Trên thực tế, tôi hoàn toàn không thể nào nén đau thương được, tối ngày đầu tiên trở lại Tokyo, tôi mất ngủ.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu vào từ cửa sổ, tôi đứng trước gương, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt tóc tai rối bù trong đó, trên mặt hình như có viết bốn chữ rất to – bị chồng ruồng bỏ.
Tôi nói với mình trong gương : “Này, Nakamori, thất tình thôi mà, bài học bắt buộc của người hiện đại, mày có cần phải biến bản thân thành kẻ tan cửa nát nhà thế này không.”
Tôi ngồi yên lặng trên sô pha một đêm, cho đến khi tia nắng đầu tiên của ngày thứ hai chiếu vào từ cửa sổ, tôi mới vực dậy tinh thần đi tắm một cái, chuẩn bị đồ đạc nhẹ nhàng khoan khoái bước ra ngoài.
Đến tòa soạn, tôi đi thẳng tới phòng làm việc của Itou, nhìn thấy tôi chủ động đến tìm anh ta, anh ta rất hoảng sợ.
Tôi giành quyền nói trước : “Anh đừng lo lắng, tôi chỉ tới từ chức thôi.”
Vẻ sợ hãi trên mặt anh ta đạt tới cực điểm, anh ta bối rối đứng lên : “Nếu em không muốn gặp lại anh, anh sẽ từ chức, về sau nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Tôi lắc đầu : “Không phải như anh nghĩ, tôi ra quyết định này không liên quan gì đến anh, mấy năm nay tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, giờ là lúc nên dừng lại nghỉ ngơi.”
Anh ta sửng sốt một lúc lâu, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự giễu : “Ha, là anh đã đánh giá cao mình. Người có thể khiến Nakamori em ra quyết định trên thế giới này, e rằng còn chưa sinh ra đâu.”
Coi như vậy đi, tôi không muốn nói thêm nữa.
“Tôi đã chuyển giao công việc xong rồi, ngày mai sẽ không đến làm nữa.”
Anh ta há mồm muốn nói câu gì đó, nhưng rồi lại suy sụp gục đầu xuống, anh ta thoạt nhìn rất mệt mỏi, nếu cuộc tình này khiến một trong hai người phải mệt mỏi như vậy, nó quả thật nên chấm dứt rồi.
Tôi đưa đơn từ chức cho anh ta, nhưng anh ta không nhận lấy. Tôi đặt nó lên bàn làm việc của anh ta, xoay người rời đi.
“Nakamori.” Anh ta bỗng nhiên gọi tôi lại.
Tôi dừng chân, cùng đợi anh ta nói với tôi một câu cuối cùng.
Giọng anh ta ấm ách : “Thật ra anh rất yêu em…”
Tôi đẩy cửa ra, rời khỏi văn phòng của anh ta, trở lại chỗ ngồi thu dọn một vài đồ đạc, đó là một buổi trưa đầu hè, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, vừa hay dừng lại trên chậu hoa ngọc lan tôi đặt trên bàn. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng Itou, xuyên qua cửa chớp, tôi nhìn thấy anh ta vẫn duy trì tư thế đứng thẳng kia, rất lâu sau cũng không ngồi xuống.
Người nhất định gặp nhau trong cuộc đời, cũng chỉ là người nhất định sẽ chia sẻ với nhau những câu chuyện mà thôi. Nó không có nghĩa là họ sẽ giống như hai dòng suối nhỏ, sau khi chảy qua khắp mọi miền đất nước, sẽ cùng đổ về biển lớn.
Tôi ôm thùng đồ về nhà, trên đường đi ghé một chuyến vào siêu thị, mua cá chép và cà rốt, chuẩn bị nấu cho mình một nồi canh thật ngon, chúc mừng Nakamori Ai cuồng công việc ngày xưa từ hôm nay trở đi đã chính thức trở thành kẻ thất nghiệp.
Mới vừa ôm hai túi đồ bước vào thang máy, tôi liền nhận được điện thoại của Ozawa.
“Cô Nakamori đấy phải không ? Xin lỗi đã quấy rầy cô, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, cô có thể ghé vào nhà Rukawa một chuyến được không ?”
“Vâng, có chuyện gì vậy ?”
“Ài, cô có thể lập tức đi tới đó một chuyến được không ?”
“Gì cơ ? Tại sao chứ ?”
“Bây giờ tôi đang ký hợp đồng ở bên ngoài, nhưng nhà cậu ta…xảy ra chút việc.” Anh ta hình như rất khó nói ra việc này.
Tôi hoảng sợ : “Xảy ra chuyện gì cơ ?”
“Ách….một chuyện rất nghiêm trọng…”
Dây thần kinh trong đầu tôi “tưng” một cái, lập tức cúp điện thoại lao ra khỏi thang máy vô cùng lo lắng chạy về phía nhà anh ta.
Đến nhà anh ta rồi tôi mới phát hiện, chuyện này, rất, vô cùng, đặc biệt nghiêm trọng.
Tôi đứng trong căn phòng bị ngập hơn 10 cm, day day lên huyệt Thái Dương, tôi hít sâu một hơi nói với anh ta : “Rukawa, trên thế giới này có một thứ gọi là bể bơi, nếu anh muốn bơi, hoàn toàn có thể đi tới đó, không cần phải làm nhà mình ngập nước như vậy đâu.”
Anh ta dùng đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhìn tôi, giải thích : “Tôi, đang tắm, ngủ quên.”
“Tiếc quá, nếu tôi tới chậm một bước, nói không chừng có thể chính mắt nhìn thấy siêu sao NBA đầu tiên bị chết đuối trong nước tắm rồi.”
Anh ta tự biết đuối lý, thức thời ngậm miệng lại. Thấy vẻ ấm ức của anh ta, lòng tôi phấn khởi vô cùng, bắt đầu xắn tay áo lên làm việc. Thoát hết nước trong phòng đã là chuyện của ba tiếng sau, hai người chúng tôi ngồi phịch trên sô pha không thể nhúc nhích nổi, bụng Rukawa ngồi cạnh tôi vang lên tiếng ọc ọc.
“Đói rồi ?”
Anh ta gật đầu.
Tôi sờ sờ bụng, tôi cũng đói rồi, bỗng nhiên nhớ tới quán mì mình thường xuyên ghé vào lúc còn học đại học ở ngay gần đây, vì thế tôi kéo anh ta đứng dậy.
“Đi thôi, tôi mang anh đi ăn món mỳ ngon nhất Nhật Bản.”
Đi bộ 10 phút, chúng tôi đi vào một quán ăn nhỏ bề ngoài không được bắt mắt cho lắm.
“Chỗ này ?” Anh ta nhíu mày.
“Tuy là hơi đơn sơ, nhưng hương vị mỳ ở đây là tuyệt nhất, bình thường người nổi tiếng như anh không thể hưởng thụ lạc thú của dân thường chúng tôi đâu.”
Đi vào quán mỳ, ông chủ vừa ngẩng đầu lên đã vui vẻ chào hỏi : “Ồ, Rukawa tới rồi sao, đã lâu không gặp.”
Tôi trợn tròn mắt : “Hai người biết nhau sao ?”
Rukawa liếc tôi một cái đầy vẻ xem thường : “Trường đại học của tôi ở ngay gần đây.”
À, đúng rồi, tôi quên người này năm đó cũng học tại Tokyo, khi đó anh ta là sinh viên năm nhất đã dẫn dắt cả đội giành được chức quán quân toàn quốc, sau lại được NCAA[1] mời sang Mỹ vì sự thể hiện xuất sắc đó, chỉ học một năm đã đi Mỹ để phát triển sự nghiệp rồi.
Nói như vậy, anh ta và tôi là bạn cùng trường ! Nhưng tôi kém anh ta một lớp, tôi vừa đỗ vào thì anh ta đã đi rồi.
“Trước đây anh thường tới chỗ này sao ?” Tôi hỏi.
Ông chủ bưng hai bát mỳ lên, thuận tiện trả lời luôn câu hỏi của tôi : “Trước kia cậu ta tập bóng xong đều đến chỗ này của tôi ăn mỳ, mỗi ngày đều tập tới một hai giờ sáng, có một ngày tôi bận việc phải đóng cửa trước, buổi sáng ngày hôm sau mới phát hiện không ngờ cậu ấy lại đang ngồi ngủ trước cửa hàng nhà tôi. Vừa hỏi mới biết cậu nhóc này vừa mệt vừa đói, ngồi xuống một cái là đã ngủ rồi, từ sau đó cho dù muộn thế nào tôi cũng chờ cậu ấy đến, Rukawa luôn rất cố gắng, thế nên thành tích bây giờ đều là những gì cậu ấy xứng đáng được hưởng, có điều, cho dù nhận được nhiều vinh quang cũng phải tiếp tục cố gắng nhé Rukawa !” Ông chủ cười tủm tỉm nói.
Rukawa gật đầu một cái trịnh trọng, sau đó anh ta cúi xuống ăn mỳ.
Còn tôi thì không cách nào bình tĩnh lại được.
Khi dân chúng quan sát nhà vua ngồi trên ngai vàng, có mấy ai chú ý đến con đường gian khổ người đó đã đi qua.
Tôi tưởng tượng tới khung cảnh anh ta cuộn mình ngủ trước cửa quán mỳ năm đó, không hiểu sao lại thấy đau lòng. Anh ta lúc đó, có lẽ đã rất cô đơn – phải sống một mình, chơi bóng một mình, không biết cách giao tiếp với người khác, chỉ số EQ lại thấp như vậy, không có người thân bên cạnh, bạn bè cũng không, cũng không biết đã sống thế nào nữa.
Phát hiện tôi đang nhìn anh ta, anh ta hỏi : “Sao vậy ?”
Tôi vươn tay : “Rukawa, chúng ta làm bạn đi.”
Anh ta hừ lạnh một tiếng : “Tôi không làm bạn với đồ ngốc.”
Tôi cười to : “Không sao, tôi chuyên làm bạn với đồ ngốc, tới bắt tay đi.”
“Anh đừng làm vẻ mặt không cam lòng như vậy, nếu theo kế hoạch thì hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của tôi, ngay cả kết hôn tôi cũng không thèm làm, chạy tới đây ăn mỳ cùng anh, anh nên cảm động mới phải chứ.”
“Hừ ~”
“Anh nợ tôi một hôn lễ đó Rukawa.”
“Ngu ~ ngốc ~”
Tôi quyết định đổi đề tài : “Nói chút chuyện về thời trung học của anh đi.”
Anh ta nhẹ nhàng nhíu mày lại.
“Lúc học trung học anh đang làm gì ?”
Anh ta cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói : “Đang chơi bóng rổ.”
Fuck ! Tôi quên mất người này cả đời cũng chỉ làm một chuyện.
“Ách…Vậy tâm sự về đội bóng thời trung học của anh đi.”
Rất lâu sau anh ta cũng không nói gì, ngay khi tôi nghĩ rằng anh ta không có hứng thú với chủ đề này, đột nhiên anh ta nói : “Đội trưởng là khỉ đột.”
Hả ?
“Còn có một con khỉ lông đỏ suốt ngày kêu gào muốn chết.”
Anh ta chơi bóng trong vườn bách thú sao ?
“Có một tên thiếu răng cửa.”
Đỉnh đầu tôi có một con quạ đen bay qua.
“Còn có một hậu vệ vóc dáng nhỏ bé nhưng tốc độ rất nhanh.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có một người bình thường.
“Nhưng cậu ta thường xuyên dừng lại chảy nước miếng với quản lý của chúng tôi giữa trận đấu.”
Mẹ nó…
Anh ta tiếp tục nói : “Khi đó chúng tôi thường xuyên nói một câu.”
“Chúng ta rất mạnh.”
Ngữ khí của anh ta trầm thấp mà kiên định, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như thế, tôi hiểu ánh mắt này, chỉ khi mọi người nhớ về hồi ức quan trọng nhất của mình mới có thể để lộ ánh mắt đó.
Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng như một viên kim cương lấp lánh, bỗng nhiên tôi bị ánh mắt đó làm rung động, trong nháy mắt kia, hình như tôi nhìn thấy được anh ta lúc 16 tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT