Trời đêm lạnh lẽo. Cô gái trẻ đứng trên sân thương của một tòa nhà cao tầng nhìn xuống. Gió đêm khẽ thổi mái tóc đen dày của cô bay bay. Vạt váy trắng dài khẽ phất phơ như đôi cánh chim bồ câu phát sáng giữa nền trời đen như mực. Đôi chân trần của cô dẫm lên chiếc lan can chao đảo mỏng manh.

Cô đưa đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc nhìn thành phố hoa lệ bên dưới. Thành phố nhộn nhịp như thế, chỉ có trái tim cô lạnh lẽo.

Cô rút tấm hình ra, trên hình là một người đàn ông. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, nụ cười giống như ánh nắng chiều lung linh. Nước mắt cô khẽ chảy dài theo má, long lanh như thủy tinh rơi xuống. Từng giọt từng giọt thấm lên bức ảnh rồi tan biến, giống như trái tim nhỏ bé của cô.

"San, em yêu anh."

Vì sao tình yêu lại đau đớn như thế, khiến cho người ta sống không bằng chết.

Nước nhoè đôi mắt, thành phố hoa lệ dưới chân vẫy gọi cô, giống như nâng đôi tay vô hình tới, muốn đỡ lấy thân người của cô. Cô bước về phía trước.

Chính lúc cô chuẩn bị gieo mình vào khoảng không vô tận kia thì bên tai chợt nghe tiếng người vang lên - "Khoan đã."

Cô quay đầu lại. Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, đầu tóc dựng ngược không biết từ lúc nào đã xuất hiện cách cô không xa.

"Đừng lại đây." - Cô gào lên.

"Được, được, tôi không lại. Cô đừng nhảy. Xin cô đấy. Đừng nhảy." - Cô gái mặc áo blouse khẩn khoản - "Cô có muốn tự sát, cũng đừng tự sát ở đây. Từ độ cao này cô chắc chắn sẽ không chết. Không những không chết, đảm bảo với cô chỉ có gương mặt bị hủy hoại, tay chân bị tàn phế. Nếu cô muốn đời còn lại ngồi xe lăn, dung nhan chằng chịt vết khâu, ăn cơm chảy nước miếng, đi toilet cũng phải có người lau giúp thì cô cứ nhảy đi."

Gương mặt cô gái xinh đẹp liền biến sắc, vẻ chần chờ thoáng qua trong ánh mắt.

"Tôi là bác sĩ. Nếu cô muốn tự sát tôi cho cô thuốc, uống vào vừa nhẹ nhàng, ra đi nhanh mà còn giữ được hình tượng nữa. Cô cũng đâu có muốn mặt mình cà xuống sàn xi măng đầy máu giống Thị Nở đâu đúng không? Mau xuống đây đi." – Nữ bác sĩ dợm bước tới.

Nhưng người đẹp trên lan can kia đã gào lên - "Đừng lại gần. Cô đừng lừa tôi. Tôi phải khiến cho anh ấy thấy, không có tôi sẽ khiến anh ấy hối hận đến dường nào."

"Cô yêu hắn đến thế sao?" - Nữ bác sĩ chỉ vào bức hình trên tay cô, sau đó móc trong túi áo blouse ra một tấm ảnh, chìa tới về phía cô gái - "Bạn tôi làm bên nhà báo. Có gửi cho tôi hình nude 100% của hắn. Hình độc quyền, cái gì cũng thấy. Cô nhất định muốn chưa kịp nhìn thấy hắn khỏa thân mà chết sao? Cô cam tâm sao?"

Cô gái trên lan can cho dù đứng trước vạch tử thần cũng khựng lại nheo mắt nhìn tấm hình kia. Trong hình đúng là một người đàn ông đang không mặc đồ. Cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì nữ bác sĩ kia đã nhanh như cắt một phát lao tới, nắm lấy tay kéo cô khỏi lan can.

Nữ bác sĩ đè cô xuống sàn khóa tay cô, mặc cho cô giãy dụa. Cô gái thê lương gào thét - "Cô lừa tôi."

"Có trách cũng chỉ có thể trách cô mê trai." - Nữ bác sĩ tiếp lời, sau đó quay đầu gào vào trong - "Các người còn núp ở đó làm gì, mau đến phụ tôi."

Cô vừa dứt lời, một vài vị mặc áo blouse khác liền lao tới đưa cô gái kia đi. Cô gái xinh đẹp trước khi bị lôi đi còn giãy dụa gào thét - "Đưa tấm hình đó cho tôi."

Nữ bác sĩ xoa xoa trán, chỉ hận lúc nãy không thể giơ chân đạp thẳng cô ta xuống cho rồi. Cô lầm bầm đứng dậy, còn chưa kịp phủi tay thì một loạt các y tá trẻ gần đó đã nhao nhao tới giật tấm hình trong tay cô.

"Chị Hạc, chị nói đây là hình nude độc quyền thật của phó tổng Galaxy á?"

"Đâu đâu cho em xem với?"

"Ôi đường cong này~"

"Ôi cơ bắp này~"

"Ôi trứng gà và xúc xích này~"

Hạc nghe một loạt da gà nổi lên, cô liền đưa tay giật lại tấm hình, nhét vào túi áo.

Bốn, năm đôi mắt cùng quay lại nhìn cô oán hận, nhao nhao kéo tay cô - "Chị Hạc, cho em photo một bản đi."

"Không."

Lại oán hận, hỏi nhỏ - "Chị đào đâu ra tấm hình đó thế? Bên ngoài có bán không?"

Hạc trả lời - "Lên Google gõ sáu chữ phó giám đốc Galaxy khỏa thân là ra."

Thì ra là đồ giả. Tiếp tục nhìn oán hận.

"Nhìn cái gì, mấy đứa còn không quay trở lại làm việc à?" - Cô cao giọng. Cả đám lại ném cho cô một loạt ánh nhìn không cam tâm rồi ngậm ngùi xô đẩy nhau quay vào trong bệnh viện.

Hạc xoa xoa trán, chỉnh lại áo blouse, rồi rảo gót quay vào trong.

Khi cô đang ở bồn rửa tay thì một nữ y tá hốt hoảng chạy đến.

"Chị Hạc. Tìm được chị rồi." - Y tá thở hồn hển nói - "Bên khu VVIP có một bệnh nhân vừa nhập viện khẩn cấp. Viện trưởng bảo em đến kêu chị qua đó."

"Khu VVIP? Chị đâu có phụ trách bên đó, tại sao lại bảo chị qua?" - Hạc nhíu mày.

"Em không biết ạ. Chị mau đi đi, hình như khẩn cấp lắm."

Cô cũng đâu thể làm gì khác, liền gật đầu - "Được rồi chị đến ngay."

Hạc vừa chạy vừa nghiến răng. Hôm nay không rõ là cái ngày gì. Ở bệnh viện cứ năm thì mười họa thì gặp một ngày như thế, khiến cho cô quay còn hơn cả chong chóng. Cô gái kia là nhân viên của Galaxy. Mới mấy ngày trước vào nhập viện vì cắt cổ tay tự sát nhưng không thành. Hỏi ra mới biết là nghe nói yêu thầm phó tổng mà không được đáp lại. Hôm nay cô ta leo lên trên sân thương đòi tự sát. Đùa chứ Hạc tốn 4 tiếng đồng hồ khâu da cổ tay và dây thần kinh cho cô ta, nói muốn chết thì chết hay sao? Sao lúc đó không nói luôn, cô một dao cắt luôn động mạch chủ, đảm bảo 2 phút là đi đời.

Vừa đầy cửa bước vào, cô đã bị một thân người ôm choàng lấy. Còn chưa kịp nhìn thấy gì ra hình dạng thì đã bị hôn tới tấp.

Bên tai có tiếng người nghiến răng - "Em giỏi lắm, dám lấy hình nude của anh đem tung ra cho bàn dân thiên hạ."

Quả nhiên, là tai ương vạ gió đã ập đến.

Cô cố nhoài người ra khỏi vòng tay sắt đá của hắn nhưng hắn lại càng ghì chặt.

"Rõ rang là anh nói đưa cho em, tuỳ em toàn quyền xử lý."

"Không có nghĩa là em được phép cho người khác xem."

"Không đưa ra dụ cô ta, anh nghĩ sẽ cứu được người sao?"

"Người không biết quý trọng mạng sống của mình, mặc kệ."

Cãi bướng không bao giờ thắng hắn, cô đành hậm hực nạt - "Rõ ràng là hình photoshop. Cũng không phải là body của anh, anh giận dỗi cái gì?"

"Sao em biết không phải của anh?"

Hạc đứng hình, một lúc sau mới có phản ứng - "Đây là hình nude thật của anh?"

Hắn trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống - "Em kêu anh gửi hình nude, không lẽ anh lại gửi hình nude của đàn ông khác cho bạn gái mình? Uổng công anh lựa cho em tư thế đẹp nhất. Em lại đem khuyến cáo cho toàn thiên hạ. Hạc, anh không sống nổi với em."

Hạc ngẩn người - "Anh nói thật?"

"Không lẽ là giả?"

"Thật 100%?"

"1000% cũng là thật."

San vừa nói xong liền giật mình chỉ cô - "Em chảy máu mũi, máu mũi."

Hạc run rẩy chộp lấy khăn giấy gần đó chùi mũi, quả thật là chảy máu.

Đúng lúc đó thì San phá lên cười, cười đến nỗi không đứng vững phải dựa vào người cô.

Hạc vừa nghe hắn cười, liền lập tức cầm miếng khăn giấy dính máu ném hắn - "Cái tên chết tiệt này. Anh lại lừa em đúng không?"

Hắn không trả lời, vẫn cười ngất. Hạc đánh rồi đá hắn mấy phát, hắn cũng không dừng.

"Anh cứ ở đó mà cười đi." - Cô giận quá hóa thẹn, đẩy hắn một cái rồi quay người đi, nào ngờ vừa quay đi đã bị hắn kéo lại ôm lấy.

Còn chưa kịp phản kháng thì hắn đã má kề má, cọ lấy cọ để - "Có biết mỗi ngày anh chỉ trông gặp em không?"

Hạc hận không thể đá cho hắn tuyệt đường con cháu, cô chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt - "Đã nói với anh, lúc em làm việc không được tới quấy rầy, anh không nghe à? "

"Anh có lý do chính đáng để vào bệnh viện."

"Lý do gì?"

San đưa một ngón tay lên. Trên đầu ngón tay hắn có vết cắt, máu đã đông lại.

Hạc khinh bỉ liếc hắn - "Vì cái này mà phao tin cấp cứu khẩn cấp, anh có lương tâm không vậy?"

"Lương tâm của anh nhiều vô cùng, thế nên mới vì vết thương nhỏ này bỏ ra một đống tiền cúng cho bệnh viện em." - Hắn nhăn nhở cười.

"Do não anh thiếu nếp nhăn thì có." - Cô đảo mắt, nhưng cũng đeo găng, lấy bông gòn và thuốc khử trùng ra kéo hắn ngồi xuống giường cầm lấy tay hắn bôi lên.

San nhìn cô cúi đầu chăm chú lau vết thương cho mình, lại nhớ đến lần đầu tiên cô bôi cồn và dán băng cá nhân cho mình. Hắn khẽ cười, cúi đầu lại sát bên tai cô hỏi - "Em nói thật đi, lúc nghe anh nói đó là hình anh, em nghĩ cái gì mà chảy máu mũi?"

Hạc bị hắn mờ ám thổi khí nóng vào tai, chưa kể lời hắn nói còn làm cô nhớ đến những hình ảnh vừa liên tưởng, thế là cả mặt không tự chủ được mà lập tức ôm tai né ra -"Anh nói bậy bạ gì đó?"

San chỉ chờ có thế, vồ lấy cô, ném bông băng thuốc đỏ trên tay cô sang một bên, tiếp tục dí sát mặt cô ma mị nói - "Sao thế? Mới chỉ nhìn hình thôi đã như thế, đến đêm động phòng anh làm sao dám cởi đồ cho em nhìn."

"Kim San! Đây là bệnh viện!"

"Ở đây không có người. Em như vậy anh lo lắm, hay là chúng ta cứ luyện tập trước vài lần xem." - Vừa nói, tay vừa đè cô xuống giường.

Lo lắng cái đầu hắn. Rõ ràng là thừa nước đục thả câu.

"Chờ em héo hon bốn năm. Vừa về nước em đã lao vào công việc, bỏ mặc anh. Vì em mà bao nhiêu xuân sắc của anh bị lãng phí, em cảm thấy mình không phải chịu trách nhiệm sao?"

Hạc chống cự nhưng hắn khoá tay cô, vô ích. Xong rồi, hôm nay cô lên thớt rồi. Cô cam chịu nhìn hắn giống như con cún con ở trên người hôn hôn hít hít trên gương mặt cô.

Hạc thở dài một cái, móc trong túi quần ra một bịch áo mưa ném vào mặt hắn.

San nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, long lanh, lóng lánh tha thiết.

Hạc không nhìn hắn.

Hắn nhếch miệng cười, nụ cười còn chói hơn cả đèn giải phẫu, dụi đầu vào cổ cô thì thầm - "Anh yêu em chết mất."

Vừa lúc hắn còn đang hí hửng mở áo mưa thì cửa phòng bật mở.

Hạc chỉ còn thiếu điều cho hắn một chưởng. Đã làm bậy còn không khóa cửa. Đứng ngoài cửa không ai khác chính là Sam, em gái của hắn. Sam năm nay đã 11 tuổi, cô bé đã cao lên rất nhiều, tóc để dài, gương mặt càng lúc càng xinh như một đóa sen nhỏ. Nhìn thấy tư thế ám muội của cả hai, trên tay anh trai còn đang dang dở mở bịch áo mưa, vẻ mặt cô bé cũng không hề biền sắc, chỉ cười nói - "Anh hai, bố ở trên công ty đang tìm anh. Em chưa nói anh ở đây đâu, nhưng nếu nửa tiếng nữa anh không quay lại ông ấy sẽ cho người đi tìm anh đấy. Từ đây đến công ty là 20 phút, còn 10 phút anh có làm gì cũng không xi nhê đâu, nên anh tốt nhất chuẩn bị đi luôn nhé."

Nói xong cô bé quay ra rất thức thời đóng cửa lại.

Hạc và San còn đang cứng đờ thì cửa một lần nữa lại bị mở ra, cô bé ló đầu vào – "Lúc nãy em vội quá nên quên. Em chào chị dâu." – Nói xong cô bé hôn gió cô một cái, sau đó lại đóng cửa quay ra.

Lúc này Hạc mới định thần đá hắn xuống, quay lại hỏi hắn – "Trong thời gian em không có ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Sam?"

San xoa xoa chân mày cau tít - "Anh cũng không biết vì sao nó biến thành sói nữa. Lúc trước nó còn hỏi anh, anh hai, anh nói thật đi, có phải năm anh 15 tuổi đã lỡ tay làm chị dâu có thai sinh ra em nhưng không dám nhận, cho nên chị dâu mới tức giận bỏ đi, còn ném em cho anh nuôi không? Em nói xem, có phải anh cho nó xem nhiều phim Hàn Quốc quá rồi không?"

Hạc cười muốn ngất xỉu. Quả nhiên là con nhà tông với hắn. Tuy cô tiếc muốn chết những ngày tháng thơ ngây của cô bé, nhưng mà nhìn thấy hắn bị em gái xoay vòng vòng như thế thật là thoả mãn.

San nhìn cô cười, quay sang hôn cô một cái.

Hạc đẩy hắn - "Đừng làm càn nữa, mau đi đi, đừng để Sam đợi."

Hắn thở dài đứng dậy - "Em không cần đuổi anh cũng phải tự đi."

Hạc bước theo hắn - "Dạo này trên công ty bận rộn lắm sao?"

"Anh sắp chết rồi. Chuồn ra ngoài thăm em một cái mà ngay cả đại tiểu thư cũng đến rước, em có thấy không?"

Hạc nhìn hắn nhăn nhó phì cười, dang tay ra nói - "Lại đây. Cho ôm 1 cái."

San không chần chờ nhảy tới.

Bàn tay hắn ghì chặt lấy cô. Cả người tựa hẳn lên cô, mặt vùi trên vai cô, giống như làm nũng. Hạc nghe hắn thở dài khe khẽ bên tai. Hạc cảm thấy kỳ quặc, hắn ở bên ngoài giả vờ đạo mạo nghiêm trang bao nhiêu, thì ở trước mặt cô trẻ con bấy nhiêu.

Bao nhiêu năm vẫn vậy. Vẫn giống y như lần đầu gặp nhau.

Cô đưa tay vuốt vuốt lưng hắn.

Thật ra suốt bốn năm cô ở nước ngoài, cô và hắn gần như không liên lạc với nhau.

Ở trường, cô học dồn chương trình rất nặng, buổi tối và cuối tuần còn đi làm thêm kiếm tiền. Cô bận rộn đến xoay vòng vòng. Ngày tháng lúc nhanh lúc chậm, cứ thế trôi qua. 4 năm, khi nhìn lại Hạc thấy giống như một con thoi đưa, trông qua tưởng như dài nhưng chớp mắt đã vuột qua khỏi tầm tay.

Có đôi lúc đi một mình trên đường cô sẽ cảm thấy có chút lạc lõng, có chút cô đơn. Lúc ở đại học, cô không phải không có người theo đuổi. Chỉ là, cô cảm thấy gặp bao nhiêu người cũng không có ai giống như hắn. Có đôi khi cô sẽ gọi về, đa phần đều không có người bắt máy, hoặc khi bắt máy, cô đều quá sợ hãi mà cúp máy, một lời cũng không nói nổi.

Cô cảm thấy nếu cô và hắn liên lạc, mối quan hệ của họ có lẽ đã đi con đường như sau: Mấy tháng đầu, hoặc ít nhất năm đầu tiên sẽ chăm chỉ gọi điện. Sau đó những cuộc gọi những tin nhắn sẽ thưa thớt dần, cuối cùng là hoàn toàn biến mất. Cô và hắn sẽ trở lại thành hai con người không còn liên quan tới nhau nữa.

Điều này khiến cô không dám gọi cho hắn. Cô không biết San nghĩ gì, hắn cũng không hề tìm cô.

Trong ba năm, cô đã hoàn tất chương trình học của mình. Hạc ở lại nước ngoài làm thực tập ở bệnh viện thêm một năm rồi mới trở về.

Ngày cô hạ cánh ở sân bay, bước ra khỏi cửa sân bay, đã thấy nghìn nghịt người đứng chờ người thân. Cô không có ai đến đón, một mình kéo valy đi ra khỏi cửa. Vừa thoát khỏi dòng người chặn trước cổng cô đã khựng lại.

Cô nhìn thấy hắn. San nắm tay bé Sam mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ.

Bé Sam nhìn thấy cô trước cả hắn, liền kéo tay anh trai chỉ về phía cô. Hạc vẫn còn đứng bất động. Hắn ngẩng lên, nhìn thấy cô thì sững người, ngay cả tay em gái đang cầm cũng buông rơi, cứ thế bước tới.

Khoảng thời gian hắn bước về phía cô trôi qua giống như một bộ phim chiếu chậm. Cô cứ ngỡ mình không nhớ hắn, khi ấy nhìn thấy hắn cô mới nhận ra thì ra là cô không dám nhớ hắn. Chỉ cần có một giây nghĩ về hắn thì tất cả đều dâng trào như thuỷ triều, chỉ một giây nghĩ về hắn cô sẽ không còn can đảm một mình bước đi trên con đường đã chọn lựa nữa.

Từng bước, từng bước chân của hắn như dẫm lên hết mọi tháng ngày xa cách, dẫm lên hết mọi khoảng cách giữa họ. Cả thân người cô cứ thế bị hắn ôm lấy.

Hắn nói, giọng nói không có cao ngạo thường thấy, lại nghẹn ngào - "Bố cô sịp bó."

Ngay cả Hạc sắp sửa rớt nước mắt lúc ấy cũng phải bật cười.

Thật ra, mọi cô gái đều mong có một bến bờ của riêng mình, để cho dù đi bất cứ nơi đâu cũng có thể quay về. Ngày hôm đó cô trở về, nhìn thấy hắn, cô rốt cuộc cũng hiểu, thế giới này thật sự cho dù cô có đi cùng trời cuối đất, cũng không tìm được một người thứ hai như hắn.

Cô nói với hắn – "Tôi có quà cho cậu."

"Quà gì?" – Hắn nhướn mày hỏi cô.

Cô đưa tới trước mặt hắn một thứ.

Hắn sững người nhìn.

Trong tay cô chính là chìa khoá xe máy của hắn, chiếc chìa khoá mà lần đầu hắn gặp tai nạn trước cửa nhà cô, cô đã nói dối hắn là không tìm thấy.

Hắn nhìn cô – "Thứ này sao lại ở trong tay em? Em nói đi, có phải lần đầu gặp anh là đã yêu rồi phải không?"

"Không những thế, bốn năm rồi tôi vẫn không yêu nổi ai khác, thật thê thảm."

Thế là bị hắn đè ra hôn tới ná thở.

Sau đó thì... cô thành bạn gái hắn.

Gọi là bạn gái, nhưng mà thật chất cô lại cảm thấy mình giống như đối tượng cho hắn ôm hôn mỗi ngày và phun mấy câu ngả ngớn rợn da gà.

Sau khi thành bạn gái, hắn ép buộc cô thay đổi xưng hô. Dù gì cũng danh chính ngôn thuận rồi, vả lại cô không nghe hắn sẽ tung đầy hoả mù, từ mè nheo đến đe doạ, đến giận dỗi, đến cả mỹ nam kế, khiến cô đau đầu vô cùng. Hạc không muốn vì chuyện này mà mãn kinh sớm, cho nên đành thuận theo ý hắn. Lần đầu được cô gọi anh, hắn giống như tên ngốc cười ngoác mồm suốt cả ngày, sau đó cô nói gì hắn cũng đòi thêm chữ anh này, còn dạy cô uốn lưỡi bật tiếng nũng nịu đến nỗi cô phát hoảng.

Cô và hắn không công khai mối quan hệ. Tuy hắn bất mãn nhưng mà nhìn lực lượng hâm mộ của hắn ở bệnh viện, Hạc luôn có cảm giác mình là điệp viên sống trong lòng địch, chỉ cần để lộ thân phận cô sẽ lập tức bị phanh thây xẻ thịt không thương tiếc. Móng vuốt của phụ nữ, đáng sợ lắm nha.

Tuy cô luôn cố gắng giữ bí mật, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài cô gái đến tìm cô. Hạc rất nghi ngờ là do tên kia rò rỉ thông tin, đẩy gánh nặng qua cho cô giải quyết. Ai cô không biết nhưng nếu là hắn thì vô cùng có khả năng.

Vì thế mỗi khi có người tìm tới, cô lúc nào cũng cầm theo cả đống danh thiếp, sau đó vui vẻ đưa cho họ mà nói - "Nếu được, cầu xin cô hãy đem hắn ta đi càng xa càng tốt giúp tôi. Còn nếu không được đây là danh thiếp của tôi. Tôi là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Trung Ương Nhân Quyền. Tên này thô bạo lắm, đối với phụ nữ cũng không nương tay. Hồi trước tôi có lần đòi ở lại cạnh hắn, bị hắn giáng cho một bạt tai đuổi đi. Thế nên khi tiếp cận hắn cô nhất định phải cẩn thận. Lỡ có bị hắn nổi điên đánh cho bị thương cũng đừng sợ, cầm thẻ này đến bệnh viện tìm tôi, nhất định sẽ giảm 5% mọi điều trị cho cô. Cho nên cô cứ can đảm tiến tới nhé."

Cách này thường rất hữu hiệu, chưa có ai tìm đến lần thứ 2. Nhờ hắn mà cô phát được bao nhiêu là danh thiếp.

[...]

Hạc nhìn đồng hồ, rảo bước vào một phòng ăn Bên trong đã có người ngồi sẵn. Thấy cô, ông dợm đứng lên nhưng cô đã lên tiếng - "Bố ngồi xuống đi."

Người này không ai khác chính là thái thượng hoàng, bố của anh em San và Sam. Từ sau khi cô và hắn chính thức hẹn hò, ông vẫn thường rủ cô đi ăn. Gọi là đi ăn, mục đính chính vẫn là báo cáo tình hình quý tử nhà ông. Bố hắn đối với cô trước sau luôn ôn hòa, nhưng cứ hễ giáp mặt San thì cuồng phong bão tố thủy triều đại hạn kiểu gì cũng kéo tới.

Hạc thầm nghĩ, có ai nói con gái nói đúng là sai, nói không là có, chắc chắn không hiểu đàn ông rồi. Như điển hình hai anh Hàn Quốc này, bên trong càng quan tâm nhau bao nhiêu thì bên ngoài càng khắc khẩu bấy nhiêu. Họ chỉ còn thiếu điều cầm dao chém nhau nữa thôi. Hạc tự nhiên trở thành người trung gian giữa họ. Có đôi khi khiến cho cô cảm thấy đau hết cả đầu.

"Nghe nói hôm qua nó tới bệnh viện của con?"

"Vâng ạ." - Hạc gật lấy gật để. Tuy thái thượng hoàng đối với cô luôn rất dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng mà nói gì thì nói, vẫn cứ là thái thượng hoàng, cô đối với ông vừa kính vừa sợ. Nghe ông hỏi chuyện này, cô đoán ông lo lắng cho hắn, liền vội vàng trình báo - "Anh ấy không bị gì nghiêm trọng đâu ạ. Chủ yếu chỉ là trốn việc đến quậy phá thôi."

Thái Thượng Hoàng nhâm nhi tách trà, gương mặt cũng giãn ra, cười - "À. Nó đến thăm con."

Tuy sự thật đúng là thế, nhưng qua lời của Thái Thượng Hoàng thì Hạc nghe không khỏi cảm thấy chột dạ.

Cô đành cầm tách trà nhấp vài hớp để chữa ngượng, ông đã hỏi tiếp - "Hai đứa chừng nào thì cưới?"

Hạc bị sạc nước trà, ho khù khụ.

Thái Thượng Hoàng dường như rất vui vẻ, lại tiếp tục hỏi - "Sao đột nhiên lại ho? Hay là con đang ốm nghén?"

Hạc lại càng ho khan.

Thái Thượng Hoàng thấy vậy càng cười khà khà vui vẻ. Hạc rất nghi ngờ vừa rồi là ông cố ý để trêu cô.

Ông nhìn cô, ánh mắt của người làm cha trìu mến - "Con gái. Thât mong con sớm về nhà chúng ta."

[...]

"Đang nghĩ gì mà ngẩn ra vậy? Anh hỏi cũng không trả lời." - San đưa tay nhéo má cô.

Hạc ngẩng lên, phát hiện mình nãy giờ đúng là đã để tâm hồn trôi dạt về phương nào. Nhìn lại, cô và San đang ngồi ăn cơm trên một quán ăn sân thượng.

Cô cười gượng - "Anh vừa nói gì?"

"Anh hỏi em và bố nói những gì?"

Hạc hơi ngập ngừng, nhưng vẫn khai thật - "Bố hỏi chúng ta khi nào kết hôn."

Hắn ngước lên nhìn cô, ánh mắt híp lại - "Thế em có nói với bố là em từ chối lời cầu hôn của anh 3 lần rồi không?"

Cho vàng cô cũng không dám. Cô thấy thái thượng hoàng đang rơi vào giai đoạn chỉ còn thiếu điều nhốt họ vào trong phòng kín khoá trái cửa lại, xong rồi chờ 9 tháng 10 ngày sau thả họ ra. Ta-da, tự nhiên có cháu bồng.

Hạc nhăn mặt nhìn hắn – "Anh than thở cái gì chứ? Có lần nào anh làm tử tế đâu, làm sao em đồng ý?"

"Không tử tế chỗ nào? Lần nào cũng suy nghĩ nát óc mới ra cho em." – San vặc lại.

Hạc đối với đề tài này, luôn luôn phẫn uất - "Anh còn chối? Nhắc lại cho em nghe xem, lần thứ nhất anh cầu hôn ở đâu?"

Hắn im lặng một lúc rồi đáp - "Trên tàu lượn."

"Kết quả?"

Hắn không trả lời.

"Kết quả?" – Hạc lập lại câu nói.

Hắn hậm hực lên tiếng - "Bay mất nhẫn."

Lần đó hắn lại ném cô lên trên tàu lượn, khỏi cần nói cô sợ đến phát khóc, làm gì còn đầu óc mà biết hắn nhét vào tay cô cái gì. Vừa lúc đó tàu lượn 90 độ đâm đầu thẳng xuống, chiếc nhẫn cô chưa từng nhìn thấy cũng theo đó vút cái vèo theo nước mắt, nước mũi và tiếng gào của Hạc vào khoảng không vô tận không bao giờ còn nhìn thấy nữa.

Thế là cả buổi sau đó cô và hắn phải ở lại công viên đến tối mịt tìm lại chiếc nhẫn kia. Rất tiếc chiếc nhẫn đáng thương chưa một lần nhận chủ đã một đi không trở lại.

Nhắc đến chuyện này, Hạc thề là hiện tại cô vẫn còn có cảm giác muốn đẩy hắn rớt khỏi tàu điện, mà phải đẩy rớt trúng đường ray, cho cô ngồi trên ấy cán qua.

"Còn lần thứ hai?"

"Lần đó đưa em tới nhà hàng, có nến có hoa hồng đầy đủ còn gì?"

"Thế anh nói cái gì với em?"

Hắn không đáp.

Hạc cao giọng – "Anh không nhớ thì để em nhắc cho anh nhớ. Anh nói, Hạc, xin em trở thành con chim duy nhất của anh. Anh hỏi em làm sao mà nhận lời? Hả?"

Hôm đó cô thật sự đã bị cảm động suýt chết. Thấy San rút nhẫn ra, cô còn mém chút nữa thì bật khóc. Nào ngờ hắn vừa mở miệng ra, hư hết, hư toàn bộ, hư từ gương mặt đẹp trai của hắn cho đến khung cảnh lãng mạn như trong truyện cổ tích. Cô chỉ còn thiếu điều muốn lật cả cái bàn tiệc vào đầu hắn.

San nhăn mặt lầm bầm – "Đó là do em suy nghĩ bậy bạ, anh chỉ là dựa theo lời thoại của Romeo và Julliet. Đấy là anh còn chưa học theo Shakespeare nói, anh ước gì được làm con chim của em đấy."

Hạc day day hai bên thái dương, cố gắng kìm chế ý nghĩ muốn siết cổ hắn.

San hậm hực nhìn cô - "Thôi được. Hai lần đầu anh thừa nhận là do anh. Nhưng lần thứ ba rõ ràng là lỗi của em."

Hạc vốn đã nghĩ, màn cầu hôn của hắn không thể nào thảm hơn hai lần đầu được nữa. Kết quả, cô đánh giá hắn quá thấp rồi. Lần thứ ba, có lẽ do rút kinh nghiệm từ lần cầu hôn trước, hắn không mở miệng nói gì cả, chỉ mời cô đi ăn một bữa, nhờ nhà hàng bí mật giấu nhẫn trong thức ăn. Cuối cùng, ăn xong không thấy nhẫn, hắn trợn mắt nhìn cô.

"Nhẫn đâu?"

"Nhẫn gì?" – Hạc căn bản không biết hắn đang nói cái gì, chỉ ngơ ngác hỏi lại.

Hắn tìm kiếm nửa ngày, lắp bắp nửa ngày mới thốt lên được một câu – "Đừng nói với anh... em ăn cả nhẫn rồi nhé?"

Thế đó. Cô chính xác đã nuốt nhẫn vào bụng. Còn chuyện về sau làm sao lấy nhẫn ra xin bạn đừng hỏi, cô ấy đã đau đớn lắm rồi.

Cuộc đời Hạc từ ngày gặp San chỉ thấy éo le, éo le và éo le.

"Sao em lại yêu một tên tâm thần phân liệt giống anh chứ?" – Cô ngửa mặt than thở.

"Em nói ai tâm thần phân liệt?" – Hắn quắc mắt nhìn cô.

"Còn nói, rõ ràng nói yêu anh, anh chỉ nghe mỗi chữ tâm thần."

Câu nói này làm hắn rất nhanh đã chuyển sang vui vẻ, kéo cô lại ôm vào trong ngực, cúi xuống hôn cô.

Giữa nụ hôn, cô dùng lưỡi đẩy một vật vào miệng hắn.

"Gì đây?" – San buông cô ra, nhả thứ trong miệng lên lòng bàn tay, sau đó sững người.

Trên tay hắn là một chiếc nhẫn.

Hạc lườm hắn – "Chờ anh cầu hôn, không biết đến bao giờ mới được gả."

Cô chờ một lúc lâu xem phản ứng của hắn. Không ngờ hắn vẫn không động đậy, giống y như hoá đá, chỉ chằm chằm nhìn bàn tay mình.

Hạc thấy hắn phản ứng đúng kỳ quái, chọt chọt hắn mấy cái – "Sao thế? Không muốn lấy vợ à?"

Đột nhiên hắn gục mặt vào hai tay, không ngẩng lên.

Cô quả thật cảm thấy quái dị – "Anh sao vậy?"

"Làm sao đây?" – Hắn đột nhiên hỏi, mặt vẫn không ngẩng lên, giọng giống như trẻ con, cao lên đến mấy tông.

"Làm sao gì?" – Cô phì cười.

"Bị con gái cầu hôn, sao anh lại vui thế này?"

Hạc phá lên haha cười hai tiếng – "Ba lần cầu hôn thất bại, đổi lại bộ dạng này của anh, coi như cũng cam tâm đi."

Hắn ôm cô, hôn tới tấp lên mặt – "Chết tiệt. Tối nay nhất định không thể để em về nhà. Bà xã, đặt phòng khách sạn ở đâu đây?"

Hạc đập hắn – "Trong đầu anh rốt cuộc là nghĩ cái gì hả?"

"Còn nghĩ được gì nữa? Cầu hôn em chỉ để thế này thôi."

"Này!"

"Bà xã, nhanh đi anh sắp chịu hết nổi rồi."

"Kim San!!!"

"Bà xã~"

.

.

.

.

.

.

.

.

[Ngoại truyện của ngoại truyện]

Đằng sau cặp đôi ồn ào phá phong cảnh, ở chốn thanh thiên bạch nhật bàn chuyện giường chiếu kia, quản lý nhà hàng giật giật lông mày, phất tay ra hiệu cho cấp dưới vặn lớn volumn nhạc nền. Trong không gian liền tràn ngập tiếng hát.

Và em có hay, chỉ một thoáng. Khi ta nhìn nhau

Và em có hay, vào giây phút, mơ hồ như quen từ lâu

Chỉ một lần nhìn thấy nhau, chưa từng biết tên

Nhưng con tim tôi nói rằng, ta là của nhau

Có chăng ....

Tôi gặp em từ lâu

Cause nothing is, nothing is, nothing is what it seems

Trái tim tôi là thật, và yêu thương là thật,

Vì cuộc đời tôi chưa từng một lần được yêu như bây giờ.

Trái tim tôi là thật, mà yêu thương khó nói.

Dù bấy lâu tôi vẫn muốn nói với một người: "Hello... So how are you"

I think we are in trouble now.

[Và Tôi Đã Yêu – Thanh Bùi]

Giữa bài hát, có một người lên tiếng - "Xúc động quá!"

"Xúc động gì?"

"Bài này nói đúng nỗi lòng của anh."

"Đúng chỗ nào?"

"Chỗ này nè. Chỉ một lần nhìn thấy nhau, chưa từng biết tên. Nhưng con tim tôi nói rằng, ta là của nhau. Em rốt cuộc có biết hay không vậy? Từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã muốn lấy em rồi, vì thế ngày hôm sau mới trở lại tìm em."

"Ờ." - Có người ậm ờ.

"Em giữ chìa khoá xe của anh, xem như cũng là vừa gặp đã yêu."

"Ờ."

"Vậy chúng ta chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết rồi!"

"Ờ."

Có người vui vẻ - "Vậy, lát nữa tới khách sạn chúng ta cũng mở bài này làm nhạc nền nhé!"

"Kim San! Đứng đắn một chút!"

"Bà xã~"

Quản lý nhà hàng lại càng vặn nhạc lớn hơn.

Lớn hơn.

Lớn hơn nữa.

[Hết toàn tập]

-------------------------------------------------------------------------

Truyện tới đây là hết rồi nha. Vốn tớ không có ngoại truyện đâu, nhưng trong quãng thời gian post nhiều bạn làm tớ cảm động quá nên mới viết thêm :")

Đối với những bạn đã đọc và theo dõi tới tận những dòng này, vote và comment ủng hộ, tớ vô cùng cảm ơn. Có lẽ sẽ có bạn thấy kết cục ngắn không đủ dài, nhưng khởi điểm của tớ là viết truyện ngắn 1 chương, kéo tới thế này đã là dài lắm rồi :D Vả lại hai anh chị này cũng thẳng tính ruột ngựa nên dây dưa kéo tới nữa cũng không biết viết gì :))

Lát nữa tối rảnh tớ sẽ post kể chuyện vui khi viết truyện như thường lệ nhé :")

Cảm ơn mọi người nhiều nhiều *ôm* o^__^o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play