Từ bây giờ trở đi, chưa được sự cho phép của tôi, em không được buồn,
không được khóc, cũng không được ốm. Đặc biệt đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể trốn chạy được tôi. Nếu em hỏi tôi rằng tôi có quyền gì mà nói
vậy. Đơn giản thôi, vì tôi yêu em "
Sáng hôm sau, mặt trời lên trên đỉnh ngọn tre ( Thành phố thì làm gì có
tre nhỉ ). Nắng rũ xuống con đường hiu hắt. Không một ngọn gió nào lướt
qua, hàng cây im lặng như những con robot hết pin. Thành Thành nặng nề
kéo rèm cửa ra, nắng chói vào khiến đôi mắt đen của anh nheo lại. Đầu
anh đau nhức, anh lại nhớ ra chuyện tối hôm qua, nhớ đến những lời nói
mà Hân đã vô tình làm tổn thương. Tối qua anh uống rất nhiều rượu. Anh
buồn vì bản thân là một thằng con trai mà lại quá vô dụng. Anh biết Hân
Hân bị ép nói những lời cay đắng ấy, anh biết nó đang rất đau nhưng anh
chẳng thể bảo vệ được người con gái mình yêu.
Anh bước xuống tầng ủ rũ như một cây liễu héo, nhìn xung quanh đâu cũng
là nó, chỗ nào cũng nó rồi đột nhiên biến mất thành bức tường lạnh lẽo.
Anh chẳng buồn nói với ai câu gì. Thấy vậy, mẹ anh hỏi :
- Thành Thành con sao vậy !
Nhìn mẹ cầm bát cháo nóng hổi dành cả buổi sáng nấu cho anh, anh thương mẹ. Nhưng mẹ anh lại đang cố vứt hạnh phúc của anh đi. Nước mắt anh
ngấn ra. Bà chưa bao giờ thấy con trai yếu đuối như vậy nên cũng thương
con vô cùng. Đặt bát cháo xuống bàn, bà ôm nhẹ con trai vào lòng, rơm
rớm nước mắt :
- Con đừng buồn nữa, mẹ biết mẹ sai rồi. Bây giờ con lớn rồi mẹ không muốn ép con nữa, hãy đi theo những gì con thích.
Anh ôm chặt mẹ hơn, như một đứa trẻ cần được dỗ dành:
- Mẹ, con không thể hạnh phúc nếu thiếu Hân Hân, xin mẹ cho bọn con được ở bên nhau.
- Con ngoan, con đã lớn thật rồi. Con đã biết yêu thật lòng một người,
vậy thì cứ trân trọng. Đêm qua mẹ đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Tất cả là lỗi
của mẹ.
- Không, mẹ không có lỗi. Là con mải chơi không dành thời gian tâm sự với mẹ nhiều !
Bà xoa đầu anh, nhẹ nhàng ấm áp và dịu êm, bà nở nụ cười thật giản đơn mà rất đỗi ngọt ngào dành cho anh :
- Con đi tìm cô gái của mình đi, đừng để tuột mất. Còn Bảo Linh mẹ sẽ
khuyên nó. Thực ra nó là một cô bé ngoan, nhưng chưa hiểu rõ về tình yêu nên mới vậy, nó sẽ nghe lời mẹ. Thôi, con đi đi.
- Con cảm ơn mẹ trước nhé, mẹ là tuyệt vời nhất!
Nhìn bóng dáng đứa con trai chạy đi bà mỉm cười nhẹ nhõm và thấy yên
bình hơn. Cuối cùng bà cũng hiểu được rằng trong tình yêu có thể ép buộc được thể xác nhưng lí trí và con tim là hai thứ mà có dùng dao đâm, kéo cắt cũng chẳng thể tách rời được. Vì thế lựa chọn cách ở bên nhau là
hạnh phúc nhất.
Cha mẹ luôn vậy, luôn muốn dành cho con cái những gì tốt nhất, chỉ muốn
con có được một thế giới xinh đẹp, còn bao nhiêu xấu xa, gánh nặng, vất
vả thì cha mẹ có thể chịu tất. Cha mẹ có thể cho con cái tất cả, có thể
hi sinh một đời để tránh cho con một giờ đau đớn,làm tất cả vì con. Nếu
cha mẹ có vô tình tổn thương ta thì hãy nhớ cha mẹ là người đã ban tặng
cho ta cuộc sống vi diệu này nhé !!
Anh mải mê chạy đến nhà nó, cứ chạy cứ đi mà không hề mệt mỏi. Nắng theo bước chân anh, cả gió cũng từ đâu đến. Mặt trời trên cao cười với anh,
ủng hộ anh khiến anh càng thêm động lực. Anh tin cứ " chạy về phía mặt
trời" là sẽ đến bến đò hạnh phúc, anh thì thào :
- Hân Hân, em cứ đứng đấy chờ anh, chờ anh đến, rồi anh sẽ cầm tay đưa em đi đến hết con đường nhé !
Cuối cùng cũng đến trước cổng nhà nó, anh thở dốc. Có vẻ như anh mệt lắm rồi nhưng anh vẫn cố bước. Mẹ Hân thấy anh ở ngoài nên ra mở cổng :
- Cháu tìm Hân hả ?
- Cháu chào cô ạ. Cô cho cháu hỏi Hân có ở nhà không ạ ?
- Không cháu ạ, nó vừa đi đâu rồi, hay cháu và nhà chơi chờ nó nhé!
Anh đã quyết tâm gặp nó để nắm chặt tay nó rồi, có phải chờ thêm bao lâu anh cũng có thể chịu đựng. Có phải bước thêm bao nhiêu bước chân anh
vẫn vững vàng. Anh gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng thực ra trong lòng
thì đuổi cũng không đi, cười cười với mẹ nó :
- Vậy cháu làm phiền cô ạ.
Mẹ nó gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ngay cả mẹ nó còn bị vẻ đẹp của anh cuốn
hút vào vòng xoáy mê hoặc. Mẹ nó bảo anh cứ lên phòng chơi và chờ nó ở
đấy, cô xuống dưới bếp làm mấy món ăn.
Vào phòng nó, anh bất ngờ khi thấy những tấm ảnh treo trên tường, phong
cảnh đồi gió và biển, một kí ức chảy về trong tâm trí anh. Anh đến gần
bàn học nó, chỗ đấy dán đầy ảnh của anh và nó, tay cầm tay mỉm cười, có
cả cái ảnh nó hôn trộm anh thật ngộ nghĩnh. Kỉ niệm cứ thế ùa về nhưng
vẫn còn hơi mập mờ chút xíu. Anh thấy có cuốn a bum ảnh to đùng đặt
trước bàn nên mở ra xem. Đầu tên là ảnh của anh và nó sau đó là bức ảnh
kỉ yếu năm lớp 11. Anh dễ dàng nhận ra từng người một. Anh chắc hẳn đã
nhớ được phần lớn kí ức của mình rồi. Lật đến trang cuối, ở đó có vài
dòng chữ nhỏ nhắn xinh xinh, lấy hết can đảm, anh đọc :
- Thành Thành sao em không thể ngừng yêu anh được chứ, anh bỏ thuốc mê vào em à !
Anh bật cười, đọc tiếp dòng thứ hai :
- Thành Thành, anh chính là mối tình trong sáng nhất ngọt ngào nhất với
em. Cảm ơn anh đã đến bên em, em chưa từng hối hận vì đã yêu anh.
Rồi hết những trang sách này đến trang sách khác đều là dành cho anh.
Anh xúc động vừa khóc vừa cười. Thấy phòng nó có cái cầu thang nên anh
bước ra xem, rồi bị cuốn hút luôn bởi cái không gian trên đó. NHìn vào
nơi cao nhất đẹp nhất và nhiều nắng gió nhất, anh thấy một chậu bồ công
anh tỏa sáng lấp lánh ánh dương. Những cánh hoa nhỏ trắng tự do bay lại
trên không trung rồi bay lại gần anh như cuốn theo cơn bão xúc cảm. Anh
đã nhớ ra hết tất cả, thật nhẹ nhàng êm xuôi mà không chút mơ hồ.
Trong anh nụ cười nó vẫn nguyên vẹn, vẫn hạnh phúc. Đôi mắt đen vẫn lấp lánh sáng ngời ánh sao, mùi hương hoa huệ thoảng qua phảng phất. Anh
vội vàng chạy xuống nhà xin phép mẹ nó ra về. Bây gờ là mùa hạ nên rất
có thể nó sẽ quay về thăm trường cũ. Anh cũng không chắc nhưng linh tính mách bảo anh điều đó. Anh chạy một mạch đến trường cuốn theo những cơn
gió mạnh mát rượi.
Đến trường, anh cảm thấy tất cả mọ thứ như vừa chỉ xảy ra hôm qua và
hôm nay thôi. Từng bước bước vào trường như để ôn lại kỉ niệm. Góc sân
kia khi xưa chơi với nó, cười với nó. Cái cổng sắt định mệnh kia là chỗ
nó và anh đã gặp nhau, rồ cả cái cây, đám cỏ...đều hiện ra trước mắt
anh. Tim anh đập rộn ràng xao xuyến. Anh bước đi ngắm lại tất cả các
phòng học , phòng cuối cùng anh bước đến thì gặp được nó, người con gái
định mệnh.
Anh và nó nhìn nhau, chẳng khóc chẳng cười. Chỉ biết là nhớ nhau quá nên không biết phải làm gì thôi. Muốn chạy thật nhanh bên cạnh nhau để ôm
lấy nhau vào lòng trao bao yêu dấu. Nhưng vẫn đứng đấy, ngắm nhìn nhau.
Cuối cùng anh nên tiếng, giọng ấm ấm và trầm :
- Sao em chạy nhanh thế, anh không thích chơi trốn tìm đâu! Mình lớn rồi mà.
Nó nhìn anh, chẳng biết nên khóc hay cười. Vì anh vừa đáng yêu lại vừa sến quá :
- Em cũng không muốn chạy nữa, em mệt rồi !
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngoan hiền của nó :
- Nếu khoảng cách của chúng ta là một nghìn bước thì em cứ đứng yên, anh sẽ bước đến, anh sẽ nắm chặt tay em. Em chỉ việc chờ thôi !
Nó mỉm cười rạng rỡ :
- Hạnh phúc chỉ bền lâu nếu cả hai ta cùng vun đắp. Anh và em sẽ cùng nhau bước đến gần nhau để cảm nhận nhé !
Rồi chúng nó hét lên :
- Chúng ta cùng nhau chạy về phía có mặt trời nào !!!