Lạc Hương vốn muốn thừa dịp mấy ngày này nghỉ ngơi, đem tiểu thuyết vốn chưa xem hết đọc thêm một ít, lại tìm vài tận thế văn, để cảm thụ hoàn toàn những tuyệt vọng phản bội vân vân, rèn luyện năng lực thừa nhận tâm lý của mình thật mạnh. Lại không ngờ phải đi luyện võ.
Có điều, ngẫm lại bộ dạng mình ở trước con báo nhỏ biến dị hoàn toàn không có năng lực chống cự, Lạc Hương suy sụp. Nhưng mà, cô quyết định buổi tối hôm nay nói một chút về chuyện không gian với Trác Hiên, ngày hôm qua bởi vì vẻ mặt anh không đúng lắm, nên cô không dám nói. Vậy thì hiện tại mình có thể vào trong không gian, đúng không? Không cần sợ bị phát hiện nữa.
Lúc Lạc Hương quyết định đem bí mật này chia sẻ với Trác Hiên, tâm tình của cô rất phức tạp. Cũng không phải không tín nhiệm, không biết vì sao, độ tin tưởng của cô đối với Trác Hiên rất cao, mà là thoải mái và không cam lòng. Thoải mái là bởi vì sức nặng của bí mật này đã có người chia sẻ cùng mình, còn không cam lòng… cô không biết là nguyên nhân gì mới dẫn đến loại tâm tình này, phỏng đoán có lẽ là không cam lòng bản thân dễ dàng đem bí mật quan trọng như vậy chia sẻ với anh, trên một mức độ nhất định có cảm giác xấu hổ vì bị nhìn thấu.
Tiến vào không gian, đầu tiên là thu hoạch những cây trồng đã trưởng thành, tiếp tục gieo xuống ít giống, công việc này mấy năm gần đây đã làm rất quen rồi.
Sau đó lên trên núi hái lượm chút lâm sản bổ sung vào kho, cuối cùng đến khu thí nghiệm bị cách ly để nhìn xem, thấy chúng trừ việc ngày càng tươi tốt ra, vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, cô không chú ý tới nữa.
Trở lại tiểu lâu ngồi hai mươi phút, chờ tâm tư của mình ổn định, lại cầm lấy vũ khí, bắt đầu diễn luyện của mình.
Thời gian luôn vội vàng trôi qua, đặc biệt là lúc chuyên tâm làm một việc. Chờ Lạc Hương cảm thấy rất mệt ngừng lại, thì bên ngoài đã sắp đến giữa trưa rồi, thời gian trong không gian nếu so với bên ngoài thì chậm hơn một chút, có thể thấy được Lạc Hương luyện trong khoảng thời gian không ngắn.
Dừng lại đi tắm rửa, trước tiểu lâu của cô có suối nóng đầm lạnh, có điều vì bảo vệ môi trường, cô chỉ xách nước vào trong tiểu lâu tắm. Suối nước nóng thật sự rất thoải mái, ngâm một lát, trên cơ bản đã không còn cảm giác mệt mỏi gì.
Ở trong không gian tùy tiện chuẩn bị đồ ăn thường ngày cho hai người, cầm nồi cơm điện nấu cơm, Lạc Hương cầm cơm cho buổi trưa ra khỏi không gian.
Kỳ thật nhà khá lớn, tiếng động giữa tầng trên tầng dưới nghe không quá rõ ràng, có điều tinh thần lực của Lạc Hương rất mạnh, Trác Hiên là người luyện võ, tai thính mắt tinh đương nhiên cũng không thành vấn đề.
Chưa được bao lâu, Trác Hiên từ trên tầng đi xuống, trong tay vẫn đang cầm một quyển sách, đợi đến lúc đi ngang qua phòng khách, tiện tay đặt ở trên bàn trà.
Đây chỉ là hành động rất bình thường, Lạc Hương tựa ở trên cửa nhà ăn nhìn thấy, lại đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tận thế như này còn có thể tìm được kích thích giác quan hưởng thụ, có thể tìm được kích động yêu đương, ngay cả không tách không rời, đạt đến sống chết quý giá cũng có thể tìm được, nhưng muốn ấm áp lại khó khăn như thế.
Nó không chỉ cần hoàn cảnh cuộc sống ổn định không lo nghĩ, còn muốn người có thân ở trong đó giỏi trong sinh tồn, và cảm tình tràn ngập trong đó có thể có rất nhiều loại, nhưng sự tin tưởng cơ bản nhất lại chắc chắn phải có. Muốn đạt được tin tưởng không khó, khó chính là phần tin tưởng này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Có điều hiện tại quan trọng nhất không phải điều này, Lạc Hương hiếm khi động đến EQ mà bản thân vạn năm không sử dụng đến —— cảm tình tràn ngập bên trong sự ấm áp này rốt cuộc là tình cảm gì.
Lạc Hương biết mình giỏi về việc nhà, cho nên bất luận là ở trong đội ngũ trước kia, hay là ở cùng một chỗ với Trác Hiên, đều thích xác định vị trí của bản thân ở nơi hậu cần. Nhưng lúc ở cùng với Lam Ba bọn họ, chính mình cho tới bây giờ lại chưa từng dụng tâm đến như vậy.
Mà ở cùng một chỗ với Trác Hiên lại tỉ mỉ chu đáo, lúc đầu cô tìm cái cớ cho mình là —— bản thân muốn ôm chặt lấy đùi Trác Hiên, đương nhiên phải lấy lòng anh; về sau thì lại cảm thấy là vì tình cảm đồng bạn giữa hai người; còn hiện tại thì sao? Mình thật sự chú ý là bởi vì tình hữu nghị của hai người ư? Trước kia mình cũng có vài bạn bè khác giới, đối với bọn họ có từng hiền lành như vậy không? Tự tay làm quần áo thoải mái, hao phí tâm tư chuẩn bị thực đơn, chia sẻ với anh bí mật lớn nhất đời người…
Lạc Hương có chút không dám suy nghĩ tiếp.
“Phát ngốc gì vậy?” Trác Hiên tiến vào phòng ăn thấy Lạc Hương còn dựa ở trên cửa, rất tự nhiên kéo cánh tay cô, mang cô ngồi vào chỗ.
Lạc Hương lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt Trác Hiên. Tim đột nhiên đập nhanh hơn, ở trong đáy lòng cổ động chính mình: không phải là khuôn mặt núi băng thôi à, cho dù là kiểu mình thích nhất, không phải là võ công cao cường chút sao, mặc dù là loại bề ngoài bộc phát trị giá vũ lực mà mình thưởng thức nhất, không phải là…
Con người nhỏ bé trong lòng Lạc Hương đang ôm đầu hối hận, thì ra trước khi đầu óc mình nghĩ rõ ràng, thì trái tim đã có lựa chọn tốt nhất rồi à?
Ngay lúc Lạc Hương đang yên lặng rối rắm, Trác Hiên đã muốn nắm chắc cơ hội làm vài chuyện. Anh thổi mấy sợi tóc bên tai Lạc Hương: “Mau ăn cơm đi, đừng ngẩn người nữa. Buổi chiều tôi lại hướng dẫn em một ít kỹ xảo đánh nhau.”
Lạc Hương giống như phản xạ có điều kiện bắt đầu ăn cơm, vẻ mặt lại nghiêm túc trống rỗng, ngay cả cà om tương mà bình thường mình thích ăn nhất cũng không động đến, ngược lại ăn không ít rau diếp xào tỏi.
Trác Hiên hứng thú nhìn cô, có ý xấu gắp một đũa thức ăn bón tới bên miệng Lạc Hương, cô cũng rất thuận theo ăn hết.
“Hương Hương, em rốt cuộc đang nghĩ gì thế? Có chuyện gì khó khăn có thể nói với tôi.” Trác Hiên bón mấy lần, thấy cô vẫn chưa phản ứng, không dám đùa nữa, ngược lại lo lắng cô thật sự có chuyện.
“A? À, không có việc gì. Tôi chỉ là có một vấn đề muốn làm rõ ràng mà thôi. Lần này Lạc Hương tỉnh táo lại tựa hồ có gì đó không giống với lúc trước, giống như có được mục tiêu, càng trở nên kiên định.
Trước khi Lạc Hương tỉnh táo lại Trác Hiên đã thu hồi biểu cảm thoải mái của bản thân, lại bảo trì vẻ mặt không chút thay đổi như trước kia của mình. Tuy rằng nghi hoặc Lạc Hương rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng anh không phải loại người bá đạo đến mức nhất định phải nắm trong tay hết thảy.
Lạc Hương bắt đầu thần chí thanh tỉnh ăn cơm, ăn được khoảng chừng ba phút, cầm đũa gắp món ăn cách Trác Hiên xa nhất, sau đó có chút do dự bỏ vào trong bát anh.
Dù đũa không run, vẻ mặt cô cũng không có biểu cảm gì, nhưng Trác Hiên vẫn được thấy được rất rõ ràng vành tai đỏ bừng trốn ở phía sau tóc.
Trác Hiên vui vẻ hiếm thấy, thậm chí anh còn muốn nở nụ cười thật tươi, để biểu thị bản thân thật sự rất hưng phấn.
Có điều, anh chỉ dừng đũa một chút, ăn hết đồ ăn, sau đó nói một câu với Lạc Hương: “Hương Hương… món này nấu hơi mặn.”
—————————— Hương Hương muốn lật bàn phân cách tuyến ———————
Không dễ dàng gì Lạc Hương mới thẹn thùng đà điểu, sau khi cân nhắc hơn thiệt đủ kiểu, rốt cục cố lấy dũng khí, muốn học tập các tiền bối trong tiểu thuyết, bắt lấy một ngọn núi băng hàng thật giá thật, không nghĩ tới trận chiến mở màn bất lợi, gắp đồ ăn muốn biểu thị quan tâm, lại bị soi xét, đồ ăn nấu không ngon.
Có điều, Lạc Hương cảm thấy, nếu đã biết người này cứng nhắc, không biết biến báo*, lại rất ngốc, căn bản không hiểu tâm tư con gái, vậy mình cần gì tức giận không đâu với anh như vậy. Vẫn nên nói chính sự đi.
(*: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)
“Trác Hiên, em có chuyện rất quan trọng muốn nói.” Lạc Hương thấy Trác Hiên ăn uống no đủ, ngồi ở trên ghế sofa phòng khách lật sách, có chút không yên.
Thẳng thắn với một người khác bí mật lớn nhất của mình, Lạc Hương cảm thán, bản thân thật sự không phải dũng cảm bình thường đâu.
“Ừ, em nói đi.” Trác Hiên cũng không ngẩng đầu, nhưng trong lòng lại rất tò mò, Lạc Hương rốt cuộc muốn nói chuyện gì.
“Anh biết em có không gian rất lớn đúng không.” Lạc Hương nuốt một ngụm nước miếng.
“Ừm, gặp em lần đầu đã biết. Tôi ngửi thấy vị sữa tươi mới có thể tìm được em.” Trác Hiên lúc này lại ngẩng đầu lên, anh ý thức được chuyện Lạc Hương nói dường như thật sự rất trọng yếu.
Lạc Hương hít sâu một hơi, tự nói với mình không cần vì loại chuyện này mà tức giận, không phải là tham ăn ngược lại cứu mình một mạng à, đây là chuyện tốt, chuyện tốt tràn ngập vận may.
“Kỳ thật không gian của em không chỉ có thể chứa đựng vật phẩm, thời gian đứng yên, nó thật ra là một thế giới bản thu nhỏ, có thể gieo đủ loại cây trồng. Trước khi trời đất biến đổi lớn em đã có được nó.” Lạc Hương vẫn chưa giới thiệu cụ thể, bởi vì cô định mang Trác Hiên đi vào xem tận mắt.
Trác Hiên nhìn chằm chằm cô, sau đó cười khổ một tiếng: “Tôi chỉ mơ hồ cảm giác được trên người em có dị bảo gì đó, không nghĩ tới là Tu Di Linh Thiên.”
Lần này đến phiên Lạc Hương ngây dại, cô vốn cho là Trác Hiên sẽ chấn động, lại không ngờ rằng, Trác Hiên kinh ngạc thì có kinh ngạc, lại cho cô tin tức càng kinh ngạc hơn.
Tu Di Linh Thiên? Đây là tên không gian của cô ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT