Ngày hôm nay thu hoạch không ít, động tác cũng mau. Đường về cũng không quá khó khăn, nhưng lúc sắp đến nơi thì gặp phải một đội thợ săn khác. Bọn họ đại khái mười mấy người, hai chiếc xe tải, thoạt nhìn cũng phong trần vất vả, lại không thu thập được vật tư. Cũng có khả năng người ta đặc biệt săn giết người biến dị, không thu thập vật tư.

Nhưng bọn họ lại đứng ở giao lộ không nhường đường, mấy người Lạc Hương cũng rõ ràng. Đám người kia không có bản lãnh thu được kết quả tốt từ trong tay người biến dị, lại tính toán cướp bóc! ! ! ! Lạc Hương biết một ngày nào đó sẽ gặp phải chuyện thế này, lại không ngờ tới nhanh như vậy. Nhưng đám người kia thật sự có đầu óc à? Bọn họ ngay cả người biến dị cũng không giải quyết được, dựa vào cái gì cho là mình có khả năng cướp đoạt đồ từ trong đội ngũ có thể hoàn thành nhiệm vụ tìm vật tư khác? Sẽ không phải là bọn họ cho rằng người khác tìm được vật tư thuần túy vì vận khí chứ?

Thói quen vào thời điểm mấu chốt lại miên man suy nghĩ này của Lạc Hương không đổi được. Nhưng không biết cô nghĩ bừa mà lại trúng rồi!

Khiến người ta cười khổ không được chính là, đoàn người kia thật sự nghĩ như vậy, bọn họ cảm thấy tiểu đội này của Lam Ba chỉ có một chiếc xe jeep, còn là một tiểu đội sáu người. Mười mấy người bọn họ đều bị người biến dị ngăn trở về, còn bị thương hai người, tiểu đội này chỉ có vài người như vậy nếu không phải vận khí tốt, thì có thể tìm được một bao vật tư lớn vậy à?

Nếu đều nghĩ như vậy, đến đoạt thành quả lao động của người khác cũng không phải chuyện ly kỳ gì. Súng trong tay bọn họ vẫn có đạn.

Có điều lại không nghĩ tới có người căn bản sẽ không dự định dừng xe lại, dù có người đứng ở trên đường, ngăn chặn đường lại, nhưng đối phương hiển nhiên không quan tâm đến việc đâm chết vài người.

Lam Ba vốn đã chán ghét những tên gia hỏa không làm mà hưởng này, hơn nữa hiện tại Tào Thượng bị thương, tuy rằng Lạc Hương cầm thuốc cùng băng gạc quấn lại, nhưng vẫn không xử lý cẩn thận được, căn bản không rảnh nói chuyện với đám người kia. Bọn họ không phải muốn chắn ở trên đường à? Nếu không sợ chết, thì thành toàn cho bọn họ thôi.

Trước kia dùng người chắn đường, mọi người không thể làm gì, hiện tại ai quản anh? Lưu Hải lắc đầu. Chỉ số thông minh đã thấp đến không có hạn cuối rồi.

Lạc Hương nhíu mày, động tác gia tốc của Lam Ba không có tổ chức, cô cũng không tin những người này sẽ thật sự đứng ở trên đường cho người ta đâm.

Quả nhiên, trước khi xe đụng vào những người chắn đường một giây, bọn họ đều nhảy ra. Động tác đó lại linh hoạt vô cùng, hiển nhiên lúc trước đại khái đã làm không ít chuyện như vậy.

Một đội của bọn họ rất an toàn tiến vào khu Bắc, trực tiếp chạy đến Bộ Tiếp đãi đặc biệt tiếp nhận vật tư phụ trách đổi điểm cống hiến.

Nhân viên công tác của Bộ Tiếp đãi rất nhanh tới thu vật tư, đó là một cô gái còn trẻ tuổi nhìn qua rất tinh anh, cô ta gạch bỏ nhiệm vụ mà bọn họ đã nhận trong danh sách đồng thời cũng hỏi: “Mọi người muốn nộp toàn bộ vật tư lên trên hay là lưu lại một phần tư? Nếu như nộp toàn bộ lên trên, vậy có thể lấy được 300 điểm cống hiến, nếu lưu lại một phần tư thì chỉ được 200.”

“Lưu lại một phần tư đi. Chúng tôi cũng phải ăn cơm.” Lam Ba nói.

Cô gái rất đồng ý nhìn anh ta một cái, điền xong danh sách: “Được rồi, đội ngũ 004 của mọi người trước mắt có 200 điểm cống hiến. Nếu có yêu cầu, có thể đến chỗ Bộ Hoán đổi để đổi. Có điều, cá nhân tôi nhắc nhở, điểm cống hiến sau này sẽ càng ngày càng khó kiếm.”

Lam Ba tỏ vẻ cảm tạ: “Cám ơn, chúng tôi sẽ chú ý.”

Đoàn người tới Bộ Hoán đổi để hỏi về vấn đề chỗ ở, đáp án lấy được là mỗi tháng một tòa biệt thự nhỏ mặt đất 10 người ở đổi 400 điểm, nhà bình thường diện tích 10 người ở là 200 điểm, dưới lòng đất chỉ có phòng hai người, mỗi tháng là 50 điểm, nhưng sáu gian phòng tạo thành một chung cư, tính an toàn cùng tính tư mật đều không tệ lắm.

Người của bộ Hoán đổi thấy bộ dạng khó xử của bọn họ thì đưa ra một vài đề nghị: “Mọi người là muốn ở cùng với người thân phải không. Kỳ thật mặc dù nói là 10 người ở, gian phòng hai người, thực ra mọi người chen chúc vẫn có thể ở được, chẳng qua không quá thoải mái mà thôi.”

Nơi này còn đưa ra giá cả của các loại đồ ăn vũ khí cùng vật phẩm nhất định phải tiêu hao, quý nhất chính là xăng. Một lít xăng cần 20 điểm.

“Chúng ta cần thuê không? Nếu thuê khu nhà ở bình thường trên mặt đất là đủ rồi, nhưng chúng ta có 13 người. Chẳng lẽ phải chen chúc cùng một chỗ?” Tào Thượng hỏi.

“Chờ chúng ta góp đủ 400 điểm thuê biệt thự nhỏ đi.” Lạc Hương suy nghĩ một chút: “Trước chỉ thuê một tháng, sau đó chờ chúng ta góp đủ điểm cống hiến lại đổi chung cư dưới lòng đất. Hiện tại tính an toàn trên mặt đất hẳn không có vấn đề gì, mọi người ở biệt thự nhỏ còn thoải mái một chút.”

Cuối cùng tất cả mọi người đều gật đầu, cảm thấy như vậy không tệ.

Sau đó Tào Thượng lại hỏi: “Vậy đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu? Chúng ta ngay cả chăn đệm cũng không có.”

Người của Bộ Hoán đổi cười: “Yên tâm, tiểu đội thợ săn của mọi người căn cứ vào nhân số có thể lĩnh được lều trại sáu người dùng cùng chăn mền phù hợp. Nhưng mà…” Anh ta nhìn nhìn Lạc Hương: “Chỗ mọi người có một vị nữ sĩ, có vẻ không quá thuận tiện.”

Lạc Hương ngẩn người, kỳ thật cô đã có một khoảng thời gian không chú ý tới giới tính của mình rồi, cùng một đám đàn ông cùng nhau luyện đao, cùng nhau ăn cơm, cũng sắp quên mình là phụ nữ rồi.

Nhưng cô rất nhanh phản ứng lại: “Không sao, trong lều trại treo mành ngăn cách là được rồi.”

Người của Bộ Hoán đổi gật gật đầu, đều giao đồ cho Lam Ba: “Như vậy, trừ những đồ này ra, mọi người còn cần gì không?”

Lam Ba có chút sốt ruột hỏi: “Chúng tôi bây giờ chỉ muốn biết, nếu ngày mai thuê một ngôi nhà xong, thì làm sao liên hệ với người nhà và đón bọn họ qua.”

Người của Bộ Hoán đổi mỉm cười: “Yên tâm, chỉ cần mọi người đưa ra đơn xin, tự nhiên sẽ có người xử lý mọi chuyện cần thiết. Xin hỏi còn có nghi vấn gì không?”

Lam Ba lắc đầu: “Không còn, cảm ơn.”

Người của Bộ Tiếp đãi thì vẫn mỉm cười như cũ nói: “Như vậy, chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Hẹn gặp lại.”

Thợ săn có thể ở khu vực cố định lều trại dựng lều, đây là chuyện mà mọi người đã sớm biết. Dù sao không phải tất cả mọi người đều nguyện ý xài điểm cống hiến để vào ở trong phòng. Hiện tại hoàn cảnh như vậy ở trong lều trại cũng không tồi.

Mấy người Lạc Hương bọn họ gần như không hề động qua lương khô trong ba lô đựng đồ, Lạc Hương thu thập đồ cùng chiến lợi phẩm ngày hôm nay để cùng một chỗ, từ bên trong tìm ra cái nồi nhỏ, bắt đầu từng bước treo ở trên lửa trại nấu nước. Nước sôi rồi, bỏ một ít gạo vào, thêm thịt muối cắt nhỏ cùng rau dưa khô nước, nấu một nồi cháo loãng. Sau đó xé chút mì phở đã hong khô, ngâm vào trong cháo. Cuối cùng nêm một ít đồ gia vị. Mỗi người một nồi, nếu chưa no thì ăn một chút thịt ruốc thịt khô, đại khái cũng đối phó được.

Điều kiện có hạn, mọi người cũng sẽ không oán hận, chỉ có Tào Thượng có chút cảm thán: “Không có rượu uống thật tịch mịch. May mắn anh đây không hút thuốc lá, bằng không bây giờ còn chưa chết ngạt à.”

Lạc Hương ngược lại giật mình nhớ tới, lúc trước trong không gian của mình cũng không thu nạp thứ thuốc lá này. Không biết ngày sau loại đồ này có thể rất quý hay không, dù sao lúc cơm còn không có để ăn, loại thuốc lá này sẽ được xem như là xa xỉ phẩm.

Mọi người ăn no, cũng không còn nơi để tắm rửa một cái, không phải là không có nhà tắm công cộng, nhưng mà hiện tại đã tám giờ tối. Nơi đó đã ngừng cung cấp nước. Mấy nam sinh không sao cả đến vòi nước bên kia tùy tùy tiện tiện giội nước lạnh để tắm, Lạc Hương thì tương đối đáng thương. Chỉ có thể chờ đến tối sau khi mọi người mệt đều đi ngủ mới tiến vào trong không gian rửa mặt chải đầu, thuận tiện ăn chút mì sợi chiên tương mà trước kia lưu lại. Có trời mới biết, mấy thứ trong nồi của cô là ít nhất, căn bản còn chưa ăn no, cũng may cô có thể ăn mảnh, cảm thấy mì sợi chiên tương hôm nay thật sự là vô cùng thơm.

Bởi vì cô ở trong một góc nhỏ dùng mành ngăn cách trong lều trại, ngược lại cũng khá kín, sau khi ăn hết mì cô lập tức đi ra, vẫn chưa ở lâu, tự nhiên không có người phát hiện ra cái gì.

Có lẽ sau ngày mai là có thể tiến vào trong biệt thự nhỏ rồi, mình cũng không cần đáng thương như vậy nữa. Lạc Hương ở trong chăn mền nghĩ, nghĩ mãi, chỉ chốc lát sau cũng ngủ thiếp đi.

Ngày mai, còn đó, không phải ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play