ML chạy đến bên cạnh TA đang bất tỉnh. Nó vẫn còn thở,trong lòng nhỏ lúc này mâu thuẫn nên như thế nào? Nhưng giết nó bây giờ không đúng, mình đang làm gì vậy?
-"Chị ơi...."-ML lay người TA.
Nhỏ run lên,lấy điện thoại ra nhắn tin cho quản lí Minh.
"Giúp tôi thoát chết."-Nhắn tin xong nhỏ quăng điện thoại xuống dưới giường,tay vớ khẩu súng bắn vào vai mình đến phát thét. Mình cũng phải tự tìm đường cứu sống cho mình.
Quản lí Minh nhận được tin nhắn,đôi môi khẽ nở nụ cười nhìn về phía NV đang cắm mắt vào chơi game.
-"Đến giờ làm việc rồi."
NV liếc sang quản lí Minh với ánh mắt sắc bén,bỏ máy game lại đó đi nhanh ra khỏi phòng.
...
ML bế TA lên chạy xuống dưới lầu la toáng,cố làm khuôn mặt thảm bại nhất,máu me đầy mình,mùi tanh nồng nặc. Tay của nhỏ cũng dần ứa máu nhiều hơn vì cử động mạnh.
-"Làm ơn gọi xe cứu thương."
Vừa dứt lời,quản gia bà bà nội chạy hồng hộc xuống lầu thấy nó với nhỏ đang trong tình trạng nguy hiểm không nổi lo lắng trên tay cầm dù chạy đến. Cơn mưa hạ dần,những giọt máu hòa lẫn vào đấy để lại bao nỗi lo toang.
....
Cùng lúc đó,BQ vừa xuống xe cùng quản gia thấy TA được bế trên tay với bàn tay đầy máu và ML ôm bả vai cùng bà nội theo sau.
-"Thục Anh."-Hắn hét lên chạy đến.-"Chuyện gì vậy? Đã có chuyện gì xảy ra."-Hắn hoảng loạn làm mọi người rối bời lên.
ML thấy vậy liền đi lên trước ươn ướt nhỏ nhẹ với đôi môi tái nhợt cùng viên đạn thấm vào da thịt cướp đi phần máu trong cơ thể khá nhiều.
Xe cứu thương đến,hai chiếc xe được đẩy vào phòng cấp cứu nhanh chóng. Những giọt mồ hôi những giọt nước mắt ướt đẫm.
-"Các người mau mau đi."-BQ hét lên.
Bác sĩ thay đồ nhanh chóng vào làm phẫu thuật cho hai người. Những viên đạn được lấy ra với hàng vạn sợi dây truyền miễn dịch,máu đầy người. TA rơi vào tình trạng hôn mê,nằm li bì như thể thời gian ngừng lại không trôi chậm cũng chẳng dám trôi nhanh.
Trong cơn mê,TA rơi vào không gian trắng xóa không một bóng người,không thể thoát ra,không lối về. Nó rươm rướm nước mắt. Rồi bỗng nhiên có người đi đến. Là ông nội.
* * *
-"Cố lên Thục Anh. Cháu của ông nhất định phải sống."-Nó thấy ông nội đứng đấy lo cho mình với khuôn mặt đau thương.
-"Không được. Nhất định cháu phải sống. Nghe lời ta. Cháu ngoan. Ông luôn ở bên cháu."-Nói rồi bóng ông mất dần.
* * *
Hiện thực.
Nó rơi một giọt nước mắt xuống gò má,nhịp tim lấy lại,hơi thở đều dần nhưng có điều....
-"Thoát khỏi cơn nguy kịch."-Bác sĩ ngập ngừng.-"Nhưng có điều tiểu thư có lẽ sẽ ngủ một giấc dài,tỉnh lại là điều khó khăn."
BQ chụp lấy cổ áo bác sĩ trừng mắt nói. Cái gì mả ngủ với tỉnh. TA nhất định phả sống.
-"Cô ấy sẽ thành người thực vật ư?"-Hắn không thích điều đó.
-"Chuyện này....."-Bác sĩ lắc đầu.
-"Mấy ông làm cái quái gì vậy hả?"-Hắn quát lên.-"Mẹ kiếp."
Quản gia gỡ tay hắn ra cố chấn tĩnh lại tâm lí.
-"Cậu chủ bình tĩnh đi."
-"Làm sao mà bình tĩnh được....khụ...khụ...."-Hắn ho lên làm mọi người im lặng sợ điều gì. Hắn có vẻ rất mệt.
-"Cậu chủ người bị bệnh rồi."-Quản gia lo lắng. Nhìn hắn bằng ánh mắt hiền từ.
-"Ta sẽ ở đây. Không nói năng gì."-BQ cương quyết.
-"Thế còn Khắc Dương....?"-Bà nội lo lắng hỏi bác sĩ,trong lòng không ngừng nghĩ đến lúc nãy nhỏ đã bế nó chạy xuống lầu với vai đang trúng đạn.
-"Cậu ấy tốt hơn so với tiểu thư."-Bác sĩ quay sang nhỏ nhẹ với bà nôi.-"Khắc Dương đã được đưa đến phòng chăm sóc rồi."
Quản gia Hồng và Ngô cứ thấy bà đặt hết niềm tin,sự quan tâm vào Khắc Dương. Cảm thấy cô chủ bên cạnh mình suốt bao nhiêu năm trời thiệt thòi đành lên tiếng.
-"Phu nhân người nên quan tâm đến tiểu thư một chút đi ạ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT