Đối với Lạc Hương mà nói, cuộc sống yên tĩnh rất nhanh đã trôi qua, có nước linh tuyền không gian cùng thuốc trị thương của Trác Hiên, hai người phối hợp lại khiến hiệu quả sử dụng tựa hồ đặc biệt tốt, đại khái mười hai ngày sau, chân Lạc Hương đã khỏi hẳn. Có điều cô không dám lập tức nói tốt rồi, mà kéo dài tới hai mươi ngày mới tỏ vẻ hoàn toàn khỏi hẳn.

Lạc Hương không hề đi ra ngoài, chính cô cũng có chuyện gì cần thu xếp. Không giống với quy luật tổng kết trước kia, không có sinh tử huyền quan, dị năng của cô cũng thức tỉnh.

Có điều dị năng của cô thuộc loại vô dụng, giống với không gian, hữu dụng bảo mệnh, không đả thương địch thủ được. Cô phát hiện dị năng của cô có liên quan đến tinh thần lực lúc trước, quy luật này thật không sai.

Một loại dị năng của cô là dời đi trong nháy mắt. Khoảng cách dài ngắn phải xem cô hao phí bao nhiêu tinh thần lực, hơn nữa có đôi khi khoảng cách dài quá cô sẽ không thể khống chế được, cũng như cùng tùy cơ truyền tống quyển trục trong truyền thuyết. Lúc thực nghiệm thì xuất hiện chuyện nguy hiểm không cẩn thận di động tới trong đoàn người biến dị.

Mà một loại dị năng khác của cô xuất hiện vô cùng đột nhiên, đúng là cô có hai loại dị năng, đây mới là trọng điểm. Cho đến nay, cô chỉ gặp qua bản thân có hai loại dị năng. Mà Trác Hiên cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua bên ngoài xuất hiện người hai dị năng. Một loại kỹ năng khác này còn là kỹ năng bảo mệnh, cùng cái lồng của đội trưởng Lam Ba lúc trước có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, cô có thể đem tinh thần lực bám vào trên thân thể, tránh bị ngoại thương, có thể là bởi vì nguyên nhân thể tích tương đối nhỏ, màng bảo hộ này của cô có năng lực chống tiến công rất tốt, dưới công kích của người biến dị có thể kiên trì nửa giờ! !

Cùng lúc đó, cô và Trác Hiên ở chung cũng càng ngày càng tốt, đối với Trác Hiên mà nói, có thể có người thu xếp việc vặt là chuyện rất thư thái, anh có thể toàn lực đánh vào cảnh giới Tiên Thiên.

Lạc Hương rất rõ ràng, chuyện không gian không lừa được Trác Hiên, việc cô xuất hiện dị năng tự nhiên cũng không lừa được. Có thể bởi vì Trác Hiên cách cảnh giới Tiên Thiên chỉ còn một bước, đối với rất nhiều khí tức tương đối mẫn cảm, cho nên bởi vì cảm giác Lạc Hương quả thực không tệ, mới yên tâm ở cùng một chỗ với cô. Lúc Lạc Hương xuất hiện dị năng, tự nhiên khí tức có chút không giống, Lạc Hương biết anh nghi hoặc, lại cảm kích anh không hỏi tới.

“Chân của cô tốt rồi.” Trác Hiên nhìn Lạc Hương làm thủ công ở trên ghế sofa mới thêm trong phòng khách rất khẳng định nói: “Chúng ta thu dọn một chút, hai ngày nữa rời khỏi Nam Kinh, đi phố mới.”

“Phố mới? Nơi đó có gì đặc biệt à?” Lạc Hương dừng việc trong tay lại, cô đang gỡ vải làm quần áo cho Trác Hiên.

Việc này thì có gì buồn cười, được rồi, Lạc Hương thừa nhận, loại chuyện may quần áo này đích xác rất vợ hiền mẹ đảm. Nhưng những quần áo bình thường Trác Hiên không thích mặc, hiện tại cũng không mua được loại quần áo luyện công gì đó.

Quan trọng nhất là, Lạc Hương phát hiện điệu bộ Trác Hiên thích loại hình vợ hiền mẹ đảm này. Tỷ như, Lạc Hương từ trong không gian lấy mỹ thực ra trên khóe miệng Trác Hiên cong 3 độ, thời gian liên tục nửa giây, mà Lạc Hương tiêu hao đồ ăn thành phẩm sạch sẽ, nên không thể không sử dụng bếp than để nấu cơm thái rau, nhìn trên bàn trên khóe miệng Trác Hiên cong 5 độ, thời gian liên tục dài đến 3 giây. Quần áo sửa chữa thủ công của cô, anh tương đối quý trọng, sẽ không tùy tùy tiện tiện phá hỏng rồi ném đi, mà giặt sạch sẽ cầm lại để cô xử lý.

Lúc cảm thấy anh khó chịu, lại đồng thời cảm thấy thực đáng yêu, Lạc Hương không tự giác nghĩ anh rất tốt.

Hệ thống cung cấp điện của thành phố này kỳ thật còn tồn tại, nhưng lượng điện dường như chỉ có thể cung cấp cho khu vực rất nhỏ, cho nên vừa đến buổi tối, chỗ tứ hợp viện này của Lạc Hương bọn họ cũng chỉ có thể sử dụng nến.

Lạc Hương cũng đã quen những ngọn nến mờ tối này, ánh nến lung lay chỉ chiếu sáng trong phạm vi không đến 3 mét, lại ở trong bóng đêm giữ vững ánh sáng của mình.

“Đêm nay cô bắt đầu tập võ với tôi.” Trác Hiên vừa lòng nhìn quần áo mới vừa mặc vào trên người mình, rất bình tĩnh nói.

Lạc Hương khẽ dừng tay, không thể nói rõ là cảm giác phức tạp gì.

Tuy chưa từng bị Trác Hiên huấn luyện qua, nhưng từ cá tính thái độ ngày thường của anh để xem, quần áo Lạc Hương tự tay thiết kế, may thành dường như đã đổi tới một người đủ để khiến người yếu đuối trở nên mạnh mẽ.

Lạc Hương từ tận thế tới nay quả thực chưa từng trốn tránh, cũng rất tích cực muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng không thể không nói, bởi vì không gian tồn trữ, cô chưa bao giờ từng bắt buộc bản thân trở nên mạnh mẽ. Kiên trì, một vừa hai phải mới là tôn chỉ của cô.

Hiện tại huấn luyện viên Trác Hiên hiển nhiên không phải người như vậy, anh đối với bản thân cũng vô cùng hà khắc, so với những người dị năng còn không biết liều mạng hơn mấy lần, thường xuyên tìm kiếm cơ hội đánh trận sinh tử.

Trác Hiên không để ý tới Lạc Hương sẽ nghĩ như thế nào, chỉ nâng cằm lên: “Đi, đem đao pháp trước kia cô từng học qua diễn luyện một lần.”

Tuy rằng kinh ngạc Trác Hiên chưa bao giờ thấy cô sử dụng song kích, vì sao biết cô học chính là đao pháp, nhưng Lạc Hương vẫn ngoan ngoãn vào trong viện thể hiện một lần.

Trác Hiên lắc đầu: “Kỹ thuật lưỡi lê của cô sử dụng không được, tuy loại kỹ thuật lưỡi lê này truyền từ trong quân đội ra cũng không tệ, có điều cho dù tinh giản cũng không thích hợp với cô. Những chiêu thức tôi dạy này phải nhớ thật kỹ.”

Hai người một học, một dạy. Một người là cao thủ võ học, một người có dị năng trí nhớ vượt qua người thường, sau khi đổi gần mười cây nến, Lạc Hương trên cơ bản rốt cuộc có thể tập ra.

Trác Hiên gật gật đầu: “Cô lớn tuổi rồi, không thể học tập nội khí, có điều chiêu thức này sau khi luyện tốt, cũng không tồi. Huống chi cô dường như lại giác tỉnh dị năng.” Anh cũng không đợi Lạc Hương trả lời, mà trực tiếp đi phòng luyện công tiếp tục tu luyện của mình.

Lạc Hương ngơ ngác đứng ở trong viện, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa hồ đang tự hỏi chuyện gì.

Ánh trăng trên bầu trời dường như không vì trái đất dị biến mà ảm đạm, ngược lại càng thêm lộ vẻ thanh thúy như ngọc, sáng tỏ như đèn.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai Lạc Hương đã rời giường, có điều Trác Hiên tựa hồ đã ra ngoài. Một ít bánh ngọt còn dư đặt ở phòng bếp không thấy, có lẽ anh tùy tiện ăn một chút rồi ra cửa.

Lạc Hương hiện tại biết Trác Hiên ra ngoài, chưa tới cơm trưa là sẽ không trở về, nếu mang theo hộp cơm, thì cơm trưa cũng sẽ không trở về, mà phải chờ tới chạng vạng. Cho nên cô tự nhiên yên tâm lớn mật tiến vào trong không gian. Cô tiến vào tìm đồ.

Đây là cô đột nhiên nghĩ đến, cô thích thu thập một ít đồ vật, tỷ như những mảnh sứ vỡ đồ cũ lại không đáng tiền, bởi vì cô thích cảm giác lịch sử lắng đọng lại trên mấy thứ này, khiến cô cảm thấy mình thật sự có thể chạm đến dấu chân lịch sử. Nhưng đồ cổ chân chính hoàn hảo cô mua không nổi, chỉ có thể mua chút đồ chơi nhỏ hư hao hoặc là không biết rõ. Ngoài đồ sứ đồ gỗ linh tinh gì đó, còn có thi họa cùng sách cổ. Thi họa trên cơ bản là giả hoặc không có tiếng tăm, cô cảm thấy dễ nhìn, giá không đắt thì mua về. Mà sách cổ đều đào ở trong chợ ra. Hoặc chỉ là một hai trang giấy, hoặc rất nhiều thẻ tre, hoặc rất nhiều sách có chữ viết đều xem không hiểu không biết là thật hay giả.

Trong đó có một bộ sách Lạc Hương từng nghiên cứu qua. Lúc ấy Lạc Hương còn nghĩ đây đại khái là những người đó làm giả tùy tiện viết vài thứ đi lừa tiền, ngay cả hình vẽ cũng không đẹp. Kiểu chữ trên sách ngược lại rất giống chữ tiểu triện, có tranh minh hoạ, là vài thực vật không rõ, nhưng chữ chỉ có mấy người biết, Lạc Hương cảm thấy đồ này chính là giả. Tỷ như giới thiệu được viết bên trên, giáp thiên phục, vị buồn nôn, lớn sau cơn mưa, dựa vào rễ xanh dài. Tranh minh hoạ nhìn qua như cây nấm, nhưng Lạc Hương cho tới bây giờ chưa thấy qua một cây nấm nào rễ dài ba cái ‘tán nhỏ’.

Lạc Hương cẩn thận lật xem quyển sách này, sách rất dầy, giấy rất mỏng, cũng nhìn không ra là công nghệ gì. Lạc Hương còn nhớ rõ, lúc trước mua quyển sách này thuần túy là bị chủ tiệm lừa dối, cái gì mà tu chân văn minh thất lạc linh tinh. Bản thân lại hơi thích, giá cũng hơn mười vạn, lúc ấy mới vừa bán một ít phong lan, lại không dùng tiền làm gì, nên bỏ ra mua sách.

Lạc Hương nhìn nhìn thực vật mọc rậm rạp trên ruộng thí nghiệm trong không gian, hít vào một hơi. Tuy rất nhiều bộ dáng còn không giống, nhưng những cây bên kia đã có bóng dáng từ tranh minh hoạ trên sách.

Tay đang cầm sách cổ vĩ đại, Lạc Hương lần đầu tiên xuất hiện sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play