Lạc Hương mặc kệ hiện tại di chuyển có dẫn tới chú ý hay không, lập tức chạy đi trốn vào trong xe ô tô bị hỏng gần đó. Thân thủ của cô đối phó với người tiến hóa cấp ba còn miễn cưỡng, gặp phải cấp năm nhiều lắm thì gây rối quấy nhiễu, mà gặp phải hai cấp năm, ở nơi này thuần túy là đồ vô dụng gây cản trở.
Dị năng của cô tuy xuất hiện, nhưng xác xuất thành công rất thấp, chính xác là ghi chép sử dụng tương đối thấp, ngược lại thường xuất hiện một vài hiệu quả làm cho người ta dở khóc dở cười. Mà bây giờ Trác Hiên đang ở giai đoạn chuyên tâm đối địch, cô căn bản không dám xông vào hỗ trợ.
Chỉ có thể ở trong này im lặng chờ đợi, chờ vạn nhất Trác Hiên không chống lại nổi, thì dùng đến dị năng không quá khuôn phép kia. Vạn nhất, vạn nhất dị năng đều không được, không phải còn có không gian à. Bại lộ thì bại lộ, loại người nửa ngày không lên tiếng, thích nhất độc lai độc vãng, đầy trong đầu đều là võ đạo như Trác Hiên, cho dù có biết, chắc chắn cũng sẽ không mở miệng. Kỳ thật anh đã biết rồi, sau khi bọn họ ở chung vẫn luôn thoải mái.
Đáng tiếc, Trác Hiên không hề cho Lạc Hương cơ hội người đẹp cứu anh hùng.
Anh tuy rất chật vật, nhưng tình huống cũng không phải tuyệt cảnh hoàn toàn. Ít nhất trong thời gian ngắn, hai con báo biến dị này không đánh giết được Trác Hiên.
Anh chưa bao giờ là kẻ yếu trong khốn cảnh.
Kỳ thật Trác Hiên không quá am hiểu về công phu khinh thân, thế nhưng anh lại vô cùng tinh thông Phương Thốn Quy Tị*. Ý tứ chính là khoảng cách lớn anh không chạy nhanh được, nhưng ở trong một không gian phạm vi nhỏ lại muốn thương tổn anh là điều vô cùng tốn công. Cái này có liên quan với ngoại công Phương Thốn Gian mà anh tập được, cùng phạm vi giống nhau, ở trong một tấc vuông này, anh chính là người nắm giữ hết thảy.
(*: Lẩn trốn trong một tấc vuông)
Vào lúc con báo biến dị thứ hai xuất hiện, Trác Hiên ý thức được, nếu phân tâm, không dùng hết toàn lực thì không được.
Lập tức ý thức được không còn tâm tính tùy tùy tiện tiện đánh báo biến dị lúc trước, sau khi trải qua kỳ hạn hơn mười ngày, anh rốt cục lại một lần nữa tiến vào hình thức chiến đấu chân chính.
Xem ra hai con báo này so với người biến dị tiến hóa hệ khống chế có trí tuệ rất khó đánh kia còn nguy hiểm hơn. Kiếm pháp chậm rãi xuất ra, Trác Hiên bắt đầu khiêu khích, tính toán dụ địch tấn công trước.
Hai con báo hiện tại không có bao nhiêu chỉ số thông minh, tự nhiên sẽ không quản đây rốt cuộc là cạm bẫy hay là dụ địch, nếu đối phương khiêu khích, lập tức không khách khí đồng thời động thủ.
Dù có dị năng gió, hai con báo hành động tương đối tự nhiên, nhưng ở trong vòng một thước quanh thân Trác Hiên, vẫn sẽ bị kiếm chém bị thương. Dần dần hai con báo cũng thông minh, không còn công kích sát người nữa.
Trác Hiên vào một khắc này, tựa hồ đã tiến vào một loại tâm cảnh đặc thù, chuẩn xác, bình tĩnh, gợn sóng không sợ hãi, giống như hết thảy thế gian đều ở trong bàn tay mình, không chỗ nào không tha.
Anh có thể cảm giác được trời đất rộng lớn vô ngần, có thể cảm giác được ngôi sao bị ánh mặt trời che khuất, có thể cảm giác được tiếng gió nhỏ bé nhất trong không khí. Anh dường như có thể một kiếm chẻ mặt đất, chém phá gió mát, phong tỏa mưa phùn.
Giờ phút này Trác Hiên không ý thức được mình đã bước chân vào cảnh giới Tiên Thiên luôn tâm tâm niệm niệm, chỉ say mê mặc kệ bản thân đắm chìm ở trong cảnh giới này. Anh hiểu được thời gian ở trong ý cảnh này càng dài, đối với anh lợi ích càng lớn.
Có điều, dễ nhận thấy hai con báo trước mắt đây sẽ không ngừng nghỉ, chúng có lẽ không còn linh khí vốn có như trước khi biến dị, lại vẫn tuân theo bản năng huyết mạch của động vật, vào lúc đối mặt địch nhân cường đại, có thể lựa chọn sức mạnh tập thể. Cho nên hai con báo bắt đầu ăn ý hợp tác.
Một con phụ trách công kích, một con quấy nhiễu phòng ngự, một con gặp phải nguy hiểm, một con xông vào cứu giúp, trong lúc bổ trợ cho nhau, thực lực thế nhưng có thể gia tăng rất nhiều, tuyệt đối không phải hiệu quả một thêm một.
Kiếm trong tay Trác Hiên rất sắc bén chống lại móng vuốt hai con báo, nhưng không thể tước gãy những vuốt thú cứng như sắt thép này.
Tuy rằng vũ khí gì anh cũng đều có thể dùng, nhưng quen thuộc nhất vẫn là kiếm. Thanh kiếm này dù không phải là thập đại danh kiếm thiên cổ gì, nhưng cũng là thứ tốt cùng truyền xuống với bí tịch môn phái. Thanh kiếm chém sắt như chém bùn không nhiều, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không ít, cho nên sắc bén không phải tiêu chuẩn duy nhất trở thành kiếm tốt, tỷ như thanh kiếm này thuộc loại miễn cưỡng sắc bén lại lợi hại vô cùng.
Thiết kế, là tinh túy của một thanh kiếm, tài liệu, là thân thể một thanh kiếm, nhưng, chỉ khi được đúc mới là linh hồn của một thanh kiếm.
Thanh kiếm này tên là ‘Huyền Tiêu’ chính vì được đúc siêu phàm thoát tục mới có thể từ trong vật phàm trổ hết tài năng. Nó bởi vì đúc mà có linh hồn.
Đương nhiên loại chuyện này chỉ có loại người trong đầu chỉ chứa võ đạo như Trác Hiên mới có thể cảm giác được, suy cho cùng cũng đã bước vào Tiên Thiên, mức độ mẫn cảm đối với một số đồ vật tăng lên rất nhiều. Thấy ngọc thạch tốt, sẽ cảm nhận được hơi thở thư thái, thấy người biến dị sẽ như chứng kiến một đống hủ thi, thấy người tiến hóa thì phát hiện mức độ mục nát của người tiến hóa tỷ lệ nghịch với cấp bậc của bọn chúng, cấp bậc càng cao, mức độ mục nát càng thấp.
Cho nên cầm kiếm Huyền Tiêu, trong đầu Trác Hiên hiếm khi tò mò những chuyện ngoài võ đạo. Biến dị rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Tại sao cấp càng cao, lại càng không mục nát? Chẳng lẽ phát triển đến cuối cùng, người biến dị này sẽ một lần nữa tiến hóa thành sinh vật ư? Hiện tại cái loại tản ra mùi thịt thối này Trác Hiên là tuyệt đối không thừa nhận chúng nó là sinh vật.
Có điều hai con báo tựa hồ bị Trác Hiên đánh đến tức giận, chúng nó gầm nhẹ, dường như đang khai thông tương hỗ nhau, rất nhanh hai con báo lại duy trì bước đi giống nhau, đánh về phía Trác Hiên.
Hành động của chúng quả thực chính là lấy một đổi một. Trác Hiên chỉ có thể sát thương một con trong đó, mà một con khác sẽ dùng răng nanh hung hăng cắn yết hầu Trác Hiên. Trác Hiên tự nhiên sẽ không làm việc ngốc gì, trường kiếm khẽ giương, chém xuống đầu một con báo trong đó, tự nhiên cái đầu cứng rắn của chúng nó không có việc gì, mà Trác Hiên thì nương theo lực phản tác dụng nhanh chóng lui về phía sau, thoát khỏi phạm vi đánh giết của báo.
“Chúng mày rất thông minh, rất quả quyết nhỉ.” Trác Hiên quyết định không cố kỵ nữa, chẳng sợ bị thương cũng phải nhanh chóng bắt hai con báo này, thể lực của anh không phải vô hạn, mà nếu hai con báo mệt mỏi thì có thể luân phiên nghỉ ngơi, so về sự chịu đựng anh sẽ không chiếm không được gì.
Nội khí chuyển động, kiếm vù vù rung động, dường như đang hưng phấn vì chủ nhân sắp đánh một hồi đại chiến. Trác Hiên lựa chọn một đầu báo có thực lực hơi yếu chút để đột phá, Tử Khí Đông Lai —— chiêu này được xem là chiêu thức liều mạng, không phải chiêu thức anh tu tập, lại là một chiêu mà sư phụ anh yêu thích, tốc độ nhanh, có khí thế cùng đoạn tuyệt một đi không về, đầu báo này tuyệt đối không thể né ra.
Quả nhiên, đầu báo kia bị Trác Hiên chém ra thành hai nửa từ đầu tới đuôi, nhưng Trác Hiên cũng bị con báo còn lại cắn eo.
Trước khi Trác Hiên sử dụng chiêu này đã biết chắc chắn sẽ bị thương, đương nhiên không kinh ngạc, nhưng lại bị chuyện phía sau kinh trụ.
Bên ngoài thân thể của anh dường như xuất hiện một tầng lá mỏng, bảo hộ thân thể anh, nhưng thời gian tầng lá mỏng này xuất hiện rất ngắn, chỉ chặn được con báo ba giây đồng hồ, gần như sắp bị con báo kia cắn chặt phá vỡ. Có điều ba giây ngắn ngủn cũng đủ để Trác Hiên thoát ra.
Lạc Hương thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lông tơ đều dựng lên. Tầng bảo hộ của cô dùng ở trên thân người khác hiệu quả giảm phân nửa, nhưng không nghĩ tới chỉ có thời gian ngắn ngủi như vậy, rốt cuộc con báo biến dị kia dùng bao nhiêu lực khí để cắn vậy trời, nếu thật sự bị cắn, Trác Hiên dữ nhiều lành ít rồi.
Kỳ thật Trác Hiên luyện thể nhiều năm như vậy, thân thể so với người bình thường cứng rắn không ít, bị cắn dù sẽ bị thương, nhưng cũng không khoa trương đến vậy.
Chết một con, còn lại một con có lợi hại nữa cũng không được. Rất nhanh đã bị Trác Hiên giải quyết.
Trác Hiên móc ra thú hạch trong đầu chúng nó, ném cho Lạc Hương bên cạnh: “Vừa rồi là dị năng của cô? Rất hữu dụng.”
Lạc Hương đắc ý ngẩng cao đầu: “Đương nhiên.”
Không nên trách Lạc Hương hưng phấn quá độ, những ngày qua, nhìn thấy những chuyện của Trác Hiên, Lạc Hương cũng sắp mất hết tự tin rồi, người ta lợi hại như vậy, mà bản thân vô dụng thế này, là một người hi vọng bản thân hữu dụng một chút, hiện tại có thể được Trác Hiên chính mồm thừa nhận, tự nhiên có chút đắc ý.
Trác Hiên ở ngoài mặt cũng không tỏ vẻ quá nhiều đối với chuyện bản thân bước vào Tiên Thiên, mà tiếp tục đi sưu tập dược liệu, nhìn thấy Lạc Hương vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Còn không mau đi.”
Thu lại tâm trạng, Lạc Hương đi theo phía sau Trác Hiên, nhớ tới một kiếm anh chẻ dọc con báo biến dị kia, chỉ cảm thấy an toàn vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT