" Chia tay có đáng sợ không? Có chứ! vì đó là chuỗi ngày dù có lấy tay giữ chặt ngực thì tim vẫn đau, chỉ cần vô ý sờ tay lên mặt là nước mắt cứ thế sẽ rơi không thể nào ngăn nổi, là những ngày đen tối, là ngày mà cả bầu trời như sụp xuống, ngày mà con tim bị cắt ra làm đôi không thể chữa lành"
Nó và anh trong tình yêu còn quá thơ dại, chỉ giận hờn vu vơ như cơn gió thoáng qua. Rõ ràng trái tim còn yêu lắm nhưng cứ cố chấp lừa dối bản thân. Dù nhớ nhau từng tích tắc, muốn gặp nhau từng giây phút vậy mà khi gặp được nhau lại hững hờ lặng im, anh lặng im, nó lặng im mưa gió bủa vây. Trên đời này, xa nhau không hề đau khổ, đau khổ nhất chính là khi có cơ hội được ở gần nhau nhưng lại để tuột mất. Giá như hôm đó anh và nó vứt bỏ đi cái tôi của bản thân đi, mỗi người nhẫn nhịn một chút, hi sinh một chút thì chẳng phải đã được bên nhau rồi sao, hà tất cứ phải hành hạ trái tim nhau đau đớn.
Mặt trời lên cao dù hôm qua mưa tầm tã, ngày mới lại bắt đầu, hôm nay nắng vàng rơi nhạt nhẽo trên đôi mắt buồn của nó và anh. Còn một ngày nữa là thi rồi, mọi người hối hả ôn thi như thế giới sắp sập còn nó và anh thì chỉ lo chuyện tình cảm, nhưng chúng nó chẳng sợ vì chẳng học đã giỏi rồi. Ngày hôm nay thật tồi tệ, cái ngày mà chỉ thở thôi cũng thấy mệt, bầu trời màu xám u ám nhìn đâu cũng thấy buồn và tẻ nhạt. Đang ngẩn ngơ ngồi nghịch những bông hoa phượng rơi xuống hiên nhà thì nó nhận được tin nhắn của Kì Nam gửi đến:" Hân Hân mai thi rồi đi giải tỏa nỗi buồn và chuẩn bị tinh thần với mình nha! ". Nó ngập ngừng trả lời tin nhắn, vì hôm nay nó muốn ở một mình thôi. Nhưng không sao, khi bên Kì Nam nó cảm thấy rất bình yên nên nó trả lời cậu ta: " ok luôn, tí cậu đi qua đón mình nha". Nhận được tin nhắn ấy cậu ta vui mừng hớn hở đi chuẩn bị, tóc vuốt keo, mặc sơ mi trắng và đi đôi tổ ong trăm lỗ,nhầm, đi đôi dầy lười hàng hiệu đắt đỏ. Chuẩn bị xong thì vội vàng đến đón Hân.Kì Nam- Chàng trai này thật đặc biệt, hàng ngàn người theo đuổi, chém không hết nhưng lại cứ theo đuổi quan tâm một bông hoa đã có chậu. Cậu ta cũng biết như vậy thật tệ nhưng con tim đã lỡ như vậy rồi thì làm sao có thể ngăn cản. Cậu không trông đợi rằng Hân Hân sẽ bỏ người nó yêu để đến với cậu ta, cậu ta chỉ hi vọng rằng Hân có thể sống hạnh phúc, chỉ cần ngắm nụ cười duyên dáng của Hân, bên cạnh Hân sẻ chia niềm vui nỗi buồn thế là đủ mãn nguyện rồi. Cậu không hi vọng rằng tình yêu của mình dành cho Hân sẽ có kết quả dù hàng ngày cậu quan tâm nó một cách không ai biết. Đơm hoa không kết qủa thì đã sao, những đóa hoa tình yêu chưa đủ rực rỡ ư? chẳng cần kết quả chỉ cần những đóa hoa ấy cứ rực rỡ ngày ngày và được ngắm nhìn màu sắc tuyệt vời ấy thì tuổi học sinh đâu còn gì để hối tiếc.Nếu nhắc đến Kì Nam, so sánh cậu với anh thì quả thật cậu ta hơn anh khá nhiều. Cậu là mẫu người hoàng tử ấm áp gieo nắng vào tim, đôi mắt to đáng yêu hiền hậu, làn da trắng trong dịu hiền như vầng trăng khuya, đôi môi căng mọng tràn đầy sức sống với phong cách phối đồ rất teen đã làm bao trái tim của rất nhiều cô gái tan chảy. Còn anh, anh vô tâm lạnh lùng nhưng ấm áp hơn cả mặt trời khi bên cạnh nó, anh thuộc mẫu người hoàng tử lạnh lùng khiến trái tim các cô gái tê cứng đóng băng. Đôi mắt sắc bén quyến rũ vô cùng, cái nhìn nghiêng của anh có sức phá hủy cả trái đất, còn nụ cười của anh thì sao? hiếm ai có thể thấy anh cười ngoài nó. Anh đẹp hơn hoàng tử trong cổ tích, hơn soái ca trong ngôn tình, có điều anh không biết cách quan tâm ai khác ngoài nó.Người thương anh nhiều như sao trên trời có điều anh lại chỉ thương duy nhất nó, quan tâm mỗi nó. Nó thật đặc biệt đúng không? Được hai chàng hoàng tử yêu thương hết mực, quan tâm chăm sóc. Tuổi trẻ của nó đúng là rực rỡ,đáng ngưỡng mộ, tươi đẹp như một đóa hoa, dù có lúc tàn phai nhưng cũng từng rực rỡ.Mười năm phút trôi qua cuối cùng Kì Năm cũng đến cổng nhà nó, cậu ta nghiêng mình dưới nắng để gió hong khô đi giọt mồ hôi đang lăn trên trán, một vẻ đẹp đầy trữ tình. Cậu ta cầm tay nó, dắt nó đi giúp nó thoát khỏi vòng xoáy tuyệt vọng. Dù đi rất nhiều nơi nhưng cậu vẫn thấy ánh mắt buồn trên gương mặt nó, tim cậu ta nhói lên. Đúng là cảm giác nhìn người mình yêu đau khổ vì một người khác quá tàn nhẫn mà. Nhưng lí trí và con tim thống nhất rồi, cậu ta sẽ khiến nó vui và mỉm cười mỗi ngày. Cậu đưa nó vào công viên, chọn chỗ ngồi nhiều mây và gió nhất, cậu ngắm nó và nói:- Chúng ta cùng chơi một trò chơi thú vị đi!Nó nhìn cậu mỉm cười:- Được thôi, cậu nói cách chơi đi- Bây giờ cậu hãy hỏi tớ năm câu hỏi , xem tớ đoán đúng không và sau đó thì cậu cũng hỏi lại tớ nhé.Sau khi cậu ta hỏi nó xong đến lượt nó hỏi cậu ta.- Theo cậu tớ thích nhất màu gì ?- Đương nhiên là màu hồng ( đúng)-Môn học sở trường của tớ?- Môn toán (đúng)-Tớ thích con vật nào nhất?- Mèo chứ còn gì (đúng)- Tớ mê những thứ gì ?- Mê truyện, phim và giầy ( còn thiếu trai đẹp đó )- Còn điều gì mà tớ chưa biết ? hehe khó chưa?Nó hỏi đến câu này, trái tim cậu ta như nhẩy ra ngoài, và điều gì đó đã thôi thúc cậu khiến cho cậu dũng cảm hơn bao giờ, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ánh sao của nó, rõ ràng :- Điều cậu chưa biết ư? Chính là tớ thích cậu!Nó bất ngờ nhìn về phía cậu ta, bối rối không biết nên sử thế nào cho phải. Nó chỉ coi cậu là thằng bạn thân, là người anh tốt và là một thiên thần không cánh luôn an ủi nó, nó không hề có tình cảm nam nữ dành cho cậu. Không yêu cậu nên nó muốn rõ ràng để cậu không thiệt thòi và đau khổ bởi nó biết rõ cảm giác cô đơn là như thế nào.Nó nắm tay cậu, như một người bạn trân thành :- Tớ xin lỗi . Nhưng trái tim tớ đã có người chiếm mất rồi.- Không,cậu không có lỗi, tại tớ tham lam cứ cố chấp dù đã biết là chẳng thể.- Cậu sẽ tìm được người tốt hơn tớ.Nam à !- Không có người nào tốt hơn cậu đâu Hân Hân, tớ chưa bao giờ hối tiếc vì yêu cậu cả, Nhưng tớ sẽ học cách buông suôi, dù gì cậu không dành cho tớ thì mãi mãi không phải là của tớ. Tớ sẽ không ích kỉ.- Cảm ơn cậu và cũng xin lỗi thêm một lần nữa, nhưng chúng ta có thể làm bạn chứ?- Không, làm sao chúng ta có thể làm bạn được nữa...phải là một người bạn tốt chứ!Nó và cậu mỉm cười rạng rỡ, nó có một cậu bạn thân là con trai, tốt bụng và hoàng tử. Đó chính là người sẽ giúp nó hết buồn, là người khi khóc nó có thể tựa vào vai mà lau nước mũi, là người mà khi đi chơi nó không cần giữ ý, quần áo thì mặc quần hoa áo ba lỗ và đi tổ ong vàng. Khi có người bắt nạt mà vắng người yêu sẽ có thằng bạn bảo vệ.Bạn thân là con trai rất tuyệt đấy !Rồi cậu ta chở nó về nhà, thời tiết dạo này cứ mưa mãi. Nhiều khi mưa nhiều quá khiến người ta phát ngán, phát ghét và thèm nắng. Con người như vậy đấy, có thể thay đổi theo thời gian và mong muốn. Đâu có ai là thủy chung mãi với một điều gì đó, đâu ai đứng mãi chờ một người.Ngồi trên chiếc xe đạp của cậu ấy đi trên con đường quen quá quen của nó và anh lòng nó lại dâng trào lên nỗi nhớ khó tả, nước mắt trào ra nức nở, nó nhớ anh. Nhớ phát điên phát dại cho dù anh không nhớ nó nó vẫn muốn nhớ anh vẫn không bước về phía ai khác ngoài anh.Nhìn nó khóc cậu ta xót xa lắm, ai hiểu cho nỗi lòng cậu ta, một người yêu đơn phương âm thầm lặng lẽ, chỉ là một người đi ngang qua đời người con gái cậu yêu. Cậu cố gắng dỗ dành nó : - Đừng khóc nữa cô gái, mạnh mẽ lên!Nó vẫn xụt xịt sướt mướt, khóc to hơn mưa :- Chỉ là nước mưa thôi, lau đi sẽ hết mà.Cậu thấy nó quá thiệt thòi, lúc nào người đau khổ vẫn là nó, cậu nói :- Đừng khóc nữa được không ! Nếu người ta thương cậu thì chỉ cần một cái nhăn mặt của cậu thôi cũng đủ để cho người ta ngồi lên đống lửa rồi. Còn nếu người ta không thương cậu thì cho dù cậu có khóc đến cạn nước mắt người ta cũng chẳng quan tâm đâu.Nó im lặng, không nói. Cứ để cho nước mưa cùng nước mắt lăn dài trên đôi má hồng.Về đến cổng nhà nó, cả người nó lẫn cậu đều ướt. Nó chào cậu ra về và hai đứa không quên chúc nhau thi tốt. Nó định bước vào cổng thì có tiếng nói quen thuộc vọng đến :- Hân Hân !Giọng nói quá ấm áp, quá ngọt ngào, quá thân quen như chạm sâu vào tim nó. Nó vội vàng quay đầu lại đúng là anh rồi, chàng trai đày nắng gió. Nó định nhảy đến bước gần anh và nhấc bổng anh lên cho đỡ nhớ nhưng sao đôi mắt anh lại có vẻ vô tâm hờ hững thế!?Anh đã nhìn thấy nó được hạnh phúc khi ở bên Kì Nam, anh hận mình không làm vậy được. Hôm nay anh chờ nó ở cổng vốn là để nghe giọng nói của nó, hơi ấm của nó, xin lỗi nó và mong nó quay trở lại. Vậy mà chính cái khoảnh khắc ấy, anh lại chọn buông tay.Nó hỏi anh, mắt lệ nhòa, cũng may là trời mưa:- Anh tìm em có việc gì vậy ?Anh bước tới nó, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, nghẹn ngào : - Chúng ta buông tay nhau thôi, tim anh đã ngừng đập mất rồi, đừng làm ta đau nhiều hơn nữa.Rì chứ! anh nói CHIA TAY ư. Trước đây dù có giận nhau như nào thì cả hai cũng chưa bao giờ nói đến hai từ đáng sợ ấy mà. Chẳng lẽ anh và nó kết thúc ở đây sao, mãi mãi anh nói là đến đây thôi sao, thật nực cười. Tim nó đang khóc kìa, sao anh nỡ chứ, không cần nói thì cũng biết nó đau như nào mà. Cơn mưa xối xả như chút hết vào tim nó , đau, buốt, nhói và không muốn đập. Anh bóp lát tim nó nồi.Nó tưởng anh không đau không buồn ư. Nó tưởng nói lời chia li dễ vậy ư. Cả đời anh chưa bao rờ gặp phải chuyện khó khăn đau khổ như thế. Anh chọn buông vì điều đó khiến nó có thể hạnh phúc vì điều đó sẽ khiến nước mắt nó không rơi. Thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi.Anh nói tiếp ;- Anh xin lỗi vì đã không thể mang lại hạnh phúc cho em, khiến cho nước mắt em rơi nhiều, anh xin lỗi. Anh biết anh saiHôm nay nó từ chối một người và bị một người từ bỏ, cảm giác quá cay đắng, quá tồi tệ. Nhưng đó là việc anh muốn nên nó sẽ nghe theo vì từ trước đến nay nó vẫn tin anh. Nó nhìn anh bằng đôi mắt đen tuyệt vọng :- Anh không có lỗi, em cũng vậy, trong tình yêu không ai có lỗi. Nếu ở bên nhau mà dày vò nhau mà cảm thấy ngột ngạt khó thở thì thôi hãy cứ buông, hãy cứ đi đi và đừng khóc nữa.Hạnh phúc ra sao, yêu thương nhường nào rồi cũng phải kết thúc. Anh đi đi !Anh đã khóc trước mặt n, giọt nước mắt cứ rơi trên khóe mi sầu:- Anh chưa bao giờ hết yêu em. Anh vẫn mãi mãi theo bước em, chỉ là chúng ta tạm xa để khẳng định rõ ràng tình cảm của mình. Anh biết dù có xin lỗi em hàng ngàn lần cũng không đủ. Nhưng giờ tim đã đau vậy rồi thì tay hãy buông đi để tim được nghỉ ngơiNó nhoẻn miệng cười nhìn anh nói :- Em cảm ơn anh về thời gian vừa qua. Cảm ơn đã mang mưa đến tưới mát tim em trong những ngày hè rạo rực.Em đi đây.Nó đang bước chân vào cổng thì anh từ từ kéo nó lại, ôm nó chặt đến mức không thở được, anh nói :- Đây là điều cuối cùng tôi xin ở em.Rồi anh buông nó ra, anh bước đi. Nó nhìn theo bóng anh và hét lên :- Thành Thành chúc anh thi tốtAnh mỉm cười nói vọng lại :- Tôi cho phép em thi tốt, cố lên cô gái.Anh đi thật rồi, cả hai đều khóc vỡ òa ra theo tiếng mưa nhưng vẫn cố che dấu. Mưa hạ rơi! Bao nhiêu ấm ức âu no trong lòng bỗng nhẹ bẫng. Gió hong khô giọt nước mắt trào khóe mi, nắng sẽ đến xoa dịu con tim bé bỏng. Đứng trước nhau cứ vờ như bình yên mạnh mẽ. Nhưng xa nhau rồi mới biết quá cần nhau.Lỡ buông tay rồi !!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT