút chốc trong lòng cơ hồ nảy sinh cảm giác bi thương, thiên sơn vạn thủy còn có thể đo lường, chỉ có đường đến trái tim người kia là mờ mịt, là mê võng mà thôi.

Thế nhưng đúng lúc này, Cảnh Thất lại nhè nhẹ thở dài một tiếng, bất chợt siết lấy thắt lưng Ô Khê. Ô Khê mở to đôi mắt, gương mặt người nọ lập tức gần trong gang tấc, hô hấp mềm mại phả phất lên mặt y, mạt hồng sắc vừa mới lui xuống lại lập tức ửng lên. Chỉ nghe Cảnh Thất thanh thanh cười, khẽ nói: “Tiểu tiểu cẩu, hảo hảo mà học, ngươi cắn rách miệng ta thế này, bảo ta làm sao ra ngoài gặp người đây?”

Trong nháy mắt đầu óc Ô Khê toàn là một đống tương hồ, tim đập bang bang như nổi trống. Cảnh Thất hơi hơi rũ khóe mắt, chậm rãi kéo đầu y thấp xuống, dán môi lên, đầu lưỡi khe khẽ vẽ lên cánh môi y, Ô Khê liền kìm lòng không đặng mà hơi hơi hé miệng, thật giống một hài đồng lần đầu tiên biết được như thế nào là triền miên tận xương tủy, vừa mới lạ lại vừa kích thích, linh hồn theo từng trăn trở rất nhỏ của đối phương run rẩy mãi không thôi.

Mà khi y ý thức được người đang ôn nhu hôn mình là ai, thì những kích thích đến từ cảm quan khiến y cơ hồ khó có thể kìn nén được nữa, ý thức cuối cùng cũng trầm luân trong hỗn độn.

Thời gian tựa như ngừng lại, thật lâu thật lâu thật thật lâu.

Thẳng đến khi Cảnh Thất buông y ra, tay Ô Khê vẫn cứ không kìm nổi mà ôm lấy bả vai Cảnh Thất, một bộ vựng vựng hồ hồ.

Cảnh Thất vốn không phải là người giữ mình trong sạch cho lắm, bỗng dưng lại cảm thấy bản thân đã chiếm tiện nghi của người ta, liền tựa tiếu phi tiếu vỗ nhẹ lên mặt y một chút, trêu cợt: “Hài tử quả thật còn non lắm nha”.

Ô Khê thật không phụ sự mong đợi của mọi người, mặt càng lúc càng đỏ ửng cả lên.

Quả nhiên vẫn là loại non nớt —— vì thế Cảnh Thất ngay cả ánh mắt cũng cười đến cong cong.

Ô Khê cảm giác trong ngực bỗng nhiên trống rỗng, nhịn không được giữ chặt tay áo Cảnh Thất, si ngốc nói: “Bắc Uyên”.

Cảnh Thất kéo dài thanh âm, lên tiếng trả lời: “Ân?”

Ô Khê nhìn cặp mắt còn chưa tan hết ý cười của Cảnh Thất, có chút bỡn cợt, nhưng nhãn tình lại lưu quang dật thải, y nói: “Đời này trong lòng chỉ có một mình ngươi, kiếp sau cũng thế, kiếp sau sau nữa cũng vẫn thế, chỉ cần không bị hồn phi phách tán, ta liền vĩnh viễn chỉ thương nhớ một người là ngươi”.

Cảnh Thất bỗng nhiên như bị Ô Khê gẩy trúng sợi dây cung nào đó trong lòng, chợt nhớ tới cái người ngơ ngơ ngác ngác đứng bên Nại Hà kiều, cùng với bỉ ngạn hoa đẹp tươi như máu nở rộ từng phiến lớn, ánh mắt liền rũ xuống, cười nói: “Kiếp sau đã sớm không còn nhớ ta là ai”.

Ô Khê lập tức đáp: “Trong đầu không nhớ rõ, nhưng trong lòng vĩnh viễn không quên, kiếp trước nhất định cũng từng nói như vậy với ngươi”.

Y dị thường nghiêm túc, giống như nhớ rõ từng chuyện của kiếp trước vậy, Cảnh Thất bỗng nhiên nâng mắt nhìn y, Ô Khê chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn có chút khác thường, nhưng lại nghĩ không ra khác thường ở đâu, chỉ nghe Cảnh Thất nói: “Kiếp trước không nhớ ngươi có nói mấy lời như thế”.

Ô Khê lại nhanh chóng nói: “Cho dù không có nói cho ngươi nghe, cũng nhất định đã nhìn bóng lưng ngươi mà niệm trăm ngàn lần ở trong lòng”.

Cảnh Thất nhịn không được đưa tay nhu nhu mi tâm, nghĩ thầm người này sao lại ngốc đến thế kia chứ? Trước kia bản mặt cứ căng cứng như giấy trét hồ, lại còn là đồ ngốc chết tâm nhãn, đến kiếp này, vẫn cứ tính xấu không đổi như thế.

Ô Khê nhẹ giọng hỏi: “Bắc Uyên, ngươi có nghe thấy hay không?”

Cảnh Thất dừng lại một chút, yên lặng gật đầu.

Thanh âm Ô Khê tựa hồ càng thêm dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không dịu dàng chút nào hết: “Không nên thích người khác, ta không nỡ tổn thương ngươi, nhưng nếu như ngươi thích người khác, ta liền đem bọn họ một đám đều giết sạch”. Y biết Cảnh Thất nhất định sẽ nói là “Không cần hồ nháo”, vì thế giành nói trước, “Không có hồ nháo, ta nói được thì làm được”.

Lời ra đến miệng lại bị chặn trở về, ánh mắt Cảnh Thất nhìn y có chút bất đắc dĩ: “Ân”.

Ô Khê vẫn cứ bám lấy không buông: “Nhớ rõ là như thế nhé”.

Cảnh Thất đem tay áo từ trong tay y rút ra, vỗ lưng y một cái, cười mắng: “Ta còn chưa già đến nổi nhớ không được đâu”.

Ô Khê rốt cục cũng cười cười, nhẹ nhàng kéo sợi tơ đỏ trên cổ Cảnh Thất ra, thấy nhẫn kia vẫn còn đó, liền nói rằng: “Ở đây nếu có nguy hiểm, ta nhất định không đi, cho dù phải đi, cho dù tạm thời không thể mang ngươi cùng quay về, cũng phải chắc chắn ngươi vẫn bình an mới được. Tương lai nếu thật sự không thể mang ngươi theo, ngươi chỉ cần cầm cái này đến thì có thể gặp được ta. Đây là thánh vật của Nam Cương chúng ta, được bao thế hệ đại phù thủy truyền lại, đời này chỉ giao cho một người gìn giữ”.

Cảnh Thất sửng sốt, lúc này mới phát hiện, thứ mình vẫn xem như đồ chơi mà mang bao nhiêu lâu nay lại chính là một vật vô cùng ghê gớm, nhất thời cảm thấy cổ nặng trĩu.

Ô Khê vô cùng thành kính hôn lên chiếc nhẫn phỉ thúy kia một cái, đoạn ủ nó trong lòng bàn tay cho đến khi nhẫn ấm hẳn lên mới một lần nữa nhét lại vào trong vạt áo Cảnh Thất.

Tương hận bất như triều hữu tín, tương tư thủy giác hải phi thâm.* Bất lão, tình khôn tuyệt.

*Trích trong bài Lãng đào sa kỳ 4 của Bạch Cư Dị, tạm dịch:

Tương hận chẳng được triều y hẹn

Tương tư mới biết biển chẳng sâu.

Giữa hạ năm ấy, bọn Ngốt Cách Lạt thế như hổ lang, tình hình vô cùng nguy cấp, quân đội Đại Khánh chỉnh trang hoàn tất, thành môn Bắc thành rộng mở, khôi giáp lạnh lùng như vẩy cá gia thân. Thái tử Hách Liên Dực thay Hoàng Thượng lên đài cao đưa tiễn, quân đội chỉnh tề im ắng, trải dài như vô biên vô tận đang liệt trận ngay dưới mi mắt hắn, huynh trưởng hắn một thân nhung trang, tay chấp trường đao, trong chốc lát sẽ xuất phát.

Ngày hôm ấy bầu trời tinh không vạn lý (trong vắt), ngay cả một phiến mây cũng không thấy.

Sau khi ấn theo lệ thường đọc chúc từ, kim tôn tứ tửu (ban rượu bằng bình vàng), Hách Liên Chiêu chuẩn bị lên ngựa rời đi, nhưng động tác gã đột nhiên dừng lại, gã xoay đầu nhìn Thái tử đệ đệ mình, thoáng nở nụ cười, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe rõ, nói: “Thái tử, ta đi lần này, không biết sẽ sinh tử ra sao, trong lòng ta còn có một bí mật, nếu lúc này không nói ra, chỉ sợ sẽ theo ta vào quan tài mất”.

Hách Liên Dực thần sắc bất động, chỉ đáp: “Đại hoàng huynh sắp xuất chinh, không nên nói mấy lời không may mắn như vậy, vì quốc thổ Đại Khánh mà chiến đấu, nhưng cũng phải bảo trọng thân mình mới hảo”.

Hách Liên Chiêu cao giọng cười to, không tưởng được sinh thời cũng có thể nghe được lời dặn dò đến từ huynh đệ, bọn họ trước đã là cừu địch, chinh chiến trở về, chỉ sợ cũng vẫn là cục diện không chết không thôi, chỉ có giờ phút này, Hách Liên Chiêu mới cơ hồ thật sự cảm giác được mình và người thanh niên tuấn tú lòng dạ thâm trầm trước mặt là huyết mạch tương liên.

Đáng tiếc, thiên gia vẫn là bạc tình.

Một lát sau, Hách Liên Chiêu thu liễm ý cười, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Thái tử đại khái không biết, lúc nhỏ, có lần ta vô ý đi nhầm vào tẩm cung phụ hoàng, vô tình thăm dò được một bí mật của phụ hoàng, nằm ngay trong ám cách phía dưới long sàng của người”.

Gã phi thân lên ngựa, cư cao lâm hạ mà nghiêng mình xuống: “Là bí mật gì, ta đây không tiện nói, Thái tử điện hạ nếu muốn biết, chi bằng tự mình đi xem”.

Sau đó không đợi Hách Liên Dự phản ứng, gã đã quay đầu ngựa, hét lớn một tiếng: “Xuất phát!”

Tinh kỳ phấp phới, khói bụi rền vang.

Cất bước đại quân, Hách Liên Dực không nói một lời mà hồi cung, trước tiên về phục mệnh cho Hách Liên Bái, công đạo với lão một phen.

Hách Liên Bái bị thích khách kia dọa vỡ mật, một khỏa anh hùng đảm cứ thế bị đập cho tan nát, chút dũng khí vừa biết mất liền trở lại thành cẩu hùng, giữa ban ngày cũng có thể nghi thần nghi quỷ, ác mộng liên miên, ban đêm phải đốt đèn mới dám chợp mắt, cả ngày bất mãn.

Lão tựa vào trên giường, nheo mắt cẩn thận đánh giá Hách Liên Dực một phen, nhi tử vẫn như cũ hiếu thuận có thừa, không thấy tí tẹo làm càn nào, lời không nên nói tuyệt không nhiều một chữ, chuyện không nên làm càng không vượt nửa bước. Lão trước kia chỉ cảm thấy tiểu nhi tử có chút quá mức chính trực, không biết thuận theo thời thế, làm người khác cùng bản thân đều thấy khó chịu, tương lai sợ là phải chịu thiệt.

Bây giờ mới đột nhiên minh bạch ra, nguyên lai mình đời này được ba nhi tử, những thứ khác không nói, riêng về tâm nhãn không ai bì kịp Hách Liên Dực.

Mười năm trước, Hách Liên Bái lo lắng tiểu nhi tử tương lai bị các ca ca đoạt quyền thế, sẽ sống không nổi, tận lực nghĩ cách giúp hắn tiếp cận Nam Cương Vu đồng, tương lai cũng có chốn an thân. Nhưng mười năm sau, Hách Liên Bái phát hiện, đám ca ca của Hách Liên Dực căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Lão già rồi, không còn khí lực để quản chuyện nữa, nhưng trong lòng lại thanh sở ít nhiều. Lão không nói một lời nghe Hách Liên Dực trung quy trung củ nói chuyện, khoát tay, tỏ vẻ đã biết, Tiểu thái giám Vương Ngũ bưng dược đến, Hách Liên Dực liền tiếp nhận lấy, tự tay hầu hạ Hách Liên Bái uống xong, lại rút gối đầu ở sau lưng lão ra, giúp lão nằm xuống.

Trong dược trong có thành phần an thần, Hách Liên Bái tinh thần vốn đã không tốt, lúc này liền mệt mỏi thiếp đi.

Hách Liên Dực thấp giọng nói với Vương Ngũ cùng Hỉ công công: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta muốn ở bên hầu hạ phụ hoàng”.

Hai người tự nhiên không dám chậm trễ Thái tử điện hạ tẫn hiếu, liền thức thời mà lui ra ngoài. Hách Liên Dực ngồi thẳng ở một bên, chờ Hách Liên Bái hoàn toàn đi vào giấc ngủ, nghe hô hấp của lão bình ổn trầm trọng, biết là dược hiệu phát tác, đích xác đã ngủ.

Hách Liên Dực mới khom lưng xuống, dùng tay nhẹ nhàng sờ soạn phía dưới long sàng một chút, quả nhiên chạm phải một cơ quan nhỏ nằm ở nơi ít khi bị để ý, xoay qua một cái, tiểu ám cách liền mở ra. Trong nháy mắt đó, trong lòng Hách Liên Dực bỗng nhiên nổi lên một loại dự cảm xấu, hắn cảm thấy đây là cái bẫy mà Hách Liên Chiêu trước khi đã giăng sẵn, mình không thể mắc câu.

Hách Liên Dực do dự một chút, liền đem ám cách kia xoay lại, ngồi bên cạnh đọc tấu chương, nhưng nửa ngày cũng không thể tập trung tinh thần, trong lòng có một thanh âm đang liên hồi đốc thúc hắn, mau xem, mau xem bí mật phụ hoàng ẩn dấu nhiều năm như vậy đến tột cùng là cái gì. Càng áp lực liền càng tò mò, chưa tới nửa canh giờ sau, hắnrốt cục chịu không được dằn vặt trong lòng, lần thứ hai mở ra ám cách.

Thật cẩn thận mà vươn tay tới, từ bên trong lấy ra một hạp tử bằng gỗ, Hách Liên Dực kinh ngạc phát hiện, mình và lão phụ thân vô dụng thế nhưng ở trên phương diện này lại giống nhau đến khó tin. Trong Đông Cung, bức họa vẽ người đó cùng những thứ đồ vật vụn vặt nhỏ xinh cũng bị hắn giấu cẩn thận trong hạp tử nơi ám cách như thế, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, hắn mơ hồ đoán được bên trong đang cất giấu cái gì.

Hắn mở hạp tử, quả nhiên bên trong ngoài ít hà bao khăn tay tiểu ngoạn ý linh tinh ra, còn có một quyển họa trục, Hách Liên Dực lặng lẽ cười cười, thầm nghĩ vẫn là có chỗ khác nhau, ít nhất từ mấy thứ này có thể nhìn ra, người trong lòng phụ hoàng là một nữ nhân. Hắn phiêu mắt liếc Hách Liên Bái một cái, thấy lão còn ngủ rất say, liền nhẹ nhàng triển khai họa trục.

Trên bức họa quả nhiên họa một nữ tử vô cùng xinh đẹp.

Tà váy nữ tử theo gió tung bay, tóc dài phiêu lạc, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra, khóe miệng hàm tiếu lập tức hiển hiện. Hách Liên Dực đầu tiên là tán thưởng một tiếng, sau đó bỗng nhiên cảm thấy bắt đầu có chút không thích hợp, nét mặt nữ tử kia, lại có vài phần quen thuộc.

Bỗng nhiên, trong đầu mãnh liệt hiện lên một người, họa trục trong tay Hách Liên Dực cơ hồ rớt ra ngoài, đương trường chết sững tại chỗ —— nữ tử này, hắn khi còn nhỏ từng gặp qua, chính là năm đó nhất tiếu khuynh thành lại hồng nhan bạc mệnh Nam Trữ vương phi!

Thời điểm nàng qua đời Hách Liên Dực cũng còn nhỏ, sở dĩ còn nhớ rõ được như vậy, là bởi vì sinh nhi hiệu mẫu (con thì giống mẹ), gương mặt nàng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy cùng Cảnh Thất có đến bảy tám phần tương tự.

Vì cái gì… dưới giường phụ hoàng, lại có bức họa Nam Trữ vương phi? Trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ theo bản năng thoáng qua đầu Hách Liên Dực, Bắc Uyên, rốt cuộc có phải là nhi tử của lão Vương gia hay không? Hắn rốt cuộc… phải chăng chưa hẳn đã mang họ Cảnh? Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play