CHƯƠNG 16 

Ngón tay Sở Việt dừng lại nơi sườn cảnh* của Yến Hoài Phong, bọt nước ấm áp mang theo hương thảo dược tươi mát dính ướt đầu ngón tay y, sau đó theo bàn tay y chảy xuống, từ sườn cảnh Yến Hoài Phong một đường trượt đi xuống, lướt qua đầu vai, biến mất ở trên mặt nước, tạo nên từng vòng sóng gợn. [*chỗ gần gáy cổ]

Bên tai truyền đến tiếng nước chảy rất nhỏ, theo động tác vươn tay của Yến Hoài Phong, vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ.

Mặt không đổi sắc tiếp tục chà lau sau lưng Yến Hoài Phong, thanh âm Sở Việt phi thường vững vàng, không chút khác biệt so với trước đó. Y nói: “Thuộc hạ không dám.”

Vừa dứt lời, bàn tay liền bị người nắm lấy.

Yến Hoài Phong không nói gì, hắn chính là thản nhiên phản thủ cầm lấy bàn tay Sở Việt còn đang khoát trên lưng hắn, sau đó dụng lực kéo xuống. Sở Việt nửa người trên bất đắc dĩ bị kéo đến gần bên sườn mặt Yến Hoài Phong, ánh mắt vô ý đảo qua bên dưới, lập tức cấp tốc dời sang hướng khác.

Ngón tay Yến Hoài Phong dọc theo mặt Sở Việt chậm rãi mô tả hình dáng của y, đầu ngón tay một đường dao động, mơn trớn mặt mày, mơn trớn mũi, cuối cùng dừng trên môi Sở Việt.

Một chút run rẩy, đầu ngón tay như vậy mơn trớn làm cho xúc giác mẫn cảm lập tức vô hạn phóng đại, hắn có thể cảm giác được người nam nhân này tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng thân thể lại vô cùng căng thẳng. Đường cong lưu loát mà tốt đẹp.

Ngón tay Yến Hoài Phong lưu lại hồi lâu rốt cục cũng rời khỏi đôi môi Sở Việt, nhưng Sở Việt thậm chí còn chưa kịp thở ra một hơi, đã lại nghe thanh âm của Yến Hoài Phong.

“Cởi quần áo, tiến vào.”

Sở Việt ngẩn ra. Trên mặt nước hơi nước bốc lên tựa như sương mù, y nhìn không rõ biểu tình của đối phương, nhưng mà y biết, một câu này đã không còn mang giọng điệu trêu đùa như ban nãy.

Mệnh lệnh lơ lửng giữa làn hơi nước, khó có thể nắm lấy tâm tư, nhìn cũng không thấu biểu tình.

Nội tâm trong phút chốc giãy dụa, tôn nghiêm của nam nhân nhiều lần trổi dậy.

Cuối cùng, Sở Việt rút tay ra khỏi sự khống chế của Yến Hoài Phong, đứng thẳng người lui về phía sau từng bước, không chút tiếng động bắt đầu cởi quần áo.

Y cúi thấp đầu, chăm chú cởi ra từng nút buộc, tận lực không nhìn tới ánh mắt đang dõi theo từ phía đối diện.

Y biết, Yến Hoài Phong đã xoay người lại, đăm đăm nhìn y, có lẽ còn mang theo ý cười nghiền ngẫm, hoặc là biểu tình suy nghĩ sâu xa gì đó. Y cảm thấy cái loại ánh mắt sắc bén này dừng ở trên người mình, nhưng cho đến hiện tại, y vẫn không có cảm nhận được một tia tình sắc nào.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng ca truyền đến, không biết là do khách *** đã bắt đầu chơi nhạc nghênh đón quan khách, hay là phát ra từ cô nương hát rong bên đường, nương theo ánh trăng mềm mại tản ra những từ ngữ trau chuốt tuyệt đẹp, một âm thanh uyển chuyển đáp lại, làn điệu triền miên lại mông lung, khi rơi vào trong tai, chỉ còn lại từng tiếng ngâm nga rất khẽ.

Trăng ở Giang Nam, trong trẻo như gương, gió đêm yên tĩnh, thổi qua đuôi mây sau đó biến mất vô tung, tựa như Nghiễm Hàn Cung [cung trăng]. Hoa nguyệt, thiên ý xảo diệu bao dung. Không thể so với tam ngũ nguyệt tầm thường, thanh huy hương ảnh cách liêm long, xuân tại họa đường trung… [bóng trăng trong trẻo bên ngoài mành cửa sổ, tựa như họa nên mùa xuân].

Kiện quần áo cuối cùng rơi xuống đất, Sở Việt từng bước một đi đến bên cạnh dục dũng, bước vào trong nước. Lúc đầu còn không biết, hiện tại lại hoảng hốt cảm thấy nước trong dục dũng nhiệt hơi cao, làm cho người ta không tự giác có chút sững sờ.

Rầm một tiếng vang lên, bọt nước tung tóe, Yến Hoài Phong tựa hồ không hài lòng tốc độ chậm chạp của Sở Việt, thân thủ đem cả người y một phát kéo vào.

Sở Việt quơ quơ, suýt chút nữa cả người đều bổ nhào lên người Yến Hoài Phong, cảm giác được sự bất mãn của Yến Hoài Phong, lúc này mới thỏa hiệp mà đem ánh mắt nhìn đối phương.

Tầm mắt hai người vừa tiếp xúc, trong nháy mắt cả hai đều bất giác ngưng thần.

Dục dũng tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng không phải rất lớn, Yến Hoài Phong một người ngâm cũng thôi đi, hiện tại đi vào hai đại nam nhân, liền có vẻ có chút chật chội. Vô luận Sở Việt muốn giữ khoảng cách với Yến Hoài Phong như thế nào, hai người lại vẫn không tránh khỏi tứ chi tiếp xúc.

Ngón chân dưới nước nhẹ nhàng dao động làm cho mặt nước khẽ gợn sóng, cố ý vô tình mà di chuyển hướng đến chỗ Sở Việt. Xúc cảm nhẵn nhụi nhẹ sát qua cẳng chân, Sở Việt chấn kinh liền cố gắng thu hồi hai chân chính mình, tránh cho việc đụng chạm đến Yến Hoài Phong.

Yến Hoài Phong khẽ nhếch khóe môi, ngón tay hơi hơi lay động, bọt nước trên ngón tay một giọt rơi xuống, trong ánh sáng nến mông lung vừa giống như tơ lụa hoa mỹ nhẵn nhụi, lại vừa giống như đêm mưa mùa xuân, làm cho người ta nhịn không được có chút hoa mắt.

Hắn liền như vậy làm trò trước mặt Sở Việt, chậm rãi đem năm ngón tay ngâm vào dưới nước, một chút một chút hướng Sở Việt khiêu khích, sau đó nhân lúc đối phương không kịp đề phòng bất ngờ nắm lấy nơi nào đó, cả người áp sát Sở Việt, cơ hồ là mặt dán mặt ở bên tai Sở Việt hà hơi dài giọng nói: “Bắt được ngươi…… ”

Nến đỏ trên bàn không gió tự động lay, tỏa ra ngọn lửa minh diệt lóe mắt, đem toàn bộ phòng chiếu sáng tựa như thế gian bên ngoài, mang theo một góc khuất cùng những hoài niệm xa xôi.

Sở Việt hít sâu một hơi, muốn đưa tay ngăn cản, rồi lại không dám, thanh âm trong cổ họng trở nên khàn khàn mà trầm thấp, “Thiếu chủ…”

Yến Hoài Phong ghé vào bên tai y cười khẽ, năm ngón tay dưới đáy nước không nhanh không chậm bắt đầu động tác, vẽ ra từng đạo dấu vết ám muội. Sở Việt cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, nhất là bị Yến Hoài Phong nắm ở chỗ đó, nơi đó truyền đến xúc cảm ướt át linh động, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được trở nên dồn dập không chịu nổi.

Yến Hoài Phong nhìn Sở Việt bởi vì cảm thấy thẹn mà nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt khẩn trương, khuôn mặt này lúc bình thường luôn cứng nhắc hiện tại lại trở nên vô cùng sinh động.

Hắn dựa vào bên tai Sở Việt, ngân nga nói: “A Việt, mỗi một tấc da trên người ngươi đều rất tốt. Đã từng chạm qua người khác hay chưa?”

Theo câu nói kia dừng ở bên tai, trên mặt Sở Việt lập tức nổi lên một mạt màu đỏ, y thật sâu hút một hơi, hai tay chống lên thành dục dũng, quẫn bách trả lời, “… Không có.”

Yến Hoài Phong đã đem y bức tới trong góc của dục dũng, khe hở giữa hai người càng ngày càng nhỏ. Bởi vì da thịt dán sát vào nhau, Sở Việt có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, thậm chí so với nước nóng còn nóng hơn.

Mùi hương của thảo dược dần bị thay thế bởi hương khí nhẹ nhàng khoan khoái trên người Yến Hoài Phong, lượn lờ ở chóp mũi, cũng giống như người kia cứ quấn chặt lấy y không chịu rời đi, quanh quẩn lại quanh quẩn.

Không tự chủ được mà cứng ngắc, không tự chủ được mà căng thẳng.

Bàn tay còn lại của Yến Hoài Phong ôn nhu ở trên người y toàn thân cao thấp linh hoạt vuốt ve, mỗi một chỗ đều như có như không mà trêu chọc, ở mỗi một tấc da thịt trên người y mà châm lửa.

Cảm giác được sự cứng ngắc cùng kháng cự của Sở Việt, bàn tay dưới nước của Yến Hoài Phong tạm thời ly khai bộ vị làm cho hắn nan kham [khó nhịn] kia. Tiếng ca bên ngoài vẫn còn tiếp tục, gần sát bên tai nhưng lại mông lung mờ mịt, giai điệu mỗi lúc càng trở nên uyển chuyển du dương.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Yến Hoài Phong vang lên ở bên tai: “Như thế nào, ngươi không muốn?”

Thanh âm mơ hồ vang lên giữa bầu không khí hương diễm như thế, nhưng Sở Việt lại nghe ra một chút nguy hiểm, một chút phòng bị. Hắn đang phòng bị y! Yến Hoài Phong… Là hắn đang phòng bị y…

Sở Việt mở mắt ra, nhìn người trước mắt. Hắn vốn dĩ nên là môn chủ cao quý của Thánh Môn, là một nhân vật danh chấn thiên hạ, kiếp trước nếu không phải do y phản bội hắn, nếu không phải do y dồn hắn đến bờ sông Lan Thương, thì làm sao mọi việc có thể chuyển biến đến nước này?

Sở Việt gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng thầm nghĩ, Yến Hoài Phong hẳn là sẽ phòng bị y, mà y…

“Thuộc hạ… Tùy theo phân phó của Thiếu chủ.”

Yến Hoài Phong nhìn sự ẩn nhẫn cùng áy náy trong mắt Sở Việt, ẩn nhẫn thì hắn hiểu được, nhưng còn tia áy náy kia… Nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm, hắn chính là đang mỉm cười thỏa mãn bởi câu trả lời của Sở Việt, đem người kéo vào ngực mình, tiếp theo bắt đầu ấn xuống một cái hôn nhẹ.

Tiếng nước vang vọng trong gian phòng.

Thời điểm hôn qua trước ngực của y, Yến Hoài Phong cảm giác được Sở Việt đang run rẩy, y hơi nhắm hai mắt, lông mi tinh mịn nhẹ nhàng run run, giống như đang tận lực nhẫn nại cái gì đó.

Yến Hoài Phong ác ý ngậm lấy một bên nhĩ tiêm trên ngực y, bên còn lại thì dùng ngón tay trêu chọc, cảm thụ khối thân thể dưới thân vì sợ hắn mà càng thêm run rẩy, hoàn toàn không còn là một Sở Việt nghiên trang cùng kiên cường của thường ngày.

Yến Hoài Phong hàm hàm hồ hồ nói: “Đừng chịu đựng, cứ kêu lên.”

Sở Việt cắn chặt môi, quay đầu sang chỗ khác, lưỡi Yến Hoài Phong đang ở bên vành tai của y mút mút, cảm nhận sâu sắc từng cử chỉ của đối phương làm cho toàn thân y như nhũn ra, có một loại cảm giác vô lực không thể điều khiển được.

Mà cái tay dưới nước của Yến Hoài Phong đã bắt đầu thay đổi vị trí, di chuyển hướng tới phía sau y. Sở Việt nhất thời ngưng thở, nghe được Yến Hoài Phong thiều thào: “Đem chân tách ra một chút.” Tia hồng nhạt trên mặt nháy mắt biến thành đỏ thẩm, cả người tựa như phát ra lửa, lại như cũ nghe lời tách ra hai chân, mặc cho Yến Hoài Phong đem chân của hắn chen vào giữa hai chân y.

Yến Hoài Phong vừa lòng khen thưởng y bằng một dấu hôn lưu lại trên ngực, ngón tay di chuyển đến sau lưng Sở Việt, dọc theo xương sống một đường đi xuống, nương theo sự trơn trượt của nước, tìm đến huyệt khẩu bí mật kia, ngón tay liền xâm nhập vào mảnh đất ấm áp ướt át bên trong.

Thật chặt, tiến vào có chút khó khăn, ngón tay Yến Hoài Phong linh hoạt mà cố chấp khai mở thâm nhập. Đau đớn làm cho hai gò má Sở Việt vốn hồng nhuận rút đi một chút huyết sắc, hô hấp cũng trở nên càng thêm khó khăn.

Không gian nhỏ hẹp khiến cho hành động có chút khó khăn, nhưng lại càng làm cho dục hỏa thêm mãnh liệt.

Yến Hoài Phong nâng chân Sở Việt lên, thật nhanh vòng qua ngang hông hắn, ngậm lấy môi y, giọng nói khàn khàn: “A Việt, thả lỏng một chút.” Sau đó ôm chặt y, ngón tay rốt cục rời đi mảnh đất bí ẩn kia.

Sở Việt cảm thấy dưới thân đã không còn dị vật, hai tay không biết để chỗ nào lả lướt ở trong nước, giống như bèo bồng bềnh trôi nổi, giống như rong không biết trôi nơi nào, đồng tử màu đen một khắc trở nên mờ mịt cùng thất thố, trong nháy mắt toàn thân như rơi vào hư không, liền sau đó y cảm giác được Yến Hoài Phong thật mạnh động thân một cái, rốt cục tiến nhập thân thể y.

So với bị thương hay là trúng độc cảm giác càng dị thường gấp bội, đau đớn mãnh liệt theo dưới thân truyền đến, mày nhíu lại thành một chữ xuyên, bàn tay nháy mắt cuộn chặt, Sở Việt không thể tự chủ mà ưỡn cong người, chiếc cổ thon dài hoàn toàn triển lộ ở trước mặt Yến Hoài Phong.

Yến Hoài Phong yên tĩnh trở lại, đưa tay nhẹ lướt qua lông mi đang run rẩy của y, tận lực khống chế ý niệm muốn lập tức luận động của chính mình, nhẹ giọng an ủi, “A Việt, A Việt, thả lỏng, nếu đau thì cứ kêu lên.”

Trong mắt Sở Việt một mảnh mông lung, không biết là nước trong dục dũng hay là nước mắt, miễn cưỡng mở to hai mắt, thất thần nhìn nơi đã hoàn toàn tiến nhập nam nhân của chính mình, cực lực nhẫn nại cảm giác khó chịu, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, “Thiếu chủ, ta không sao, không cần… Bận tâm ta.”

Yến Hoài Phong nhìn Sở Việt dịu ngoan ẫn nhẫn ở dưới thân, hắn biết loại chuyện này đối với một người nam nhân mà nói ý vị như thế nào, mà Sở Việt, trong lòng rõ ràng rất kháng cự, lại vẫn như cũ hết sức thả lỏng, sợ hắn không thể tận hứng.

Biểu tình trên mặt dần dần trở nên nhu hòa, giữa tiếng nước đầm đìa, Yến Hoài Phong từ từ đem dục vọng chính mình tiến nhập vào thật sâu u huyệt kia, một bên cảm thụ bên trong cơ thể Sở Việt, quả thật có thể làm cho người ta muốn điên cuồng nhanh chóng đạt đến sảng khoái, một bên trấn an dùng tay khiêu khích mỗi một chỗ có thể làm y động tình.

Sóng nhiệt lan tràn toàn bộ phòng, một phòng kiều diễm.

Cảm giác được bản thân đã hoàn toàn mất đi khống chế, Sở Việt chỉ có thể nắm chặt bả vai Yến Hoài Phong, tùy ý đối phương mang theo mình chìm nổi ở trong nước. Đột nhiên Sở Việt run rẩy thật mạnh, nơi nào đó bên trong vừa bị Yến Hoài Phong chạm qua, nhịn không được khàn khàn rên rỉ ra tiếng.

“Ngô…”

Yến Hoài Phong nghe được thanh âm của y, dừng động tác một chút, sau đó lập tức trở nên càng thêm điên cuồng.

Sở Việt bị động thừa nhận, tình sắc nhuộm đẫm hai mắt, không biết qua bao lâu, cảm giác tê dại dần dần thay thế cho đau đớn, hai người chia sẻ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, tình triều mãnh liệt hoàn toàn bao phủ lý trí.

Đợi đến lúc mây mưa qua đi, trong phòng đã biến thành một đống hỗn độn.

 

—————————-

  Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play