Bá Quyền chỉ
đường cho Minh Hoàng với cái vòng luẩn quẩn đến phòng hiệu trưởng. Đi
từng phòng giới thiệu mà cái việc này không ai mượn mất cả một tiết học
đầu.-"Mời em vào lớp."-GVCN với bộ mặt nghiêm nghị nhìn Minh Hoàng.Minh Hoàng im lặng với đôi tay gầy gò kia nhìn ánh mắt xám tro lạnh lùng với cả lớp. Giáo viên chủ nhiệm ngừng giới thiệu và sắp xếp chỗ ngồi cho
Minh Hoàng sau Bá Quyền và Thục Anh. Nơi cuối lớp học,cạnh cửa sổ nhìn
khoảng vùng trời xanh xanh với cây cối theo chiều gió. Nhị như cứ thể.
Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng.Minh Hoàng thở một hơi dài nhìn bàn ghế mới toanh đang chào đón mình sở hữu chỗ ngồi. Bá Quyền khó khăn quay xuống nhìn Minh Hoàng với khuôn mặt lạnh lùng kia. Nhìn tỏ vẻ khinh người,trông thật buồn nôn.Trong khi,Thục Anh luôn luôn cười nhẹ nhàng với Minh Hoàng.......................-"Chuẩn bị hết chưa?"-Minh quản gia với bộ đồ vest trẻ trung không carvat ngồi cạnh Mỹ Linh sau xe.-.......Mỹ Linh im lặng một hồi rồi gật đầu nhẹ nhàng nhìn lên bầu trời xanh kia.
Khoảnh khắc trước mắt làm nhỏ nhớ đến gia đình. Không biết giờ này họ ra sao rồi.-"Khoan đã."-Linh cất giọng.-"Quên chuyện gì sao?"-Minh quản gia tò mò nhìn Linh.-"Lần cuối."-Mỹ Linh chập chừng.-"Có thể cho tôi đến gặp gia đình của mình
được không?"-Hết giây phút này thôi là nhỏ sẽ trở thành con trai,sẽ
không bao giờ được đặt chân đến hay thậm chí là nhìn gia đình của mình.
Bởi vì từ giây phút này,một quản lí như Minh trẻ tuổi nay sẽ luôn theo
sát cạnh nhỏ. Mỹ Linh muốn thốt lên cho cả thế giới biết rằng. Ngoài gia đình,tôi không muốn thương ai cả. Trái tim tôi dường như sắc bén đi. Sẽ không một thứ gì làm thay đổi cái gia đình
ấy.-"Tôi....nhớ...mọi...người."Minh quản gia rất thích giọng nói
này. Nó thanh khiết và trong trẻo đến lạ lùng. Nó làm cho gã khẽ rung
động. Đôi khi gã không biết rằng gã có thích Linh không nữa. Bởi
vì không những giọng nói mà đôi mắt pha lê tím kia nó khá đặc biệt xuyên thấu tim gã và rung động trái tim. Nếu không có khuôn mặt của Thục Anh
đội lên thì có lẽ Mỹ Linh là một hoa khôi. Gã nghĩ vậy. Khẽ nhếch môi
lên,cứ hể nghe tiếng nói của nhỏ là không làm gì thay đổi được. Chắc
mình phải học lại cách rung động quá.-"Được thôi."Xe
chuyển bánh về phía hẽm nào đó trong thành phố. Hai bên là dãy nhà san
sát nhau. Nơi này nghe thì cứ ngỡ nơi tầm thường. Nhưng nhìn thì mới
biết nói khá sang trọng. Toàn tầng lớp giàu có ở.Ở sâu xa nào đó. Mỹ Linh và quản gia đi chầm chậm để hít thở bầu không khí nơi này. Căn
nhà màu vàng nhạt hiện ra. Trước mắt nhỏ,Mỹ Linh khẽ xao động. Đứng chờ một phút. Một người mẹ già trông khoẻ hơn so với ngày ấy bước ra
ngoài cửa với cây chổi quét trước hiên nhà. Chưa kịp quay lưng,mắt đã
đỏ,Mỹ Linh bắt đầu cảm nhận được mùi cay nồng. -"Mẹ ơi...mẹ..."-Giọng thằng nhỏ quen thuộc chạy về nhà với bộ đồ học sinh.-"Gì vậy?"-"Con được nhận học bổng rồi. Là con được nhận học bổng rồi mẹ."-Em trai nhỏ
reo lên. Với vẻ mặt mừng rỡ ấy. Là một ước mơ lâu nay của nó. Nó ước nó
được làm bác sĩ để giúp mọi người nghèo khổ khỏi bệnh tật. Ước mơ nó lớn lao và dễ đạt quá. Minh quản gia nhìn Mỹ Linh với ánh mắt thú
vị. Cũng phải,mới một năm trời sao có thể quên gia đình được. Tưởng rằng tẩy não thành công. Ai ngờ....-"Được rồi. Quay bước đi."Mỹ Linh chưa rời mắt khỏi nhà. Còn nữa,còn một người nhỏ muốn nhìn lần cuối nữa. Là ba. Ba nhỏ hiện giờ ra sao rồi? -"Tôi...."-"Ba cô vẫn khoẻ."-Minh quản gia nhìn chằm chằm vào đôi mắt pha lê tím ấy.Mỹ Linh im lặng nhìn lại ánh mắt đen huyền kia. Không biết trả lời hay im
lặng mãi vậy được. Đành ngậm ngùi bước đi. Chỉ mới quay lưng lại là
khuôn mặt người bố xuất hiện.Hai khuôn mặt đối mắt nhìn nhau. Không nhận ra nhưng ông vẫn cảm thấy quen thuộc khi nhìn Linh. Là ba con tại sao không? Bịch...Trên tay ông,đống sách cho em nhỏ rơi xuống. Mỹ Linh chạy nhanh lại cúi gầm
mặt lượm mọi thứ lên. Sắp xếp ngăn nắp thành một chồng rồi đưa cho ông.-"Của...b..a..."Minh quản gia quay lại nhanh trợn mắt nhìn Mỹ Linh.-"Sao?"-Ông hỏi lại.-"Của bác đây ạ."-Mỹ Linh nhanh miệng nói lại còn cười nụ cười tươi với khuôn mặt của Thục Anh.-"À...Ừm...cảm ơn con."-Ông đi nhanh lên trước với ánh mắt hiền hậu kia. Minh quản gia suýt nữa là hồn bay với câu nói của Mỹ Linh. Nếu vừa rồi thốt
lên của ba thì chắc ông ta sẽ nghi ngờ cho dù Linh có thay đổi bộ mặt đi chăng nữa. Dẫu sao họ là bố con làm sao không nhận ra được. -"Cô tính làm người ta chết vì bệnh tim sao? Thật điên rồ."Mỹ Linh thấy mặt xanh xao ban nãy của Minh giật mình cười lại với ý nghĩ
kia. Nếu tôi có thể làm cho người ta chết vì bệnh tim. Người đầu tiên
tôi sẽ làm chính là anh. Quản gia Minh đẹp trai.Xe chuyển bánh
nhẹ nhàng. Mỹ Linh trước khi rời khổ khu hẽm. Khẽ nhắm mắt lại cùng
tiếng thở dài. Đây chỉ là quá khứ, mình chỉ quay lại xem quá khứ tốt
không thôi. Hiện giờ mình đang đến tương lai trước mắt. Mọi
người,con gái mọi người xin lỗi. Nếu có kiếp sau. Con hứa con sẽ trả ơn
gấp hàng trăm hàng vạn lần. Con nợ gia đình,con chưa làm gì cho mọi
người. Con chỉ ước rằng mọi người hãy luôn sống tốt,hạnh phúc là con mãn nguyện rồi. Nếu sau này,chúng ta có gặp nhau,lướt nhẹ qua nhau. Đừng
quay lại nhìn đứa con bất hiếu này.Xe dừng chân đến biệt thực họ Hoàng.Mỹ Linh thở dài. Vai diễn được bắt đầu. Minh quản gia sang trọng đứng trước mở cửa mời Mỹ Linh. Ban nãy là người con gái nhẹ nhàng thì bây giờ là một thằng nhóc cá
tính,không ít phần láu lỉnh. Nên nhớ rằng,khuôn mặt của Thục Anh đang ở
trên người nhỏ.-"Chuẩn bị tinh thần rồi chứ."-Minh quản gia cười khẩy.-"Còn không mau đi vào."-Mỹ Linh nhếch nữa môi xỏ hai tay vào túi quần đi hiên ngang.King kong.....Cánh cửa của ngôi nhà mà nhỏ sắp làm chủ mở dần to ra như thể đang đón chào
mình. Nhìn nhà không nên miêu tả nữa rồi bởi vì đối với một tập đoàn với căn biệt thự quá là sang trọng. Đương nhiên có bể cá,cỏ nhân tạo,đá lát nền,hoa cảnh. Vài góc nào đó có chú chim cảnh hót vang dội. Nó chỉ để ý nãy giờ một thứ mà ít ai quan trọng. Đó là cây cổ thụ lớn gần cửa sổ
kia. Không hỏi cũng biết đó là phòng của Thục Anh. Chị ấy quả thật hoàn
hảo. Đến cả thưởng thức không khí. Linh khẽ nhếch nữa môi đi hiên ngang. Mọi người trong nhà tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người lạ mặt
này. Đặc biệt là nhìn nhỏ. Khuôn mặt ấy.-"Xin hỏi các người tìm ai?"-Quản gia đi ra với vẻ tế nhị.-"Tôi..."-Minh quản gia bỉu môi nhìn quản gia.-"Muốn gặp chủ tịch và phu nhân có chuyện quan trọng cần nói."-"Hiện giờ chủ tịch và phu nhân không thể gặp hai người."-Quản gia lớn tuổi
nói nhỏ nhẹ một cách tế nhị. Đây không phải là chợ thích vào rồi lại ra. Thích gặp ai rồi lại về. Minh quản gia cười khẩy khẽ nhìn người
lớn tuổi trước mắt. Quả thật,gã đang thực hiện cái gọi là "kính trên
nhường dưới". Người lớn tuổi quả thật khó tính.-"Vậy sao?"-Minh quản gia tự ý ngồi xuống ghế đối diện.-"Không lẽ họ không muốn gặp lại đứa con thất lạc của mình."Vừa nghe đến ba từ "con thất lạc". Quản gia giật mình nhìn lên người bên
cạnh đối diện với anh chàng đẹp trai vừa nói. Một người con trai khác
tuyệt về nhan sắc lẫn ăn mặc cái kiểu giản dị kia đang đứng trước mặt.
Khuôn mặt của Thục Anh.-"Thục Anh....??"Mỹ Linh xỏ hai tay vào túi,cúi nhẹ đầu chào quản gia. Vừa ngẩn lên,bóng dáng người con gái được mệnh danh là người đẹp xứ lạ,không già không trẻ mãi là một Thiên
thần hồn nhiên.Nhỏ giật mình với nhan sắc của Thục Anh. Quá sắc
xảo,có nhìn hàng nghìn hàng vạn lần thì nhỏ cũng không tin nổi mình đang đội lót mặt nạ này trong khi có phẫu thuật đến mấy cũng giả tạo so với
cái tự nhiên.Minh quản gia cũng khá mất bình tĩnh với nhan sắc
của nó. Quả thật như mệnh danh. Một thiên thần hồn nhiên. Bố mẹ mất
lâu,sống cô đơn từ bé đến bây giờ. Sao lại ẩn nấu mỏi Mỹ nhân khó tả
từng chi tiết vậy chứ. Mũi cao,môi đỏ mộng,mắt vô hồn nhưng dễ hớp hồn
biết bao chàng trai với màu pha lê tím chung thủy hay cho dù có ghép lại từng chi tiết đó cũng không thể tưởng tượng được người con gái 17 tuổi
này. -"Có ai vào sao?"-Thục Anh nhẹ nhàng với chiếc váy đen phồng kia. Nó cột cao tóc bổng lên,làn da trắng động thêm dây chuyền đá ngọc
quý kia. Vừa nhẹ nhàng nhưng khá tinh xảo. -"Hai người này...."-Quản gia không biết giải thích thế nào cho Thục Anh.Mỹ Linh và quản gia Minh không ngừng ngắm nhìn Thục Anh mà quên mất việc mình đến đây.Thục Anh khẽ liếc mắt sang người ngồi đối diện. Chưa quan tâm đến khuôn mặt đang đứng kia ra sao.Nói đến cách ứng xử. Trước bạn thân như Đặng Bá Quyền thì một đứa học sinh
bình thường xàm xàm. Trước mặt ông bà Nội,một đứa cháu gái hiền dịu. Còn nếu Minh Hoàng thì có lẽ là một búp bê biết cười nhưng với người lạ là
một ác ma nhỏ bé đủ giết chết đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng. Đôi khi muốn nói rằng. Sống nên nhiều mặt để khi họ đổi thay mình sẽ đổi mặt để còn đỡ phải trống trải bỡ ngỡ.-"Chào anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT