*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Gia Thái Bảo
Tú Linh nghe tôi bảo đi đập chết mẹ Từ Khoái thì cười mỉm, không biết cô đang vừa ý hay là chế giễu giây phút “bá đạo” của tôi nữa, công nhận nói xong câu đó trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Những việc thằng Từ Khoái làm từ đầu chí cuối đều bắt nguồn từ lòng ích kỷ với ham muốn quyền lực mà ra, còn Ca Lâu Vương, theo tôi thấy thì ông ta cũng chỉ muốn tiếp tục cai trị bá tánh, đem tới cho vương quốc của ông ta cuộc sống ấm no lâu dài. Mà nói gì thì nói, không biết trên đời này có phương thuốc trường sinh bất tử hay không, chỉ thấy một tòa thành nguy nga, tráng lệ, một vị vua anh minh và một vương quốc hùng mạnh bị lịch sử lãng quên vì nó mà thôi.
Tôi hỏi ý kiến mọi người, xem coi làm gì tiếp theo, anh Hùng bảo: “Đã đập xong cái miễu ở dưới đây, giờ lên trên được rồi, có ai cảm thấy mệt mỏi hay muốn ở dưới đây đợi không?”
Tôi lắc đầu, Tú Linh thì châm điếu thuốc, bắt chéo chân đứng dựa vào tường, người tôi lo duy nhất chính là Thùy, cô cũng đã biết Ca Lâu Thành là thứ gì rồi, giờ có thể ngẩng cao đầu đi ra, đâu cần theo chúng tôi làm gì cho cực thân. Chúng tôi ai nấy cũng nhìn về phía cô, đợi câu trả lời, chỉ thấy cô tự tin nói: “Em thì xong việc rồi nhưng không đứng đợi mọi người đâu, dù gì thì cũng đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu sóng gió, làm vậy ai coi cho được! Nhưng mà, em có chuyện muốn hỏi, chúng ta không đợi Sinh mà lên luôn hả anh? Còn anh Tùng nữa, không biết...”
Thùy bỏ lửng câu nói vì biết chúng tôi ai cũng hiểu cô muốn nói gì, anh Hùng nghe đến đó mới nói: “Em đừng lo cho thằng Sinh, anh với nó đã có hẹn, mặc dù chưa biết địa điểm chính xác là ở đâu nhưng anh dám chắc với em là thằng Sinh sẽ biết đường mà mò lên trên. Còn Tùng, anh có nói với em rồi, anh ta đi chung với Sinh, thằng Sinh tuy là dân đập miễu nhưng mấy ngón nghề cơ bản của tẩu lộ như cầm máu, sơ cứu nó làm được hết, nếu nó trở về mà không có Tùng đi theo thì anh dám chắc nó đã cố gắng hết sức. Đó chỉ là trường hợp xấu nhất thôi, dù gì thì mình cũng không nên nghĩ xui như vậy.”
Tôi nghe xong câu đó liền cảm thấy hưng phấn hơn bội phần, Thùy suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu nói là đã hiểu. Anh Hùng ra hiệu, cả bọn theo chân anh lên trên ngọn tháp, ánh sáng đỏ chớp tắt liên hồi, càng lên cao thì càng sáng hơn, bốn bóng đen in lên bức tường của cầu thang xoắn ốc, không ai nói với ai câu gì, chỉ nghe tiếng giày lộp cộp đầy tự tin của cả bọn. Có một điểm khó hiểu, ban đầu chúng tôi nghĩ thứ ánh sáng đỏ này là Ngô Công Kim Thân, nhưng anh Hùng đang giữ viên ngọc rết đó, và thứ ánh sáng đỏ của nó nhẹ hơn, có tỉ ửng hồng trong đó chứ không đậm đặc một bầu không khí đầy máu như bây giờ. Tôi thắc mắc, anh Hùng nói chính anh cũng mới lần đầu thấy Ngô Công Kim Thân có mang Thái Dương chính hiệu, viên Ngô Công Kim Thân ở Hòn Chông Chênh đã ngã xanh thì anh giao cho chú Chín rồi, giờ kêu anh giải thích anh cũng không biết đường, Ngô Công Kim Thân đâu phải hàng trôi bờ dạt chợ, muốn thấy là thấy đâu.
Đường lên đỉnh tòa tháp cũng không có gì đặt biệt ngoài cuộc hội thoại đó, suốt đường đi chúng tôi có thấy vài bức tượng, bích họa về hàng loạt những công đức của Ca Lâu Vương và Từ Khoái này kia, nhưng ai cũng đã biết thừa về sự thật đằng sau nên chẳng thèm nhìn làm gì. Căn phòng “cái lò” của Từ Khoái hiện ra sau một cánh cửa mất bản lề, thân cửa nằm dưới đất, lủng lỗ chỗ, như bị một lực tác động rất mạnh từ bên trong thổi bay ra vậy. Căn phòng này trông như một khối lập phương hoàn hảo, không rộng, không chật, không cao, không thấp, chính giữa là một cái ngai khổng lồ, nó chính là thứ phát ra ánh sáng đỏ lập lòe, ánh sáng này bừng lên rồi dịu lại, đủ để soi sáng căn phòng với hàng chục cửa sổ, anh Hùng nói năng lượng từ hai mươi pháp bảo xung quanh sẽ chiếu qua những cái cửa sổ này, “sạc” cho Từ Khoái thứ viển vông gọi là trường sinh bất tử.
Trên ngai, một sinh vật có hình người với lớp da khô đét đang ngồi gục mặt, lý do tôi nói nó là “sinh vật có hình người” là bởi vì những chi tiết khó hiểu xoay quanh, nó vẫn có thân thể, tứ chi và một cái đầu nhưng bộ tóc của nó dài quá xá, ước chừng chắc cũng năm sáu mét chứ chẳng chơi, nó đang ngồi bệ vệ trên chính bộ tóc này, một tay chống lên đầu, cùi chỏ tựa vào cái ngai, tay còn lại bỏ ủ rủ. Ngón tay và ngón chân của nó mọc ra nhọn hoắc, quái lạ, đã hai ngàn năm rồi sao tóc và móng tay vẫn còn sinh động đến thế? Chẳng lẽ sinh vật này chính là Từ Khoái sau khi trường sinh bất tử không thành công? Mười phần thì chín phần chính là gã rồi. Anh Hùng, tay cầm Ngô Công Kim Thân, tiến đến chỗ sinh vật kia, anh đưa viên ngọc lên gần miệng gã định nhét vào thì nghe Thùy kêu lên: “Anh ơi! Nãy anh nói làm vậy thì Từ Khoái sẽ sống lại mà? Em tưởng mình sẽ trấn yểm hay đọc chú gì đó để đày ải Từ Khoái xuống mười tám tầng địa ngục chứ?”
Anh Hùng vẫn không rút tay lại, anh quay đầu về sau, nhìn Thùy bằng phân nửa khuôn mặt: “Sống lại thì sao chứ? Con mèo khi bắt được con chuột, nó có giết liền không?”
Thú thực tôi cũng nghĩ như Thùy, nhưng nếu làm Từ Khoái sống dậy rồi giết gã thì mới hả dạ, tôi chỉ lo rằng sau khi hồi sinh gã rồi mà không đánh nổi thì lại chết trong nhục nhã, nhưng ý nghĩ đó lập tức bị câu nói cũ rích và thái độ tự tin của anh Hùng xua tan, khi anh quay đi, tôi còn thấy một nụ cười rất nhẹ lóe lên trên môi anh. Anh chậm rãi đưa viên ngọc rết đến gần cái xác, như thể sợ làm nhanh quá thì khoảnh khắc này sẽ chấm dứt, anh đang hưởng thụ từng phút giây, điều này làm tôi không khỏi băn khoăn, sao anh Hùng lại là người xúc động nhất trong tất cả bọn tôi sau khi xem xong ký ức về Ca Lâu Vương, một sự kiện đã xảy ra trong quá khứ xa xưa hơn cả anh Thông chăng. Ngô Kim Công Thân phát sáng dữ dội khi tiếp cận âm khí, ánh sáng dịu dàng của nó át cả màu đỏ phát ra từ cái ngai, thứ ánh sáng này như bị hút bởi Từ Khoái, những đường sáng nhỏ như sợi chỉ, chảy mạnh như dòng nước, loáng một cái đã bao quanh khắp thân thể gã, lớp da khô đét bỗng trở nên hồng hào trở lại, bộ quần áo cũng trở nên mới hơn, như được may lại từ tro tàn, không lâu sau thì một khuôn mặt trắng trẻo, khôi ngô tuấn tú với cặp chân mày rậm và bộ râu đen tuyền hiện ra trước mặt chúng tôi, nếu không tận mắt chứng kiến câu chuyện chắc nói cũng không ai tin gã này là một tay cáo già bật nhất.
Anh Hùng nhét cả Ngô Công Kim Thân vào miệng Từ Khoái, lúc này anh liền lùi lại mấy bước, Từ Khoái sau khi tiếp xúc trực tiếp với Ngô Công Kim Thân liền trừng hai mắt, đôi mắt gã không có tròng trắng mà chỉ là một màu đen tuyền quỷ dị, gã hét lên dữ dội, cho cả hai tay lên trời, mái tóc dài như bị một lực hút vô hình nào đó kéo về phía gã rồi phập phồng trong không trung, trông nó giống một hệ thực vật hơn là tóc, chúng kết thành từng búi từng búi, liên tục uốn lượn như những bụi cây nhỏ lung lay trước gió. Từ Khoái chống hay tay lên thành của cái ngai rồi từ từ đứng dậy, gã nhìn thân thể của mình, trông gã hết sức bối rối, gã liếc ngang liếc dọc khắp căn phòng, dù thấy chúng tôi nhưng không có phản ứng gì cả. Mái tóc khổng lồ, khuôn mặt điển trai, bộ đồ thời Tấn, lại cộng thêm cái ngai và khung cảnh xung quanh, trông gã lúc này như một vị quân vương nào đó mà tôi hay gặp trong phim, nhưng là quân vương bịp bợm của loài quỷ. Sau một hồi ổn định lại, Từ Khoái nhìn về phía chúng tôi rồi cười ha hả, xong hắn nói gì đó bằng thứ ngôn ngữ mà tôi nghe được trong những đoạn ký ức vừa qua. Anh Hùng bảo Tú Linh dịch, cô tằng hắng rồi dõng dạc nói: “Bọn ngu ngốc, dám cá là bọn mày không biết được sự thần thông quảng đại của chụy, cuối cùng thì bọn mày cũng hồi sinh chụy dậy, chụy đây có lời cảm kích nhưng mà chỉ tới đó thôi nhé!”
Từ Khoái từ từ bước xuống những bậc thang, tay dang ra cùng một nụ cười rất chi là “thảo mai” với bọn tôi, y sổ một tràng tiếng Hán cổ, Tú Linh khi nghe xong liền phun nước bọt, chửi lại gì đó rồi quay sang nói với bọn tôi: “Thằng chó đó tưởng mình chưa biết chuyện, định nói ngon ngọt dụ dỗ mình đi theo nó làm lính lác!”
Nghe đến đó ai cũng sôi máu, Tú Linh bèn chửi thêm một tràng. Tôi nhăn mặt quay sang Tú Linh có ý thắc mắc về đoạn thông dịch kỳ quặc đó, cô ta chỉ phẩy tay rồi nói: “Đối với chế thì thằng Từ Khoái này là thứ đàn ông mặc váy, dịch vậy hợp lý rồi!”
Thùy cười, tôi cũng mặc kệ. Quay sang Từ Khoái, thấy gã ta còn đứng thao thao bất tuyệt, Tú Linh định dịch tiếp thì bị anh Hùng ngăn lại, anh nói: “Em dạy anh nói câu này với…”, đoạn kéo Tú Linh ra góc phòng, hai người đứng thì thầm cái gì đó, tôi ráng dỏng tai lên nhưng cũng không nghe được, khoảng một phút sau thì đã quay lại, tôi thấy trong ánh mắt anh Hùng có cái gì đó cháy lên rồi vụt tắt, đây là lần thứ ba tôi thấy chúng như vậy, đây không phải là ảo giác gì nữa, nói trắng ra là anh Hùng còn dấu bài nhiều lắm. Từ Khoái vẫn đang nói không ngừng, Tú Linh dịch ra thành: “Bao lâu nay chụy chìm trong giấc ngủ, đợi một ngày có người ngu ngốc đến độ tin theo mấy thứ nhảm nhí mà chụy viết ra, thì ra là bọn bây, chụy đã cho cơ hội đi theo phục vụ chụy mà lại từ chối. Đáng tiếc. Hôm nay chụy sẽ cho bọn bây biết thế nào là…”
Từ Khoái chưa nói hết câu thì đã bị anh Hùng lao lên đấm cho một cú thôi sơn lên mặt, tôi giật mình, anh Hùng quá nhanh, mới thấy anh đứng đây mà loáng cái đã áp sát Từ Khoái với tốc độ kinh hoàng, Từ Khoái ăn trọn cú đấm vào mặt, bay về phía góc phòng giống hệt như lần bị Ca Lâu Vương tần cho tơi tả, không biết anh Hùng có cố ý làm vậy không nữa. Từ Khoái chưa kịp đứng lên thì đã thấy anh Hùng chỉ ngón trỏ về phía đó rồi hô lớn, là tiếng Hán cổ, thì ra lúc nãy kêu Tú Linh dạy cho để chửi Từ Khoái hay gì đó. Tôi định hỏi anh vừa nói gì thì đã nghe anh bảo: “Nhóc Thiên Hổ, để anh dịch cho mày nghe!” Đoạn, anh lại lao đến chỗ Từ Khoái, gã đưa tay lên đỡ nhưng không kịp, anh Hùng vặn tay gã kẹp vào nách mình rồi vung cánh tay còn lại ra hết cỡ, nắm đấm của anh có những dòng kinh văn xăm ẩn màu đen vây xung quanh.
Anh Hùng vọng vô bản mặt của Từ Khoái: “Đ*!”
Anh vặn cơ thể gã lên rồi vọng vào be sườn: “CON!”
Anh đè gã xuống, vung chân hết cỡ đạp vô bả vai gã: “Đ*!”
Anh xốc cả người gã lên không trung rồi ấn vào tường bằng sức lực kinh hoàng, làm cả bức tường như muốn lung lay sập xuống: “MẸ!”
Anh lại kéo gã ra, ném gã vào cái ngai làm cho nó vỡ tan tành: “MÀY!”
Tôi quan sát từng đòn đánh anh tung ra, kèm theo tiếng chửi rủa vang vọng cả căn phòng (tuy có hơi tục tĩu) mà thấy trong lòng rạo rực hết cỡ, phải đánh Từ Khoái như vậy mới đủ làm cơn giận trong lòng tôi dịu xuống một chút. Anh Hùng bước về phía chúng tôi, anh nhìn tôi rồi hỏi: “Mày thấy anh chửi hay không?” Tôi cười rồi nói được lắm, nhưng hơi chóng vánh, lúc này thì anh Hùng mới châm điếu thuốc, bảo: “Chưa xong đâu, anh mới khởi động thôi, mà Từ Khoái chắc cũng chưa hiện nguyên hình!”
Tôi trợn mắt: “Chẳng lẽ hắn cũng đã quỷ hóa hả anh?”
“Chứ còn gì nữa, mày thử tưởng tượng ngồi trên cái ngai này, hấp thu năng lượng gần hai ngàn năm, mà thứ “năng lượng” này lại đến từ những tử thi, những con người chết không nhắm mắt, những oán linh đầy căm hận mà lại không bị quỷ hóa à?”
Anh Hùng vừa dứt câu thì từ chỗ đống đổ nát, những mảnh đất vỡ ra từ cái ngai bắt đầu bay lên tứ tung, Từ Khoái đứng dậy thở hồng hộc, từ miệng gã tráo ra thứ chất lỏng màu đen, bốc mùi hôi thối cả căn phòng, gã thét lên những tràng re ré rồi dùng tay xé rách cổ họng mình, bên trong lập tức lồi ra thêm ba khuôn mặt nữa. Anh Hùng che tay chắn trước cả bọn rồi bảo chúng tôi lùi lại, tôi hỏi anh đây là thứ quỷ gì vậy, anh ngẫm một hồi rồi bảo: “Tạp Thực Đẩu, một loại quỷ cổ xưa, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Mày thấy ba cái đầu đó không, chúng có thể ăn tất cả mọi thứ. Cái đầu heo gọi là Thỉ Giả chuyên ăn xác, cái đầu khỉ gọi là Hầu Giả chuyên ăn linh hồn còn cái đầu sói là Lang Giả chuyên ăn ý chí.”
Thùy thốt lên, cô bảo mình có từng đọc qua tài liệu về loại quỷ này, tương truyền ngày xưa thần Vishnu cũng phải vất vả lắm mới thu phục được nó đơn giản bởi vì tung ra chiêu gì nó cũng ăn hết, bản thân nó không mạnh nhưng không đánh được nó cũng là một bài toán khó chứ chẳng chơi. Anh Hùng nói mọi người chuẩn bị đi, vừa dứt câu thì đã thấy nhục thể Tạp Thực Đẩu lao đến chỗ tôi với tốc độ rất nhanh, cũng may anh Hùng đã kịp bắt bài, anh chạy đến húc tôi, cả hai anh em ngã lăn quay ra sàn nhà, nhờ vậy mà tránh được đòn chí mạng. Cái đầu heo của Thỉ Giả trông gớm ghiếc với những cái răng vàng khè, hai chiếc răng nanh mọc xuyên cả ra ngoài, trên đó những dòng nước bọt chảy xuống đặc sệt, nó nhìn về phía tôi và anh Hùng rồi kêu lên ren réc, đoạn há cái họng to như cái thùng với răng mọc lởm chởm lao đến tiếp tục tấn công chúng tôi. Chuyện né tránh nhờ có anh Hùng bên cạnh nên cũng không khó khăn gì, chỉ có điều, con heo Thỉ Giả này không chịu buông tha chúng tôi, mỗi lần táp hụt thì nó lại gào lên rồi xông tới mà không cần biết chướng ngại vật là cái gì. Anh Hùng chửi thề, anh đẩy tôi sang một bên rồi dùng ngón cái vuốt lên cùm tay rồi bắt chéo hai tay trước ngực, là tư thế của Thiên Đăng Ẩn Quang, anh la lớn rồi lao lên chỗ của nhục thể Tạp Thực Đẩu, đòn Thiên Đăng này chắc anh đã kềm lại nên tôi có thể thấy rõ mọi chuyện, khi anh vừa định một đòn đánh bay Từ Khoái, không hiểu sao ánh sáng của Thiên Đăng lại tắt ngắm trước khi anh kịp làm gì.
Anh tung người, né cú táp hết sức hung hăng của Thỉ Giả rồi quay sang gọi Tú Linh, như muốn kiểm chứng gì đó: “Em, phóng kim vô nó thử anh coi!” Tú Linh lập tức móc trong túi ra hơn chục cây kim mà cô đã sử dụng chỗ Đảo Bia Mộ, phóng về phía nhục thể, chỉ thấy con Hầu Giả hả họng đớp hết tất. Anh Hùng chậc lưỡi: “Thiệt tình, đến cả Chú với Hình mà nó cũng ăn được. Giống quỷ chó chết gì không biết!” Anh suy nghĩ một lát rồi đặt tay lên vai tôi, bảo: “Chắc phải nhờ mày rồi, khai Phù đi!”
Tôi nghe xong thấy phấn khởi hết sức, cuối cùng tôi cũng có cơ hội ra trận. Tôi bắt hai ngón tay, vuốt từ cổ tay lên trán, cơn đau quen thuộc lại ập đến vật tôi ngã xuống đất, tôi cố chịu đau rồi đọc lên bốn câu thơ, mấy ngày qua tôi liên tục nhẫm bài thơ này trong đầu nên đọc ron rót:
“Thiên Hổ nghịch vuốt che mắt đời
Thiên nhãn khai quang chiếu khắp nơi
Hổ trảo dọc ngang chia thiên địa
Nhất đắc thăng thiên vạn tầng trời. Khai!”
Tôi cảm nhận được một sự thân quen kỳ lạ đến từ Thiên Hổ, lần này không đau như lần trước nữa, tôi bò bằng bốn chân, trên tấm lưng mình, tôi có thể cảm nhận được sự bảo bọc của một thực thể nào đó, nhưng vì ở sau nên tôi không thấy được thực thể đó là gì, tôi bắt đầu quan sát thấy những đường chỉ màu vàng như lần tôi tìm ra Bát Quái Động, tấm lưng tôi bấy giờ nóng rang cả lên, tôi còn nghe một tiếng gầm hiên ngang, thiện chiến vang vọng khắp bốn bức tường của căn phòng này. Tôi quay sang anh Hùng, thấy anh đang đưa vật gì đó cho Tú Linh xong rồi anh cũng nhìn tôi, chỉ chờ cái gật đầu của anh, tôi lao về phía nhục thể trước mặt mình không chút do dự.
Lần đầu tiên được chiến đấu song song với anh Hùng, trong lòng không khỏi cảm thấy rạo rực, cũng nhờ đó mà mỗi đòn tôi đánh ra đều mang một chút cuồng nộ. Tôi có thể cảm nhận được tốc độ kinh hoàng của Thiên Hổ, thoáng cái tôi đã đứng sau lưng Từ Khoái, phía trước, tôi thấy anh Hùng đang lầm rầm đọc một bài chú, mười đầu ngón tay anh phủ bởi những ký tự kinh văn ngoằn ngoèo, Hầu Giả thấy chủ nhân bị đánh liền hả miệng ra hút lấy những đường sáng trên những ký tự kinh văn kia, chỉ chờ có nhiêu đó, tôi lập tức nhào lên cổ Từ Khoái, hai tròng mắt đen thui của gã trợn trừng lên nhìn tôi, chắc gã bất ngờ lắm, vậy càng tốt, điều đó sẽ tăng thêm phần hả dạ cho cú vồ này, nghĩ là thực thi, tôi vung tay, cả cánh tay được bao bởi vuốt hổ, khuôn mặt gớm ghiếc của Thỉ Giả ăn trọn đòn vừa rồi, nó gào lên, nôm đang đau đớn tột độ, con sói Lang Giả thấy vậy liền mở miệng định táp tôi, tôi lập tức xoay người, đạp lên bản mặt của Từ Khoái rồi phóng lên không trung, một tiếng rầm thấu trời xanh của Thiên Hổ vang lên cũng là lúc tôi húc cả đầu vào con Lang Giả, cả nhục thể của Từ Khoái bị cú húc đó làm cho loạng choạng, phải lùi về sau mấy bước. Tôi chậc lưỡi, hơi thất vọng, tưởng đâu sẽ đánh Từ Khoái bay vô tường chứ.
Thiên Hổ năng lực khỏi phải bàn cãi trong giới lục lâm, nhưng có lẽ tôi chưa được khai phù hoàn chỉnh, các đòn tấn công dần mất đi uy lực, nếu không có anh Hùng trợ uy kế bên chắc không dám đánh hăng vậy. Nhục thể kinh dị của Từ Khoái nhìn tuy chỉ như một đống bầy nhầy quái quỷ nhưng thân thủ nhanh nhẹn không ngờ, phút chốc đã hồi phục lại sau cú đánh của Thiên Hổ. Anh Hùng lại hô ứng, cùng tôi tiếp tục xông lên nhưng đối thủ phía bên kia dĩ nhiên không phải loại dễ ăn, phải nói ba cái đầu phối hợp vô cùng ăn ý: Lang Giả phun nước bọt khiến đối phương hoặc dính đòn để rồi suy sụp, không thì nếu lúc tránh né sẽ bị Hầu Giả và Thỉ Giả đón sẵn hai bên. Hai bên giao tranh nãy giờ độ chừng ba phút nhưng với tôi nó dài như cả thế kỷ, anh Hùng thì thi triển không dưới ba mươi bài chú có lẽ từ cấp Khu và Sát đều nhắm vào chỗ hiểm của Từ Khoái hầu làm phân tâm ba con quỷ trên cổ hắn, có vẻ anh cũng đã gần tới giới hạn của bản thân khi cứ thở hồng hộc và phải di chuyển liên tục để tránh nước bọt của Lang Giả, phần tôi do có Thiên Hổ nên phần tránh né cũng gọn gàng hơn tuy nhiên tấn công thì không uy lực bằng. Trong lúc tôi và anh Hùng cố sống chết lao lên quần thảo với Từ Khoái thì Tú Linh đang chạy xung quanh mép tường của căn phòng, thỉnh thoảng cô ghim một cây kim có buộc chỉ đỏ xuống, có lẽ là “đồ chơi” mà anh Hùng đưa cho lúc nãy.
Sau một đợt dâng lên tấn công khiến cả hai bọn tôi thấm mệt, anh Hùng khoát tay ra hiệu lui về, vừa đúng lúc Tú Linh có vẻ như đã lo liệu xong phần cắm mấy cây kim, bèn đứng ở một góc vẫy tay làm ám hiệu. Anh Hùng cúi xuống làm hại tôi cứ nghĩ anh ấy buộc dây giày, ai ngờ có hai sợi chỉ đỏ nằm đấy tự khi nào, sực mình nhớ lại chỗ này lúc nãy anh Hùng và Tú Linh bàn bạc kế hoạch, có lẽ khi bắt đầu chạy đi cắm các cây kim, Tú Linh để sẵn hai đầu sợi dây ở đây, nhìn gần mới thấy nó được bện lại từ một nhúm chỉ đỏ thường, cứ khoảng ba bốn mét thì có một nút dây, thắt chung với một tờ giấy được cuộn tròn. Từ Khoái vẫn ngạo nghễ đứng từ xa nhìn anh Hùng vẻ khinh bỉ rồi hắn chầm chậm bước đến, nói: “Sao hả gã hậu sinh ngu ngốc? Định quỳ lạy Từ Khoái ta đúng không? Làm nhanh lên đi chứ?”
Tôi gân cổ lên, mặc dù biết gã không hiểu tôi nói gì: “Con mẹ nhà ông, đồ chó má, hôm nay bố mày cho mày biết trời cao đất dày là cái gì!”, vừa nói tôi cúi thấp người theo thế tấn công quen thuộc của Thiên Hổ, lúc này anh Hùng lại khoát tay một cái nữa - đầy tự tin, anh quay sang nói với tôi: “Thôi đánh chơi nhiêu đó thôi, mày lui ra sau đường chỉ này, nhanh!”
Nói xong, anh cầm hai đầu sợi dây, từ từ đứng dậy, vừa lẩm bẩm gì đó rồi nói một câu mà dù Tú Linh đang thở dốc cũng phải ráng dịch cho Từ Khoái một phen khó hiểu: “Chào mừng đến với lục lâm thế kỷ hai mươi mốt, thằng chó!” Anh chắp tay, hai đầu sợi dây chập lại với nhau, lóe lên ánh sáng như bị đốt cháy, sau đó hai bàn tay anh úp lại và xòe ra, ấn mạnh xuống đất, hét lên “Khai” một tiếng, tức thì vòng chỉ đỏ như có một thứ gì thổi bay lơ lửng giữa không trung, mềm mại vô cùng!
Tôi còn chưa hết ngạc nhiên bởi loại thuật mới mà anh Hùng “diếm hàng” đến giờ, đã vậy còn bất ngờ hơn Từ Khoái đột nhiên rống lên một tiếng ra vẻ vô cùng đau đớn, từ các vết rách ở cổ một chất dịch màu đen túa ra liên hồi rồi y ngã lăn quay ra đất, cơ thể co giật làm ba cái đầu quỷ kia như tan ra thành tro bụi, bị hút trở lại vào da cổ y, để lại những vết rách nham nhở gớm ghiếc. Gã thở phì phò trút ra một tràng tiếng chửi rủa, Tú Linh có vẻ hả hê lắm nên dịch ra cho anh Hùng đối đáp: “Thằng khốn, mày thi triển thuật quái quỷ gì vậy, cơ thể ta… Tại sao?”
Anh Hùng bước chậm rãi vào vùng không gian được tạo bởi sợi chỉ đỏ lơ lửng bồng bềnh, vừa đi vừa giải thích chậm rãi: “Đúng là mày rất mạnh, nhưng chỉ ở thời của mày và ở đất nước của mày thôi, bọn tao là lục lâm của Việt Nam, những gì đang hành hạ mày trong đau đớn tên là Dạ Ma Thiên, vốn là thủ thuật của một nhóm người trong lục lâm bọn tao, mày cứ nhớ tên họ là hàng thịt, lát nữa có xuống cửu tuyền thì nhớ tránh xa mấy người đó ra nhé!”
Thấy tôi còn có vẻ ngơ ngác, Tú Linh sau khi dịch xong đoạn đó của anh Hùng thì quay sang “bồi” thêm một ít: “Có nhớ Như Lai Ngũ Chỉ Thiên chỗ Chú Ba Lành không? Dạ Ma Thiên cũng là một khu vực bị kiểm soát giống như vậy, trong thần thoại Phật giáo có nhắc đến một tầng trời gọi là Dạ Ma Thiên, tầng trời đầy ánh sáng, kiểm soát những thứ ám hồn tăm tối, anh Hùng suy đoán nguyên lý hoạt động của Tạp Thực Đẩu cũng như “phù” Ca Lâu La của Ca Lâu Vương khá giống nhau, sau này lục lâm mới kế thừa rồi phát triển thành loại Phù của riêng họ. Dạ Ma Thiên là Thiên khống chế Phù!”
Cảm giác như Tú Linh còn muốn nói rất nhiều nữa, tuy nhiên tình hình trước mắt khiến cô phải tập trung theo dõi nên bỏ ngang đoạn giải thích ở đó. Trong vòng tròn chỉ đỏ, Từ Khoái bò mọp dưới đất, đau đớn khôn xiết, anh Hùng đứng hít thở lấy lại sức, anh bẻ tay rôm rốp rồi nói: “Mày ghi lại những cuộn da, mục đích thực sự không phải là vì lấy lòng Ca Lâu Vương mà ở lại đúng không? Mục đích chính của mày là nếu tổng hợp tất cả cuộn da lại, mày để cho người đọc ấn tượng bởi một Từ Khoái quả cảm, anh hùng. Mày đặt ra rất nhiều cạm bẫy trong Ca Lâu Thành mục đích là ngăn ngừa những người không có năng lực bước vào đây vì có thể họ sẽ phá hủy thi thể của mày cũng như làm sai lệch các pháp bảo, mày cần một người biết chuyện đủ để họ rơi vào cái bẫy từ cuộn da mà có thể vô tình hồi sinh cho mày, đúng chứ?”
Từ Khoái tuy đang quằn quại dưới đất, nghe Tú Linh dịch lại xong cũng cười lớn, nói: “Khá khen cho thằng chó như mày cũng thông minh, đúng vậy, ý định của tao là thế, mày có ngon thì…”
Chưa kịp để hắn nói hết câu, anh Hùng lao đến bằng thân thủ kinh hồn, liên tiếp tung đòn vào mặt và bụng hắn, tưởng như đòn nào cũng có thể là đòn chí mạng nếu lúc sinh thời tên Từ Khoái này không phải là dạng bá đạo một phương, âu chỉ chịu được hai đòn là cùng! Tuy không đường hoàng gì cho lắm, tuy nhiên tình cảnh này, ba đánh một làm tôi thấy hài lòng. Từ Khoái cố gắng chạy ra khỏi Dạ Ma Thiên để kích hoạt lại Tạp Thực Đẩu, tuy nhiên cứ vừa thoát khỏi đòn liên hoàn của anh Hùng thì tôi và Tú Linh đều đón đầu đợi sẵn, ban phát thêm cơ số nội thương cho y. Từ Khoái đúng là con quái vật, tất cả những đòn bọn tôi tung ra hầu như gần hết sức ấy vậy mà gã cũng chỉ mới thấm mệt chứ chưa thấy dấu hiệu đau đớn gì cả, điều này chỉ tổ làm bọn tôi điên lên thêm, cứ đấm đá túi bụi, anh Hùng kết thúc đòn liên hoàn của mình bằng một chưởng Thiên Đăng Ẩn Quang nhắm thẳng vào bụng y, đánh y bay thẳng lên trần nhà.
Nhưng có lẽ anh Hùng cũng sực nhớ, tứ diệt ma bao gồm Quyết, Ấn, Chú, Phù vốn dĩ chỉ có thể diệt âm khí, không đả thương dương khí được, Từ Khoái tuy quỷ hóa, nhưng trạng thái y hiện nay đã quay về người thường, đòn Thiên Đăng Ẩn Quang đầy uy lực ấy xem ra không đủ thấm tháp, nhưng cũng để lại chấn thương vật lý không nhỏ. Từ Khoái thân thủ cũng không phải dạng xoàng, vừa chạm đến trần lập tức dùng tay bám chặt vào, đu mình lơ lửng trên không, nghiến răng chửi rủa gì đó nghe không rõ. Đột nhiên hắn rút tay ra, trong lúc rơi xuống liền chắp tay thi triển gì đó, chỉ bằng một khoảnh khắc toàn thân tôi cứng lại như tượng đá, có vẻ mọi người cũng bị dính thuật, chỉ thấy Thùy kêu lên hoảng hốt, Tú Linh định đến trợ sức nhưng cũng bất lực, không gian xung quanh bỗng chốc phủ đầy một màn sương trắng dày đặc giơ tay ra không thấy được ngón, màn sương lạnh ngắt đầy chết chóc cứ phả nhẹ vào da thịt khiến tôi ớn lạnh tận xương tủy, cảm giác sợ hãi pha lẫn bất lực như cơn sóng dâng trào trong lòng.
Còn đang chìm đắm trong sợ hãi vô định, cơ thể tôi trở lại bình thường, cảm giác nhẹ bẫng vừa xuất hiện thì lù lù trong màn sương, một bàn tay thối rửa thò ra nắm chặt lấy cùm tay tôi kéo mạnh về phía trước, dí sát mặt tôi vào một nắp hòm đang mở hé, bên trong có một khuôn mặt cũng đang giai đoạn phân hủy bốc mùi nồng nặc. Tôi vừa định giằng tay ra thì nó càng siết chặt hơn, rồi cái khuôn mặt kinh tởm đó mở mắt trừng trừng, cảm giác như mắt tôi và mắt nó chỉ cách nhau gang tấc, nó mấp máy cái môi lở loét, thều thào: “Sao mày ăn thịt tao? Sao mày ăn thịt tao?”
Không thể giấu nỗi kinh sợ, tôi cố sức vùng mạnh đến nỗi làm đứt cả cánh tay của cái xác, tôi mất đà bật ngửa ra sau, va vào thứ gì đó mềm mềm. Linh cảm có chuyện không lành chạy dọc sóng lưng, tôi lập tức nhảy lui ra sau rồi quay lại nhìn thì thấy mình vừa va vào một đống thi thể trương sình được xếp chồng lên nhau. “Bọn nó” như bị đánh thức đột ngột, con nào cũng mở mắt thau láo, nhìn chòng chọc vào tôi rồi từ từ ngóc đầu dậy, bò bằng tứ chi lao đến chỗ tôi đứng. Lúc này phải gọi là hồn vía tôi lên mây cả, chẳng còn tâm trí để quan tâm cái loại tà thuật nào mà lão Từ Khoái vừa sử dụng, chỉ co chân lên chạy như điên cho đến khi vấp phải thứ gì như nhánh cây làm tôi té sấp mặt. Trong đầu vẫn biết chỉ có những thứ cô hồn âm binh ở nơi này chứ nhánh cây nào ra, tôi thêm một phen khiếp vía khi mình vừa vấp vào cái cẳng chân một bộ xương khô, xung quanh vang lên những tiếng lạo xạo xương vỡ, cảm giác như lúc đi qua Biển Oan Hồn nhưng tôi biết rằng, xung quanh mình lúc này chắc phải cả trăm bộ xương đang lao đến. Tôi trấn tĩnh lại, âu cũng là lựa chọn duy nhất lúc này, vuốt vào vai, cảm giác đau nhói rỉ máu, tập trung gọi Thiên Hổ ra nhưng hoàn toàn không có tác dụng, phen này chắc đành chôn xác chung với Ca Lâu Vương mà thôi, ai ngờ còn chưa than hết câu, xung quanh tựa như bộc phát ra một trận cuồng phong thổi bay sạch trơn màn sương ma quái kèm theo đó là một tiếng thét nghe rất… vui tai vì tôi biết nó là của Từ Khoái!
Màn sương biến mất, ảo giác đã bị đánh tan, tôi, Tú Linh và Thùy ai nấy nhìn nhau ngơ ngác vì biết rằng vừa rồi mỗi người đều trải qua ác mộng lớn nhất của đời mình. Giữa phòng, anh Hùng đứng thẳng đầy kiêu hãnh, anh vừa đấm một cú trời giáng vào Từ Khoái khiến gã bay đến góc phòng nằm rên ư ử. Sau khi xem xong ký ức, cả thảy bọn tôi ai nấy đều thích chuyện đánh Từ Khoái sao cho gã bay vào góc phòng mới được.
Anh Hùng bước đi chậm rãi đến gần Từ Khoái, tôi chợt giật mình kinh hãi khi phát hiện ra Từ Khoái đã bị anh đánh văng ra khỏi khu vực Dạ Ma Thiên, kiểu này để gã khai triển Tạp Thực Đẩu lần nữa thì đừng mong lừa vào Dạ Ma Thiên. Tú Linh cũng thấy chuyện đó, liền hét lớn lên: “Kết liễu hắn nhanh đi, anh làm cái gì vậy?”
Tuy nhiên tôi cảm nhận từ anh Hùng một luồng khí khác hẳn, căm thù và chết chóc. Mỗi một bước đi hai tay anh bắt Chú, miệng lẩm bẩm kinh văn, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời kêu của bọn tôi. Từ Khoái lúc này đã tỉnh lại sau cú đánh trời giáng lúc nãy, y như bọn tôi nghĩ, gã lập tức thi triển Tạp Thực Đẩu thêm lần nữa, tuy nhiên có lẽ do thể lực tiêu hao quá nhiều nên quá trình đó diễn ra khá chậm, cộng thêm Tú Linh câu giờ bằng những mũi kim hết sức khó chịu. Quá nôn nóng, tôi định lao lên thì lập tức Thùy níu lại ngay, cô lắp bắp: “Nhìn… nhìn anh Hùng kìa!”
Tôi và Tú Linh quay sang, vẫn là một thứ sát khí ngất trời tỏa ra từ anh, không giống cảm giác an toàn hằng ngày. Tú Linh khẽ nói: “Cái gì nữa vậy trời?”
Tôi lên tiếng giục: “Chế, nhanh lên, để nó hồi sinh Tạp Thực Đẩu là xong đó!”
Tú Linh nhìn như người mất hồn, nói: “Chế không biết sao nhưng linh cảm nghề nghiệp cho chế biết, chú em đừng nên đi qua đó lúc này!”
Tôi đứng như trời trồng, nhìn vào anh Hùng vẫn bước chậm rãi kèm theo những cái bắt Chú nhẹ nhàng, tựa hồ như anh đang mất dần ý thức, điều làm tôi ngạc nhiên đó là lúc này xung quanh anh giống như đang tỏa ra một thứ khói, pháp khí chăng? Nó có màu vàng, ngưng kết lại sau lưng anh giống như đang “nặn” ra một hình thù gì đó. Là một cánh tay? Lại thêm một cánh tay khác? Những cánh tay cứ thế được tạo thành từ khói hư vô, tuy không rõ ràng vành vạnh nhưng nhìn vào thì chỉ nghĩ đến chuyện sau lưng anh, làn khói màu vàng đang kết thành bốn cánh tay đối xứng nhau, tựa như một đóa sen đang nở, thường thấy ở những tượng thần của Ấn Độ giáo. Chợt tôi thấy Tú Linh không còn đứng thần ra nữa, cô ta lấy ra một điếu thuốc, châm lên rồi kéo một hơi trông hết sức nhàn nhã, nói: “Giờ thì có ba thằng Từ Khoái cũng chết với ổng!”
Tôi và Thùy quay sang thắc mắc, Tú Linh nói: “Mấy đứa biết Hộ pháp trong Phật Giáo không? Lục lâm cũng có một kiểu như vậy, nhưng ít người luyện được lắm, nôm na thì nó là Chú thôi, nhưng nếu một bài Chú cấp Sát kết hợp với một lời nguyền, bùm, ta có một ông thần Hộ pháp!”
Thùy hỏi: “Vậy… của anh Hùng… là thần nào vậy?”
Tú Linh thả tiếp hơi khói thứ hai, nói: “Shiva, thần hủy diệt!”
Nghe đến đó chúng tôi lập tức nhìn lại cuộc chiến bên kia, anh Hùng lúc này đã bước sát đến Từ Khoái, pháp khí mà anh toát ra khiến Từ Khoái tay run bần bật, chẳng thể gọi Tạp Thực Đẩu ra được nữa!
-
Ảnh thần Shiva, nguồn rosmeinwonderland.