Yến Hoài Phong im lặng, chính là đứng dậy không nói một lời hướng phía trước rời đi, Sở Việt yên lặng theo sát phía sau hắn, vẫn duy trì khoảng cách ba bước, vừa đảm bảo không quấy rầy hắn, vừa có thể kịp lúc phát hiện dị động.
Yến Hoài Phong không quay về tràng luận võ, cũng không có ý tứ muốn quay về khách ***, đi xuyên qua đám người đang nhốn nháo, chậm rãi rời xa đoạn đường Thiên Chử thành phồn hoa, từng bước đi thực ổn định, lại nhìn không ra phương hướng.
Nhà cửa hai bên đường dần dần trở nên hoang tàn, người đi đường giảm bớt, cây cỏ hoang vắng. Một chút bất tri bất giác, hai người đã đi tới vùng ngoại ô. Bởi vì khí hậu khác biệt, cây cỏ ở Trung Nguyên không rậm rạp cao lớn như ở Điền Nam, màu sắc cũng không quá xanh tươi, nhưng nhìn qua vẫn thấy được chút thích thú khác biệt.
Nhìn Yến Hoài Phong vẫn như cũ không biết mệt mỏi đi về phía trước, Sở Việt rốt cục tiến lên từng bước ngăn hắn lại, “Thiếu chủ, phùng lâm mạc nhập [gặp rừng chớ vào].”
Yến Hoài Phong ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Sở Việt, Sở Việt không có nhìn đến ánh mắt lãnh ý dày đặc kia, vẫn cố chấp chấn ở trước người hắn, trên mặt là biểu tình không đồng ý.
Nhìn nam nhân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, hắn đột nhiên vươn tay cầm lấy bả vai Sở Việt, nhân lúc đối phương hơi kinh ngạc cùng khó hiểu mà dùng lực, hung hăng đẩy mạnh khiến Sở Việt phải lui về sau, cho đến khi lưng Sở Việt va chạm cùng thân cây phía sau mới dừng lại động tác.
Cây quạt của Yến Hoài Phong đặt ở cổ Sở Việt, thần sắc nghiêm khắc nhìn y, trầm thấp hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai, ai phái ngươi tới đây, vì cái gì vẫn luôn đi theo ta?!”
Sở Việt rũ mắt xuống, có thể rõ ràng nhìn thấy bàn tay cầm quạt của Yến Hoài Phong có chút run rẩy, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, đôi đồng tử trong mắt Yến Hoài Phong bao phủ một mảnh u ám, chỉ có một phiến màu đen tịch mịch, nhìn vào cái gì cũng không có.
Giống như mặt hồ bị vẩy mực.
Không khí trở nên giằng co, Sở Việt tựa hồ lâm vào hồi ức rất lâu trước kia, không có trả lời câu hỏi của Yến Hoài Phong.
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí khó xử vẫn không có dấu hiệu tiêu tan. Một chút hy vọng mỏng manh trong lòng Yến Hoài Phong dần dần mai một. Hắn từng hy vọng Sở Việt chỉ là một thiếu niên đơn thuần, nhưng hiện tại xem ra, nhân sinh quả thực có rất nhiều chuyện không như ý.
Sở Việt đang suy nghĩ cái gì? Sở Việt suy nghĩ về Yến Hoài Phong.
Không phải Yến Hoài Phong trước mắt, mà là Yến Hoài Phong của một kiếp trước, thân ảnh kia đang dần dần trở nên mơ hồ. Kỳ thật thời gian qua đi cũng không phải quá lâu, nhưng mà y ngoài ý muốn phát hiện, y đã bắt đầu dần dần quên đi thân ảnh Yến Hoài Phong trước kia.
Loại quên đi này hoàn toàn không phải do y bạc tình hay cố ý muốn quên, trên thực tế, y không có khả năng sẽ quên Yến Hoài Phong của trước kia, một Yến Hoài Phong cho dù bị y bức tới tuyệt lộ, vẫn không quên phân phó người khác không được thương tổn y.
Không biết có phải do tác dụng phụ của việc trúng độc hay không, hay là chuyện kỳ diệu nào đó bên trong chuyện y hoán đổi đến thế giới này, những ký ức về kiếp trước vốn vẫn luôn lưu giữ trong đầu y ở mấy ngày trước bỗng nhiên bắt đầu mất đi một tảng lớn.
Đó là cảm giác thực đột ngột, không phải loại lãng quên vì thời gian qua lâu —- mà tựa như ai dùng dao nhỏ ở trong đầu y cắt đi một khối trí nhớ. Y cố gắng nhớ lại, lại chỉ có một mảnh hư vô.
Hai ngày nay sự biến đổi này khiến y thập phần khủng hoảng, thật giống như y đang chậm rãi biến thành một người khác, và người đó đang cố dùng sức xâm chiếm điều khiển suy nghĩ của y.
Có lẽ chủ nhân của khối thân thể này cũng không cam lòng, thậm chí, một phần trí nhớ của Thập Tứ giống như đang dần thức tỉnh.
Nhưng mà hiện tại, Sở Việt như có điều suy nghĩ một lần nữa nhìn đến cây quạt có thể một chiêu đưa mình vào chỗ chết kia, cùng với người cầm quạt, một loại cảm xúc mãnh liệt muốn an ủi đối phương dâng lên, đến nỗi phần ký ức vốn bị mất đi bỗng nhiên theo chỗ sâu trong linh hồn khôi phục trở lại, lan tràn toàn bộ trí óc.
Vừa rồi thời điểm nam tử áo lam cùng Yến Hoài Phong ở trên nóc nhà quyết đầu, nhìn đến dung nhan giống nhau như đúc kia, trong lòng y kỳ thật đã bị chấn động mạnh.
Đến tột cùng là người nào, mới chính là người y mắc nợ ở kiếp trước? Theo tình cảm dâng trào, y mù quáng một đường đi theo Yến Hoài Phong, nhưng lại luôn có một thanh âm đâu đó nói cho y biết, người kia, rất yêu thích mặc y phục màu lam.
Quả thật, thời điểm y sống lại lần đầu tiên gặp Yến Hoài Phong hắn cũng mặc một thân nguyệt sắc [xanh nhạt], thế nhưng loại lam sắc nhợt nhạt này chung quy không đồng dạng như vậy, y rất rõ ràng, Yến Hoài Phong của kiếp trước, thích nhất chính là màu lam giống như sắc trời, tựa như… Tựa như nam tử áo lam kia.
Không đúng, nhất định là đã sai sót ở điểm nào, vì sao lại có hai Yến Hoài Phong? Chính mình một mạch đi theo bảo hộ người kia, thật sự lại chỉ là một tấm bia đỡ mà Yến Thanh Hà đặt ở bên ngoài để che mắt sao? Nam tử áo lam kia, mới chính là Thiếu chủ Thánh Môn mà y cần tỉ mỉ quan tâm tỉ mỉ bảo hộ sao?
Loại kết luận này nhìn qua không hề sơ hở, hơn nữa có đủ dấu hiệu cho thấy chính Yến Hoài Phong cũng đang hoài nghi như vậy.
Nhưng mà y luôn cảm thấy có điểm không đúng, đến tột cùng là vì sao y tạm thời không muốn nghĩ đến, chính là luôn có một loại cảm giác, làm cho y hiểu rõ rằng bản thân một chút cũng không muốn cùng nam tử áo lam kia thân cận.
Bên tai giống như truyền đến tiếng nước chảy của sông Lan Thương, róc rách trong sạch, còn có một bóng dáng vô cùng cô độc đứng giữa trời đất, nhìn qua vô hạn tiêu điều.
Tàn ảnh trước mắt dần dần chồng chéo lên nhau, Yến Hoài Phong ở bờ sông Lan Thương, cùng với Yến Hoài Phong ở băng ngục, phân không rõ ai là ai.
Sở Việt ngẩng đầu, bỗng nhiên nghĩ đến, y vì sao lại mạc danh kỳ diệu hoài nghi phán đoán của mình, vì sao lại mạc danh kỳ diệu hoài nghi Yến Hoài Phong trước mắt? Rõ ràng sau khi sống lại cái nhìn đầu tiên chính là nhìn đến thiếu niên này, cũng đã chắc chắn như vậy.
Tâm tư hoài nghi thình lình xảy ra, cùng với nam tử áo lam bỗng nhiên xuất hiện làm y dao động, bên cạnh đó, bên trong thân thể y, tựa hồ còn có người đang lẳng lặng dụ dỗ y.
Loại cảm giác này, cùng với lực lượng mang đến trí nhớ thiếu hụt tựa hồ là giống nhau.
Đã nhận ra chính mình có điểm bất thường, Sở Việt càng thêm tin tưởng vào phán đoán từ cái nhìn đầu tiên của mình, Yến Hoài Phong chính là Yến Hoài Phong.
Yến Hoài Phong nhìn vào ánh mắt phân tán của Sở Việt, y giống như xuyên qua hắn nhìn đến một phương xa hư vô nào đó, thấy được một người khác, không hiểu tại vì sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút phẫn nộ.
Lực đạo trên tay tăng thêm chút lực, ở trên cổ Sở Việt tạo ra một miệng vết thương, huyết sắc chảy ra, rơi xuống trên mặt quạt một vệt màu đỏ.
Hắn nhìn vệt màu đỏ kia, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Cũng bởi một tia đau đớn này, Sở Việt rốt cục tỉnh táo lại, y cũng không kinh ngạc khi Yến Hoài Phong làm như vậy, y biết hắn vẫn không hề tín nhiệm y, vô luận… đã trải qua những chuyện gì. Ít nhất cho tới bây giờ đều là như thế.
Hoàn hảo, y vẫn còn có thể hoài nghi bản thân, chứng tỏ y vẫn chưa mất đi lý trí. Vấn đề Yến Hoài Phong hỏi, kỳ thật y đều nghe được rõ ràng, y biết y nên trả lời như thế nào.
“Thiếu chủ, ta là Sở Việt, là ảnh vệ của ngài. Không ai sai khiến ta, ta cũng không có mục đích khác, ta chỉ vì bảo hộ ngươi mà đến.” Thậm chí, chỉ vì bảo hộ ngươi mà sinh [sống lại lần nữa], y ở trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu.
Yến Hoài Phong chán nản thu tay, hắn luôn luôn chờ đến một câu này, kỳ thật thiệt giả đều không sao cả, cho dù là nói dối, chỉ cần cảm động lòng người là đủ rồi. Dù sao hắn cũng vừa mới được biết, toàn bộ về hắn kể cả thân thế chẳng qua cũng chỉ là một lời nói dối to lớn chặt chẽ, huống chi Sở Việt nói đến chân thành tha thiết như thế.
Yến Hoài Phong tùy ý vẫy vẫy tay, “Ngươi đi đi. Không cần đi theo ta nữa.”
Đối phương lắc đầu, “Thiếu chủ đi đâu ta đi đó.”
Hắn lành lạnh cười, “Thiếu chủ không có ở đây, ta không phải Yến Hoài Phong, phải nguyện trung thành, đi tìm hắn đi.”
Sở Việt cùng Yến Hoài Phong đều hiểu được “Hắn” ở đây chính là ai, nhưng ai cũng không muốn nhắc tới hắn lần nữa.
Nhìn thấy Yến Hoài Phong tinh thần sa sút, Sở Việt bất chấp miệng vết thương trên cổ mình, có chút vội vàng nâng lên hai tay cầm lấy hai vai Yến Hoài Phong, ngay cả động tác này có bao nhiêu vượt qua phép tắc cũng đã quên.
Y lớn tiếng nói: “Thân phận xưng hô đều là hư danh, ta nguyện trung thành chỉ có ngươi! Ta sẽ không đi, nếu ngươi không thích nhìn thấy ta, ta đây sẽ ngầm ở bên cạnh bảo hộ ngươi, tuyệt không để ngươi nhìn thấy. Người kia nói vậy là có dụng ý, ngươi liền dễ dàng tin tưởng lời hắn như vậy?”
Từ lúc quen biết cho tới nay Sở Việt trong mắt Yến Hoài Phong đều là ít lời ít tiếng, trầm mặc ổn trọng, cực ít thấy qua bộ dáng y kích động đến như vậy, hắn nhìn y, nhìn vào trong mắt đối phương tuyệt không giống như đang giả bộ quan tâm, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Đúng vậy, hắn tại sao có thể dễ dàng rối loạn chỉ vì vài lời nói? Ngay cả Sở Việt cũng không tin, hắn tại sao có thể vì vậy mà không có chí tiến thủ.
Từng chuỗi sự kện diễn ra nhìn qua giống như ngẫu nhiên kì thực tràn ngập nhân quả tuần hoàn, có cái giống như trong dự kiến của hắn, có cái lại nằm ngoài dự kiến của hắn, nam tử áo lam kia xuất hiện trùng hợp như thế, tuyệt đối không có khả năng sẽ như vậy dừng tay.
Khi ở trong băng ngục cũng đã tính toán kỹ càng, quyết không thể bởi vì một chút ngoài ý muốn này mà để tâm bị nhiễu loạn, loạn cục ở Thánh Môn, ba quỷ vân quyệt [sóng gian mây trá] ở võ lâm Trung Nguyên, còn có việc hắn muốn làm… Vốn là ván cờ do một mình hắn chơi, hiện tại chẳng qua là biến thành hai người chơi mà thôi.
Hắn thực có hứng thú, cùng đối thủ chưa từng gặp mặt kia đánh hoàn một trận. Nếu không, một người chơi cờ cũng rất tịch mịch.
Nhìn ánh mắt Yến Hoài Phong dần dần thanh tỉnh, trên mặt lại khôi phục biểu tình sâu không lường được, Sở Việt thở ra một hơi, mới phát hiện tay mình vẫn còn khoát trên bả vai Yến Hoài Phong, liền vội vàng thu về.
Yến Hoài Phong khẽ nhếch khóe miệng, giả vờ như không thấy động tác của y, cười nhạo nói: ” ‘Ta’ nha ‘Ngươi’ nha, hiện tại sao lại không tự xưng ‘Thuộc hạ’ không gọi ‘Ngài’ nữa rồi?”
“Thuộc hạ lỡ lời.”
“Thôi, vẫn là xưng hô ta ngươi đi, vừa xưng thuộc hạ, thì lại giống như đầu gỗ nữa rồi.” Yến Hoài Phong dừng một chút, bỗng nhiên áp sát vào Sở Việt tiếp tục nói: “Ngay cả ở trên giường đều cùng với đầu gỗ giống nhau.”
Vừa lòng nhìn thấy Sở Việt không được tự nhiên cúi đầu, Yến Hoài Phong vừa định tiếp tục trêu chọc vài câu, lại nghe y cúi đầu nề nếp nói: “… Thuộc hạ khi trở về nhất định sẽ chăm chỉ nghiên cứu quyển sách kia.”
Yến Hoài Phong sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng Sở Việt nhắc đến đại khái chính là bản Đông Cung Đồ hắn ném cho y bảo y học tập, không thể tưởng được y thật sự nghe lời hắn nghiêm túc nghiềm ngẫm, thật sự là…
“Quên đi, chúng ta trước trở về khách ***, thỉnh đại phu mới là chuyện cần thiết nhất bây giờ.”
“Thỉnh đại phu? A, là… Thiếu chủ bị thương, đều do thuộc hạ quá vô dụng.”
“Ngươi chỉ nhớ kỹ ta bị thương, chẳng lẽ không nhớ bản thân vẫn còn bệnh sao?”
“Một chút tiểu bệnh không đáng ngại.”
Yến Hoài Phong không nói gì, hắn từng nghe nói qua nếu người phát sốt mà không đúng lúc chữa trị về sau sẽ biến thành đần độn, nhưng so ra Sở Việt cùng với ngốc tử vốn đã giống nhau rồi.
Sở Việt ngốc, Yến Hoài Phong cũng không đần, vừa rồi nam tử áo lam đánh ra một chiêu “Phong Phiêu Đại Hoang Hàn” sắc bén như thế, hắn được Sở Việt che chở nên phổi chỉ bị thương nhẹ, Sở Việt là đứng mũi chịu sào lại còn làm đệm thịt bảo hộ cho hắn làm sao có thể lông tóc vô thương? Người này, chỉ sợ là đang cố nhịn mà thôi.
“Thiếu chủ! Ngài làm gì vậy?!” Sở Việt bỗng nhiên kinh hãi, bởi vì Yến Hoài Phong bỗng nhiên đem y ôm lên, y muốn tránh thoát, rồi lại không dám mạnh mẽ giãy giụa sợ làm bị thương Yến Hoài Phong.
Yến Hoài Phong mỉm cười, “Đừng nhúc nhích. Chúng ta đi tìm đại phu.”
——————— Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT