Cùng sống chết, cùng vinh nhục, loại cảm xúc này đối với loài người mà nói, vĩnh viễn chỉ có thể thực hiện, cho nên hiện tại bao gồm cả Hương Hương luôn bình tĩnh cũng đều nhiệt huyết sôi trào, Trác Hiên vẫn thản nhiên. Mà tôn sùng lúc ban đầu cùng nghi ngờ về sau của những người khác, với anh mà nói đều không quan trọng.
Kỳ thật đối với Trác Hiên, trừ Lạc Hương và võ đạo, những thứ khác trong mắt anh đều không coi là cái gì, nhưng vị lãnh chúa sau cùng không biết có tồn tại hay không này khiến cho anh hứng thú.
Số lượng thương vong bên nhân loại bắt đầu trở nên nhiều hơn, Trác Hiên lại chậm chạp không ra tay. Anh không tìm thấy người biến dị mấu chốt đó.
Sau khi đổi nơi suy xét, không biết vì sao ánh mắt quan sát của anh dần dần tập trung tới phương hướng nhân loại, có chút buồn cười sự buồn lo vô cớ của mình, tâm lại đột nhiên trầm xuống không ít.
Nếu kết quả tiến hóa cuối cùng của người biến dị là một lần nữa tìm về trí nhớ của mình, Trác Hiên không biết như vậy sẽ tạo thành trạng huống gì. Đó là bi ai của người biến dị, hay là bi ai may mắn sống sót còn thừa của nhân loại. Thế giới vừa bắt đầu hình thành quy tắc lần nữa lại bị đập vỡ, mà người biến dị khoác da người đó cũng phá hủy một chút thương xót cuối cùng còn dư lại của nhân loại.
Số mệnh ở trong đôi mắt, Trác Hiên bắt đầu tĩnh tâm.
Lạc Hương đứng ở bên dưới anh.
Cô chú ý tới ánh mắt Trác Hiên, bất an trong lòng, càng lúc càng lớn.
—————————————— Góc nhìn phân cách tuyến ——————————
Hắn khống chế được ngọn lửa, thiêu huỷ người biến dị, trên mặt không có một tia biểu cảm.
Kỳ thật hắn cũng không rõ ràng, làm vậy có đúng hay không.
Có lẽ chỉ khi làm như vậy mới khiến hắn còn ảo giác mình vẫn là con người.
Đúng vậy, không phải là con người.
Từ lúc bản thân xuất hiện dị năng, hắn đã không còn là con người.
Hắn là đặc thù.
Người biến dị khác cho dù là tiến hóa, cũng phải từ từ tiến lên, từ trạng thái cương thi cấp thấp nhất, đến khi chậm rãi có trí tuệ cấp thấp, sau đó lại tiến hóa ra trí năng cấp cao, chậm rãi đột phá chướng ngại này, trở thành cường giả đỉnh cấp.
Thế nhưng hắn lại bất đồng. Từ lúc bị người ta đẩy mạnh vào đám người biến dị rồi bị cắn, đến khi bản thân mờ mịt đứng ở ngoài trụ sở, hắn gần như không có trí nhớ gì, lại phát hiện mình cũng xuất hiện dị năng. Nhưng khác với người dị năng chính là, hắn kèm theo dị năng xuất hiện chính là khát vọng thèm máu. Hắn muốn ăn, ăn thế nào cũng sẽ không no, thứ có thể ăn no rất nhiều, cỏ cây cành cây, máu thịt nội tạng xương cốt, đều có thể, trong đó loài người chưa bị lây nhiễm cùng người dị năng là ăn ngon nhất, thậm chí ăn thịt người dị năng, còn có thể gia tăng thực lực.
Hắn còn có trí nhớ, vẫn biết mình là một nhân loại, lúc ban đầu hắn tình nguyện không cần dị năng, cũng không muốn mình biến thành quái vật như vậy. Nhưng dần dần, sau khi nhìn thấy những chuyện dơ bẩn xấu xí, nội tâm khát vọng càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng không đè nén được.
Cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đi đến một bước này như thế nào. Hắn bắt đầu tìm kiếm đồng bạn, hắn không thừa nhận những giống loài biến dị trí lực rất thấp thậm chí không có trí tuệ là đồng bọn của mình.
Nhưng hắn tìm được Đại Lang.
Khi đó Đại Lang chỉ là có chỉ số thông minh rất cao, lại không hề có trí nhớ, có vẻ hơi ngơ ngác. Hơn nữa Đại Lang đã là đỉnh phong cấp bảy, không còn là quái vật bị bản năng sắp đặt.
Sau đó, hắn ẩn núp vào đám người, mà Đại Lang bắt đầu nắm lấy giới sinh vật biến dị trong tay, chậm rãi hình thành cục diện bây giờ.
Hắn hận, hận đám người sống sót có thể may mắn còn sống, hắn hận, hận cái người đã đẩy mình vào vực sâu địa ngục, hắn hận, hận chính mình hèn mọn không có năng lực phản kháng đối với vận mệnh, hắn cũng hận, hận những người dị năng người biến dị vì sinh tồn mà ra sức săn giết. Trong đám người biến dị tùy thời đều có thể xuất hiện đồng bạn của hắn, lại bị săn giết mất.
Bồi hồi giữa sinh tử, làm cho linh hồn người ta vặn vẹo.
Sau đó thì xuất hiện trận chiến sinh vật biến dị vây công căn cứ.
Nhưng mà bây giờ, hắn có chút hoang mang.
Đại Lang, Đại Lang bị thương, thế nhưng hắn lại đang lấy thân phận nhân loại chém giết người biến dị, vô luận là người biến dị hay là nhân loại, đều tử thương vô số, hắn biết rõ, cứ tiếp tục như vậy, lưỡng bại câu thương là điều tất yếu. Nhưng hắn nên lấy thân phận gì để chiến đấu? Nhân loại? Hay là người biến dị tiến hóa cấp bảy? Rõ ràng, rõ ràng cũng từng là chủng tộc nhân loại này, cuối cùng lại trở mặt thành thù, nhất định phải tự giết lẫn nhau.
Chính lúc bi thương mà hoang mang, lại mang theo cảm xúc tuyệt vọng nồng đậm dao động, hấp dẫn ánh mắt Lạc Hương. Cô nhận ra, người đàn ông đó từng tạo cho cô cảm giác điên cuồng khát máu—— Sở Ninh! ! !
Lạc Hương nghĩ biện pháp tìm Lưu Hải.
“Có cách nào phân chia người biến dị với người dị năng không?” Ngữ khí Lạc Hương thong thả, mềm nhẹ giống như đây chỉ là một đề tài tán gẫu tùy miệng nói ra.
Lưu Hải không phải nhân viên chiến đấu, đang ở tiểu đội chữa bệnh hỗ trợ, trí nhớ của anh ta cùng khả năng tính toán đều rất tốt, cho nên phụ trách điều hành. Giờ phút này nghe Lạc Hương hỏi vậy, cũng chỉ nháy mắt mấy cái: “Tuy việc này còn thuộc về vấn đề cơ mật, nhưng tôi vẫn có thể lén nói cho cô biết.” Ánh mắt anh ta không để lại dấu vết liếc qua chung quanh, sau đó thấp giọng nói ở bên tai Lạc Hương: “Móng tay người biến dị rất nhọn, hàm răng của bọn nó cũng không giống với bình thường, não hạch trong đầu người dị năng có màu trắng, mà người biến dị chỉ có huyết tinh trong trái tim. Quan trọng nhất là…” Anh ta có chút quỷ dị nói: “Làn da của người biến dị bởi vì khuyết thiếu nguyên tố nào đó, chỉ cần chạm tới axit xitric[1] sẽ biến hồng, hơn nữa còn hơi sưng…”
Lạc Hương lúc đầu chỉ gật đầu, càng về sau ánh mắt lại mở thật to, cách phân biệt bằng axit xitric này rốt cuộc là bị phát hiện như thế nào vậy.
Lưu Hải có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật đây không phải là cơ mật gì, chỉ là có một lần tôi ăn chanh không rửa tay, lúc làm thí nghiệm thì phát hiện chuyện này. Nhưng bởi vì không có tác dụng gì, cũng không truyền ra ngoài, nếu cô không hỏi vấn đề này, tôi còn không nghĩ đến đấy.”
Lạc Hương gật gật đầu: “Cám ơn.” Sau đó lập tức rời khỏi.
Axit xitric là vật chất đặc biệt chứa trong chanh, lúc này những người khác muốn tìm axit xitric cũng không dễ dàng, đối với Lạc Hương mà nói lại là chuyện rất đơn giản.
Đem hai tay bôi đầy nước chanh, cô hít một hơi dài. Tuy làm như vậy cũng không đúng, nhưng cô tin tưởng cảm giác của mình, thà rằng bị nhầm, cũng không thể buông tha.
Thuấn di đến bên người Sở Ninh, trong nháy mắt Lạc Hương xuất hiện đó, Sở Ninh cũng đã dừng dị năng trong tay lại, lẳng lặng đợi tại chỗ, nhìn thấy Lạc Hương xuất hiện, ánh mắt bình tĩnh mà sâu thẳm.
Tay trái Lạc Hương chậm rãi chạm vào da thịt Sở Ninh. Cô không nói câu nào.
Ánh mắt Sở Ninh rơi vào bàn tay trắng noãn mà tinh tế tỉ mỉ kia, không hỏi, cũng không tránh né.
Da thịt vốn màu trắng, dần dần trở nên sưng đỏ.
Lạc Hương hít một hơi thật sâu, muốn nói gì, lại cái gì cũng không nói ra thành lời.
“Là anh? Vì sao?” Lạc Hương hỏi.
“Người không phải cá, làm sao biết được thống khổ của cá[2].” Tươi cười châm chọc của Sở Ninh có sự lạnh lùng và hung tàn không nói nên lời.
Lạc Hương biết, đây cũng không phải chuyện khuyên bảo có thể có tác dụng, vận mệnh đưa anh ta vào tuyệt cảnh ở phía đối lập với mọi người, chỉ có giết chóc mới có thể giải cứu.
Những người khác không biết rõ, chỉ có Trác Hiên từ chỗ cao nhảy xuống, đấu võ với Sở Ninh.
Thực lực Sở Ninh cũng không cao, chỉ qua mấy hiệp, ngực đã trúng một kiếm, mà sức chiến đấu của hắn không chịu ảnh hưởng chút nào khiến người khác hiểu được, Sở Ninh lại là một người biến dị tiến hóa.
Tình huống hùa nhau tấn công vẫn chưa xuất hiện, người biến dị cấp cao bị gãy một cánh tay vừa mới biến mất lại xuất hiện, mang theo Sở Ninh chật vật không chịu nổi rời đi.
Sau khi bọn họ thoát ra ngoài ngàn mét, từ trong thành đột nhiên bắn ra một quả đạn pháo không dễ vận dụng, ầm một tiếng, gần trăm mét chung quanh bọn họ bao gồm chính bọn họ đều biến thành làn khói.
Sinh vật biến dị mất đi tổng chỉ huy, rất nhanh đã liên tiếp bại lui, nhưng chúng nó không phải không biết chạy trốn, sinh vật biến dị mất đi áp lực, lần thứ hai chia năm xẻ bảy, chậm rãi biến mất ở trong tia sáng sắp tan dần của bình minh.
Điên cuồng hoan hô ồn ào náo động, tất cả mọi người đều vì thắng lợi của trận chiến này mà cao hứng, chỉ có rất ít người đang lo lắng, người biến dị tiến hóa đến cấp cao, rốt cuộc sẽ trở thành bộ dáng gì.
Mà sau khi thắng lợi, mọi người lần nữa trở về với bình tĩnh, rất nhanh, ánh mắt của phần lớn lãnh đạo các thế lực bắt đầu phóng tới tranh đoạt thành quả thắng lợi, Lạc Hương thậm chí có thể thoáng cảm giác được lực khống chế của chính phủ đối với toàn bộ căn cứ sẽ chậm rãi giảm bớt.
Lạc Hương vốn ôm hi vọng rất cao bắt đầu thất vọng, rốt cục đáp ứng ý kiến rời đi của Trác Hiên, mà không phải chờ mong chính phủ lại xây dựng lên một trật tự nên có, mượn dùng thắng lợi của trận chiến này tạo ra một thành phố của cường giả trong tận thế. Chỉ là, không nghĩ tới tình huống sẽ biến thành như vậy.
Lạc Hương và Trác Hiên bởi vì chuyện đại chiến với người biến dị cấp cao mà được mời tham gia cuộc hội đàm này, lại chỉ nhìn thấy tình cảnh giằng co.
Sau đó, Lạc Hương và Trác Hiên mang theo một chiếc xe rời khỏi căn cứ, nơi lưu lại rất nhiều dấu vết ở trong lòng bọn họ.
Bọn họ giống như người lưu lạc, tiếp tục du tẩu cùng thế giới này, hơn nữa, không hề giới hạn ở trong nước, xuyên qua biên giới, đi tới những khu vực rộng lớn hơn.
Hoàn chính văn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT