Hai chiếc xe một trước một sau dừng ở lối vào rừng. Nơi này là nơi giao gần nhất giữa khu rừng sương mù và đường giao thông, cũng là một tuyến đường mà các nhà thám hiểm thường đi.

Lạc Hương rất thích phong cảnh nơi này, tuy rằng cảm giác màu xanh biếc lay động đầy mắt, gió nhẹ thơm ngát phả vào mặt đã không còn tồn tại, thay vào đó là màu xanh thẫm pha màu đen có chút quỷ dị, mang theo ít mùi kích thích, cẩn thận phân biệt lại không phân ra được rốt cuộc trong gió có mùi gì. Có lẽ nhìn ở bên ngoài không thấy gì khác biệt, nhưng người nhạy cảm lại có thể cảm giác được bầu không khí có chút trầm lặng, nguy hiểm.

“Này, hai người đi theo chúng tôi làm cái gì?” Hướng tới Lạc Hương bọn họ thét hỏi là một người đàn ông đầu tóc có chút rối tung, anh ta chính là người luôn cùng Trác Hiên nhìn không vừa mắt. Theo Trác Hiên quan sát, tuy rằng tu vi so ra kém mình, nhưng đã là một đối thủ hiếm có rồi. Sau khi người biến dị tiến hóa, động vật biến dị, người dị năng, rốt cục đưa tới cho mình một đối thủ tương đồng, Trác Hiên có chút khó xử, bản thân đối với trái cây nhỏ ít ỏi này, hoặc nhiều hoặc ít có chút không đành lòng xuống tay.

“Chúng tôi chỉ cùng đường với mấy người thôi. Mong mọi người đừng đa tâm.” Lạc Hương có chút đau đầu, bốn người này xem ra rất không dễ chọc, cô lo lắng sẽ xảy ra xung đột, cho nên trong quá trình kết giao luôn biểu hiện vô cùng nhường nhịn, người khác khiêu khích cũng sẽ không để ý tới.

“Văn Bác, câm miệng!” Đội trưởng có màu da đen sẫm kia lập tức ngăn cản đối phương cố tình gây sự, sau đó anh ta quay đầu nói với Lạc Hương: “Thực xin lỗi, đây là lỗi của đội viên nhóm tôi, chúng tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ta.”

“Đội trưởng, sao lần nào anh cũng thế vậy? Bây giờ không ở trong quân đội, không cần nghiêm túc như vậy chứ.” Trương Văn Bác hiển nhiên không hiểu rõ sự kiên trì của đội trưởng rốt cuộc là vì cái gì, có lẽ tận thế đến rồi, mấy người bọn họ là địa phương quân đội đóng quân, thật vất vả trốn thoát khỏi khu tai họa nặng, đội trưởng vẫn tìm đến quân đội rồi dấn thân vào đó thì quên đi, còn luôn làm một vài chuyện không có ý nghĩa, tỷ như không cho phép người của tiểu đội bọn họ giết người lung tung, không cho phép người của tiểu đội bọn họ ỷ thế hiếp người.

“Cho dù là tận thế thì thế nào?” Vu Khôn lạnh lùng nói: “Chính chúng ta nhất định phải bảo vệ cho điểm mấu chốt cuối cùng của đạo đức, bằng không có gì khác biệt với súc sinh? Đừng tưởng rằng sống sót chính là chỉ mỗi thân thể còn sống, nếu tâm đã chết rồi, thân thể sống nhiều năm hơn nữa cũng vô dụng.”

“Đội trưởng, anh thiện lương quá mức rồi.” Trương Văn Bác rõ ràng không thể tiếp thu kiểu giải thích này, “Tôi cho là việc mình làm được, thì đi làm, suy nghĩ của những người khác thì có quan hệ gì với chúng ta.”

“Năng lực của chúng ta bây giờ rất nhỏ, cũng không thể giúp đỡ những người khác, nhưng ít nhất không thương tổn đến họ, cách làm này là sai ư?” Vu Khôn bị quân đội giáo dục tẩy não nhiều năm như vậy, tính cách bản thân lại có chút cố chấp, tự nhiên sẽ không cho rằng mình sai.

Nhìn thấy bọn họ cãi nhau ồn ào, Lạc Hương im lặng xoa trán, mình và Trác Hiên thật sự là không thu hút nha. Có người ngoài ở bên, bọn họ còn cãi nhau ồn ào đến vui vẻ được.

Nhưng nghĩ lại, ý nghĩ hiện tại của Vu Khôn chính là trạng thái tâm lý còn tồn tại ý tốt của những người này.

Bọn họ cũng không phải muốn cứu vớt toàn bộ những người gặp nguy nan trên thế giới này, chỉ là nhìn thấy sẽ muốn quan tâm. Cũng biết tốt nhất không nên tùy tùy tiện tiện gieo rắc lòng đồng tình của mình tâm ra ngoài, dù sao cũng luôn có một số người lấy oán trả ơn, nhưng nhiều năm giáo dục nói cho bọn họ biết, thấy chết mà không cứu là không đúng, chỉ có thể cứu những người lại đi chờ đợi có người đến cứu đồng thời là người tốt.

Lưỡng lự giữa cứu và không cứu, điểm mấu chốt của đạo đức rốt cuộc nên để ở đâu, trong lòng không có kết luận. Và mâu thuẫn cũng vì vậy mà sinh ra.

Vu Khôn so với người khác càng khó làm hơn một chút, bởi vì anh ta là một quân nhân.

Sau khi người bình thường mâu thuẫn, căn cứ vào kinh nghiệm của bọn họ, sẽ tự động chia làm mấy loại người. Có một loại là vượt qua chướng ngại tâm lý, khi thì sẽ mềm lòng, khi thì lại hoàn toàn lạnh nhạt, rốt cuộc làm thế nào đều xem hoàn cảnh ra sao, cứu được người sẽ cảm giác mình rất cao thượng, không cứu được người cũng sẽ không có cảm giác chịu tội gì. Một loại khác chính là đi theo hướng cố chấp, bất luận là hy sinh bản thân cũng muốn cứu người, hay là hy sinh người khác cũng muốn cứu mình, đều được coi là cố chấp. Một loại nữa chính là hoàn toàn biến chất, cho rằng trừ mình ra những người khác đều không phải người đáng giá để tín nhiệm, hận không thể trừ mình ra còn lại đều chết hết đi. Loại này đã thuộc loại cách việc sụp đổ không xa. Nhưng vô luận thay đổi thế nào, phương hướng tâm tình của bọn họ đều là hướng tới phương hướng phát triển bản thân có lợi, đây là tiềm thức bảo vệ chính mình. dongnghicac

Mà Vu Khôn mặc dù là quân nhân, nhưng cũng không nhất định kiên cường hơn những người bình thường ở chỗ nào. Muốn Vu Khôn vượt qua chướng ngại tâm lý rất khó, anh ta đối với việc xây dựng nhận thức cách sống của mình đã lý giải vị trí nhân sinh của bản thân, anh ra cho rằng mình là quân nhân vào thời khắc nguy hiểm phải dũng cảm đứng ra, nếu phủ định lòng cứu trợ của anh ta, chẳng khác nào xóa bỏ ý nghĩa tồn tại của anh ta.

Ở tận thế, cái loại lý niệm nhân sinh bình thường vô dụng này ngược lại trở nên quan trọng, nó là một loại hi vọng và động lực tồn tại. Cho nên Đỗ Minh thông minh giảo hoạt nhất trong đội bọn họ từ đầu tới cuối đều bảo trì trầm mặc. Bởi vì anh ra hiểu được tâm tính này của đội trưởng là không đúng, nhưng không cách nào thay đổi anh ấy, bởi vì không thay đổi tuy rằng bất lợi với sinh tồn sau này, mà thay đổi thì sẽ lập tức phá hủy tín niệm của đội trưởng.

Như vậy anh ta dù thông minh cỡ nào, đối với loại đề khó giải này chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

Lạc Hương đương nhiên không biết việc này, nhưng sau khi nghe bọn họ cãi nhau, cô vẫn có chút bội phục phẩm chất Vu Khôn. Có điều ngoài bội phục, càng nhiều là bất đắc dĩ. Không phải xem thường, không phải châm chọc, mà là bất đắc dĩ. Giống như đối với Nhạc Phi(1), người anh hùng yêu nước lưu danh thiên cổ, nhưng cảm giác của người lý trí chân chính đối với ông lại vô cùng phức tạp. Ông trung tâm đền nợ nước không sai, ông trung quân tự vận cũng không sai, mọi người đều rất bội phục những hành động này của ông, nhưng những việc này cộng lại lại làm cho người ta hận sự cố chấp của ông vô cùng. Vì một hôn quân mà buông tha cho sinh mệnh, rất không đáng, nếu thân thể lưu lại còn hữu dụng, nói không chừng lại là một truyền kỳ, mà lịch sử cũng phải sửa lại rồi. Bất đắc dĩ chính là, Nhạc Phi sở dĩ là Nhạc Phi, trừ bỏ tinh trung đền nợ nước, cũng bởi vì quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Vu Khôn chính là cho người ta cái cảm giác này, cảm thán anh ta có nguyên tắc, rồi lại cảm thấy như vậy rất ngốc. Cuối cùng chỉ có thể còn lại bất đắc dĩ không ảnh hưởng toàn cục.

“Anh Khôn…” Cậu trai rất thấp kia lần đầu tiên lên tiếng, cũng không mềm mại ngọt ngào như trong tưởng tượng của Lạc Hương, ngược lại mát lạnh giống như sơn tuyền, nghe xong tựa hồ toàn bộ cơn tức trong lòng đều sẽ biến mất không thấy gì nữa.

“Lý Liên Hoa, cậu lại dựa vào đội trưởng để ngủ? Đồ đầu heo nhà cậu.” Trương Văn Bác vừa mới rồi còn cùng đội trưởng thảo luận nhân sinh rất kịch liệt thấy Lý Liên Hoa nói chuyện, lập tức thay đổi vị lực chú ý.

“Khụ khụ…” Lạc Hương đang xem cuộc vui đến vui vẻ, hoàn toàn bị cái tên Lý Liên Hoa đánh sét xuống.

“Chúng ta đi thôi.” Trác Hiên cau mày nhìn bốn người này, lại có thể không chú ý đến mình lâu như vậy. Đại gia Trác Hiên khó chịu, tuy rằng rất muốn đọ sức cùng tên họ Trương kia, thử nghiệm thực lực của bản thân rốt cuộc tăng trưởng bao nhiêu, nhưng anh cũng sẽ không tự làm mất mặt. Người ta cũng không để ý đến mình, còn ngây ngốc ở đây làm cái gì.

Lạc Hương mặc dù còn muốn tiếp tục xem bọn họ, lại ngoan ngoãn đi vào trong rừng với Trác Hiên. Tuy rằng giữa bốn người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút vấn đề, sẽ có chút khắc khẩu, nhưng chỉ cần cái người tên Lý Liên Hoa kia còn ở đó, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Lạc Hương cảm thấy đây mới thực sự là tiểu đội trên ý nghĩa, ồn ào náo loạn nhưng sẽ không thật sự mang thù. Không giống cô lúc trước, chưa bao giờ tranh cãi, cho dù có ý kiến không hợp cũng đều thối lui từng bước, ở mặt ngoài thì cười cười, cảm thấy mọi người bình an vô sự. Mà khi nguy hiểm tiến đến, thì không chút do dự buông tha cho đồng bạn, thậm chí không có một chút cố gắng.

Đã lâu như vậy rồi, Lạc Hương rốt cục vẫn nhớ tới màn hãm hại khó hiểu kia, mặc dù biết lúc ấy bởi vì chính bản thân bọn họ gặp nguy hiểm, thuộc loại tự thân khó bảo toàn, lại thêm lí do thoái thác của Thẩm Nhan, vứt bỏ mình là chuyện bình thường, nhưng mình vẫn sẽ khó chịu.

Có điều nhìn nhìn Trác Hiên, Lạc Hương cảm thán, Tái ông mất ngựa nào biết không phải phúc, mình cần gì phải trách móc nặng nề quá mức, làm bản thân càng thêm khó chịu. Bây giờ không phải là có Trác Hiên rồi ư.

Hai người bọn họ đi bộ vào rừng, nơi này là bên ngoài, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có một số con đường mòn, không khó đi.

Lạc Hương nhìn rừng cây thưa thớt, bày tỏ với Trác Hiên, hoàn toàn không muốn cứ dựa vào hai chân đi đến bờ sông như vậy. Trong rừng không thể lái ô tô con, nhưng trong tay mình có xe mô-tơ hai bánh.

Bởi vì đi mô-tơ, tốc độ tiến quân của hai người rất nhanh, hai giờ chiều đã tới được đích, dùng bờ sông để nghỉ ngơi buổi tối.

Trác Hiên có kinh nghiệm cuộc sống trong rừng rất phong phú, mà Lạc hương cũng không phải hoàn toàn không hiểu, cô từng theo đội tới nơi này tìm phong lan. Cho nên điều kiện tuy có sơ sài chút, hai người ngủ cũng không tệ.

“Trác Hiên, vì sao tối qua không cho em ngủ ở trong không gian chứ?” Lạc Hương cầm dao, chém cây cối hai bên, mở ra một con đường nhỏ có thể đi.

“Không gian quá an nhàn, nếu luôn ngủ ở trong đó, tính cảnh giác sẽ giảm xuống.” Trác Hiên đang xem bản đồ, nơi anh muốn tìm là nơi mà trước kia tuổi còn nhỏ đã từng tới, hơn nữa trong khu rừng này cứ một ngày đổi một bộ dáng, nếu không biết đường đi, sợ là tìm cả đời cũng không tìm thấy địa điểm.

Lạc Hương nghe xong, cũng cam chịu loại lo lắng này là đúng, không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa.

Mà ở giữa trưa ngày thứ hai, Trác Hiên phát hiện bọn họ đại khái lại đụng phải đội ngũ bốn người kia.

“Không nghĩ tới chúng ta rất có duyên. Lại có thể gặp lại nhau trong khu rừng rộng lớn thế này.” Mở miệng nói chuyện chính là Trương Văn Bác, anh ta cho rằng một nam một nữ này không phải là người gì tốt, nói chuyện tự nhiên không khách khí, hơn nữa vừa mới bị đội trưởng nói cho tức đầy một bụng, đương nhiên muốn phát tiết xuống đối thủ này. Nhưng ngay sau đó anh ta nghĩ tới một chủ ý: “Này, cái người kia, anh cũng tập võ à. Đấu với tôi một trận đi.”

Trác Hiên ngược lại không nhiều lời, vũ khí cũng không cần, trực tiếp tay không đấu võ với Trương Văn Bác. Kỳ thật anh đã sớm ngứa tay không nhịn được rồi, thực lực của đối thủ không tệ, đối với anh mà nói không thể tốt hơn.

Bởi vì Trác Hiên muốn kiểm tra một chút thực lực của mình bây giờ rốt cuộc cao bao nhiêu, cho nên lúc bắt đầu vẫn chưa xuất toàn lực, mà tính thăm dò chậm rãi thêm sức mạnh.

Lúc này thiếu niên họ Lý có cái tên cổ quái kia lại đột nhiên lên tiếng: “Anh Đỗ Minh, đây chính là yêu tinh đánh nhau mà anh đã nói với em à? Ba người có thể đánh không? Em cũng đánh, có được không?”

Hai người đang so đấu tựa hồ động tác đều cứng đờ, sau đó lại tiếp tục, cũng không để ý tới lòng nhiệt tình của thiếu niên Liên Hoa.

Đỗ Minh trái lại cười vô cùng vui vẻ: “Em bây giờ còn nhỏ, vẫn không thể tham gia yêu tinh đánh nhau được, chờ em lợi hại hơn chút nữa là được.”

“À.” Thanh âm của thiếu niên tựa hồ có chút mất mát, lại ngoan ngoãn không vọng tưởng tham gia luận võ nữa.

“Mọi người đến nơi này để tìm cái gì à?” Lạc Hương nhìn hồi lâu, tuy rằng phương diện võ thuật của cô không quá tinh thông, nhưng ai mạnh ai yếu vẫn phân được rõ ràng, thấy Trác Hiên vẫn chưa rơi xuống thế hạ phong, cô bắt đầu tò mò.

“Nói cho các cô biết cũng không sao, dù sao cũng không phải là bí mật lớn gì, mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết. Chúng tôi là đến săn giết dã thú biến dị cấp sáu. Liên Hoa cần thú hạch của thú biến dị cấp sáu để lên cấp. Còn hai người vì sao vào đây?” Đỗ Minh châm điếu thuốc, rất kiên nhẫn trả lời vấn đề. Anh nhìn ra được Trác Hiên là một cao thủ rất lợi hại, mà Lạc hương cũng thừa nhận mình là người dị năng, trở mặt với bọn họ rất không có lợi. Anh cũng không keo kiệt mấy tin tức này.

“Lên cấp dị năng?” Lạc Hương kinh ngạc. Việc này bắt đầu lúc nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play