"Sau đó thì sao?"

"Còn sao nữa? Cô ấy nói tôi bị rượu làm hỏng não rồi. Sau đó bắt taxi đi về luôn." - Lời vừa dứt, một ly rượu đã bị thô bạo đặt một cái rầm xuống bàn kính. Mấy nhân viên phục vụ gần đó liền không hẹn mà đồng loạt run rẩy.

Nghe câu nói này, Min phá lên cười lớn – "Thế này chẳng phải là cậu đơn phương sao? Không ngờ cậu cũng có ngày này."

San ngẩng lên trừng mắt nhìn mắt nhìn thằng bạn thân của mình – "Ai nói cậu tôi đơn phương bà chị đanh đá đó? Tôi thấy cô ấy tội nghiệp cho nên mới ra tay giúp đỡ thôi."

"Không thích cô ấy thì hôm nay cậu chạy từ quận 4 đến chỗ công ty cô ấy làm gì? Còn nhằm vào giờ tan tầm cao điểm nữa. Tôi chắc cậu ngồi xe không dưới 1 tiếng. Cậu không phải ghét nhất là kẹt xe, ghét nhất là ở trong xe hơi nhích từng milimet sao? San à, tôi thấy cậu sa lưới rồi."

"Cô ấy nói mời cơm tôi, tôi chẳng qua chỉ là cho cô ấy cơ hội thực hiện lời hứa của mình thôi."

"Nếu người ta muốn mời cơm cậu thì đã không cần cậu tới nhắc rồi." – Min nhướn nhướn lông mày – "Cậu còn không muốn thừa nhận?"

San im lặng không trả lời, vẻ mặt cau có bất mãn.

Nhìn thấy người kia tâm trạng không tốt, Min chưng lên một vẻ mặt thông cảm vỗ vỗ vai bạn - "Cậu thô bạo như vậy, không doạ cho người ta chạy là may rồi. Con gái thời này đều yêu bằng lỗ tai. Muốn cướp trái tim họ phải làm cho tim họ mềm trước, khi đó không cần cậu đụng tay đụng chân cũng sẽ tự động ngả vào lòng cậu. Có cần tôi chỉ cho cậu vài chiêu?"

"Thôi khỏi." – San hoàn toàn không có chút tin tưởng và hy vọng nào đối với thằng bạn thân nối khố kia.

"Đảm bảo 99.99% thành công."

San do dự, cuối cùng nói - "Cậu nói thử xem." – Không phải hắn không có kinh nghiệm, chẳng qua bình thường đều là con gái tự tìm đến hắn. Hắn chưa bao giờ phải bỏ ra quá nhiều công sức tìm cách lấy lòng người khác. Bây giờ tự nhiên lại từ trên trời rớt xuống một người như Hạc, cô thật sự không giống các cô gái khác khiến hắn cũng không biết phải làm sao.

"Được rồi. Giả sử tôi là cậu, còn cậu là cô ấy đi." – Min ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn San.

"Ừ." – San gật đầu, đưa ly nước lên miệng uống.

"Tôi bắt đầu nhé. Có đau không?"

"Đau gì?" – San hỏi.

Min chớp mắt ngọt ngào nhìn hắn – "Khi em rớt từ thiên đàng xuống ấy?"

San sặc nước, ho khù khụ - "Con mẹ nó, cô ấy không đá gãy chân tôi khi nghe mấy câu buồn nôn này, tôi làm con cậu."

Đột nhiên mặt Min biến sắc, nhìn quanh sau đó quay sang hỏi hắn – "Vừa rồi có phải là động đất không?"

San nhíu mày – "Làm gì có?"

"Thế à? Thế vừa rồi chắc là em làm rung chuyển thế giới của tôi rồi."

San cảm thấy đau đầu, lập tức giơ tay lên - "Dừng, dừng. Cậu làm ơn dừng lại, tối nay tôi còn muốn ăn cơm."

"Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi." - Min nhún vai, thở dài, chán chường chuyển đề tài – "Thôi không nói nữa. Tôi cũng có một chuyện cần hỏi cậu, cậu có biết nha sĩ nào tốt không? Dạo này không hiểu sao tôi bị đau răng quá."

"Đau thật?" – Hắn nghi ngờ hỏi.

"Thật. Tôi còn lừa cậu làm gì?"

"Nha sĩ của cậu đâu? Khám chưa?" – San hỏi.

"Rồi, nhưng không đỡ chút nào hết."

"Sao mà đau?"

Min ngẩng lên, khoé miệng lấp lánh nụ cười - "Vì em ngọt ngào quá."

San ngẩn người mất ba giây, sau đó gầm lên - "Lee Min!"

[...]

Ở đầu bên kia thành phố, Hạc cũng đang thỉnh giáo một người khác – "Cậu nói xem vì sao tên nhóc đó lại nói thế?"

Mây còn chớp chớp mắt, rất vui vẻ nói – "Còn phải hỏi, chắc chắn là tên nhóc đó thích cậu rồi."

"Không thể nào." – Hạc cảm thán.

"Không thích sao lại hôn cậu? Còn nói mấy câu mờ ám như thế?"

"Tớ lại nghĩ hắn say rượu." – Hạc day day trán – "Đàn ông không phải cho dù không yêu còn lên giường được sao? Huống chi là hôn."

"Nhưng cũng không loại trừ khả năng cậu nhóc đó thật sự thích cậu."

Hạc cau cau mày – "Nhưng nếu là vậy, tớ thật không hiểu vì sao lại là tớ? Hắn nhỏ tuổi hơn, nhà giàu, cao ráo, mặt mũi cũng dễ coi, muốn thì đảm bảo có cả đống con gái theo, tại sao lại thích một người cái gì cũng không có như tớ, lại còn lớn tuổi hơn nữa chứ?"

Mây suy nghĩ mấy lời cô nói, sau đó nghiêm túc gục gặc - "Ờ, cái này tớ cũng nghĩ không ra."

Hạc lườm Mây - "Tớ còn chưa hỏi tội cậu, sao lần nào cậu cũng mở cửa cho hắn vào nhà thế hả?"

Mây cười cười le lưỡi – "Thì, tớ đã nói tớ ngửi thấy mùi tình yêu từ hai người rồi mà. Cho nên chỉ xúc tác chút chút cho gạo nhanh thành cơm thôi."

Hạc lấy cái gối ném Mây – "Cái gì mà gạo với cơm? Cậu đọc nhiều tiểu thuyết vớ vẩn quá rồi đó."

Mây ôm gối vào người, tò mò dỏi hỏi – "Cứ cho giả sử là cậu nhóc kia thích cậu thật đi, cậu tính sao?"

"Tính sao cái gì? Phải đập cho nó tỉnh ra chứ sao?" – Hạc đáp.

"Cậu không thích thằng bé ấy à?"

"Vấn đề không phải là thích hay không thích." – Hạc thở dài – "Cậu ta với tớ không hợp nhau. Nếu làm chị em hay bạn bè thì không sao, nhưng tớ với cậu ta tuyệt đối không thể trở thành người yêu."

"Cậu vẫn còn bị ám ảnh bởi anh Huy sao?"

"Không phải là ám ảnh, mà là đút kết kinh nghiệm. Tình cảm có đôi khi chỉ yêu hoặc thích thôi thì không đủ. Còn có lý trí nữa. Nếu cứ mù quáng mà yêu, cuối cùng người bị tổn thương luôn luôn là mình."

Mây nhìn cô, nói – "Cậu thật sự không thích cậu nhóc ấy sao?"

Hạc không đáp.

"Nếu vậy cậu nên nhanh chóng cắt đứt đi. Để đêm dài lắm mộng đấy."

[...]

Ngày hôm sau Hạc đi làm, đang buổi trưa hè nắng nóng, cô đột nhiên nhận được điện thoại bên dưới tiếp tân, nói có một anh đẹp trai tìm chị.

Nghe tới đấy, mi mắt cô giật liên hồi. Chưa bao giờ cô nhận điện thoại bên tiếp tân mà có phụ chú hai chữ 'đẹp trai' này đi kèm cả.

Cô nói – "Bảo cậu ta tôi ra ngoài rồi."

Bên tiếp tân liền than – "Em nói chị ở trong công ty rồi."

Sau đó hình như có tiếng người truyền tới. Tiếp tân liền thông báo cho cô – "Anh ấy nói nếu chị không xuống anh ta sẽ lên tận phòng gặp mặt chị."

Thế là Hạc đành cắn răng đi xuống.

Thật ra cô cũng không hiểu vì sao mình lại tránh né hắn. Chỉ là câu nói của Mây cứ lien tục đeo đuổi trong đầu cô – "Nếu ngày hôm sau hắn vẫn đến tìm cậu, chắc chắn là thích cậu."

Cô nhớ mình đã hỏi – "Tại sao?"

Mây trả lời – "Hắn chẳng phải đã nói ngày nào cũng có thể giúp cậu làm lem son môi sao?"

Hạc suýt nữa thì chết nghẹn.

Ý của Mây là ngày mai hắn cũng sẽ đến tìm cô cưỡng hôn tiếp.

Hạc vô cùng hối hận vì sao ngày trước cô lại dễ dãi cho hắn biết địa chỉ công ty và địa chỉ nhà như thế. Họ vốn ngay từ lần đầu gặp nhau đã vục vặc nhau, lại thêm độ tuổi chênh lệch, cho nên cho dù có hay gân cổ cãi nhau với hắn như cơm bữa, cô chưa từng nghĩ hắn sẽ có ý với mình.

Vả lại càng gặp cô càng cảm thấy, hoàn cảnh của hắn quả thật rất tốt, càng khẳng định nếu phụ nữ trên thế giới này bốc hơi hết, không chừng hắn sẽ quay sang yêu đàn ông trước rồi mới hoạ may nghĩ đến mình. Suy cho cùng thì xu hướng đàn ông yêu nhau hình như khá thịnh hành ở Hàn Quốc.

Tỉ như lúc trước Mây mê điếu đổ một anh tên Kim "Dây Thun" trong một cái nhóm nhạc thần tượng nào đấy có cái tên dài loằng ngoằng Đông Đông Bang Bang mà cô không thể nhớ nổi.

Mây suốt ngày cứ khoe hình "Dây Thun" mà gọi chồng chồng ngọt xớt. Sau đó lại khoe tấm hình "Dây Thun" chụp với một anh giai nào đấy. Trong hình, anh giai nào đấy đang đè "Dây Thun" trước một buồng điện thoại đỏ, mặt thì ghé sát đầy ám muội. Mây hí hửng chỉ anh giai kia nói – "Đây là chồng của chồng tớ, Jung 'Giun To'"

Hạc lúc đó cảm thấy đau đầu vô cùng. Cái gì Dây Thun với Giun To. Cái gì mà chồng của chồng?

Cô nói thì Mây thản nhiên cười – "Hai anh ấy yêu nhau ấy mà."

Cô chỉ còn cách lắc đầu bó tay.

Nhưng mà có một điều Hạc phải thừa nhận. San tuy nóng tính, gia trưởng không thể tả, nhưng hắn là người tốt. Cho dù không hợp tính nhau thì Hạc thực chất cũng không ghét bỏ gì hắn, cho nên mới đối với hắn tự nhiên không có xa lánh phòng bị.

Chỉ không ngờ, tình hình lại tiến triển tới như thế này. Thật sự không hiểu hắn rốt cuộc là bị con gì cắn trúng nữa. Hay là đầu óc hắn thật sự bị trật đường rày từ lần té xe đầu tiên?

Khi vừa bước xuống, cô quả thật thấy một bóng người. Có điều người này lại có một mái tóc vàng hoe như phản chiếu ánh nắng mặt trời. Hắn mặc áo thun trắng, quần dài caro đỏ, tai đeo khuyên, da mặt trắng bóc y như mấy thần tượng choi choi Hàn Quốc trên TV. Cô chưa từng thấy ai mặc quần caro đỏ đen ra đường, vì thế hắn đứng giữa sảnh nổi bật vô cùng.

Nhìn thấy cô, hắn híp mắt cười, đôi mắt một mí khép lại thành hai đường thẳng. Cô nhìn nụ cười ấy khoé miệng có hơi giật giật. Hắn chính xác là rơi vào cái thể loại mà cô nhìn thấy là dâng lên một xung cảm mãnh liệt muốn lôi đầu vào trong tiệm cắt tóc rồi quát với chủ tiệm – "Chị chủ, cạo trọc đầu nó cho tôi!"

Hắn đủng đỉnh đi về phía cô, giơ tay chào – "Hi, lâu rồi không gặp, chị khoẻ không?"

"Cậu đến đây làm gì?" – Cô cảnh giác nhìn hắn, xong lại nhìn quanh – "San đâu?"

Hắn toét miệng cười – "Không phải là cậu ta thì chị thất vọng lắm hử?"

Cuối câu hắn còn đặc biệt lên giọng, y như cái kiểu nói chuyện của mấy diễn viên trên phim.

"Tôi hỏi cậu đến đây làm gì?" – Cô lại trừng mắt nhìn hắn. Từ lần đầu tiên gặp hắn trần nửa người xuất hiện trên giường mình, ấn tượng của cô đối với hắn vẫn luôn luôn là kẻ biến thái.

"Tôi có chuyện muốn nói với chị." – Hắn cười, ánh mắt lại dường như không hề có chút hài hước.

Mười lăm phút sau, cô và hắn ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê gần công viên.

Hắn vừa hút cà phê, vừa nhìn cô từ đầu tới chân, sau đó lẩm bẩm – "Ngực hơi nhỏ, eo bánh mì, mắt cũng to đi, nhưng mà mũi tẹt. Chân cũng dài đi, nhưng mà giống chân cò. Rốt cuộc là sao hắn lại thích?"

Hắn nói không lớn, nhưng đủ cho cô nghe. Khoé miệng cô lại giật giật, thầm chửi bọn hải quan ngoài sân bay rốt cuộc là làm ăn kiểu gì mà cứ để cho mấy tên nhóc choai choai này du nhập vào tự tiện xỉ xói người dân nước Việt thật thà chân chất như cô. Hết tên Kim San kia lại đến tên Lee Min này.

Hạc nén giận. Dù gì cô cũng lớn tuổi hơn, không thể chấp nhất bọn trẻ con chưa vắt sạch mũi này – "Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc là vì sao cậu đến tìm tôi?"

"Nghe nói gần đây chị được người ta tỏ tình?" – Hắn điềm nhiên hỏi.

Cà phê đang hút vào họng liền đi lộn vào thanh quản, khiến Hạc ho sù sụ.

"Xem phản ứng của chị thì đúng rồi." – Min toét miệng cười – "Vậy chị định làm thế nào?"

Sao gần đây có nhiều người hỏi cô câu này thế?

"Tôi định làm thế nào cũng không liên quan tới cậu." – Hạc lạnh nhạt nói.

"Có liên quan. Tôi là bạn thân hắn."

Bạn thân thì có liên quan gì? Không hiểu sao trong đầu cô liền liên tưởng đến câu nói của Mây – "Hai anh ấy yêu nhau ấy mà."

Hạc nuốt nước bọt, không lẽ tên này tới đây... đánh ghen?

Hạc rùng mình, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới xem người kia có giấu trong người can acid nào không. Khẳng định hắn đi tay không, cô mới nói – "Tôi thật sự không có ý gì với cậu ta hết."

Min nhìn cô mỉm cười, giống như đã biết trước câu trả lời của cô – "Thật à?"

"Tin hay không tuỳ cậu."

"Vậy còn một câu nữa, trái tim của chị cứng rắn bao nhiêu?"

Hạc nheo hẹp con mắt - "Đây là ý gì?"

Min nhàn nhã dựa lưng ra sau ghế, chắp tay bình thản hỏi một câu lạc đề - "Chị có biết vì sao khi lần đầu nhìn thấy chị thì cậu ta lại lạng tay lái không?"

"Vì sao?" – Hạc dè dặt hỏi, vấn đề này cô cũng đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần mà không có câu giải đáp. Bởi vì nếu không có lần té xe đó, cô và hắn vĩnh viễn là hai đường thẳng song song không bao giờ chạm nhau – "Cậu ta say rượu lái xe à?"

Min lắc đầu - "Chúng tôi không uống rượu khi lái xe. Cậu ta đua xe cùng bọn tôi đã bốn năm rồi, tuy không phải là thành viên thường trực nhưng kỹ thuật cũng tốt nhất trong băng, chưa từng bao giờ xảy ra tai nạn. Huống hồ con đường đó chúng tôi đều thuộc nằm lòng."

"Vì tôi đẹp quá chăng?" – Cô lại hỏi.

Min nhìn cô, khoé miệng hơi hơi giật nhẹ, lạnh nhạt nói – "Cái này tôi không có ý kiến. Chị về tự soi gương sẽ rõ."

"Vậy thì tại sao?"

"Vì chị trông rất giống người mẹ đã mất của cậu ta." – Gương mặt Min đột nhiên lại nghiêm túc lạ thường – "Tôi nghĩ chị cũng biết, San là một người rất cố chấp. Một khi hắn đã nhắm được điều gì, nhất định sẽ dồn toàn bộ tâm ý và sức lực mà thực hiện. Ngay cả chuyện tình cảm cũng thế."

Hạc không mở miệng trả lời.

Thấy cô không trả lời, hắn lại nói tiếp – "Chị có bao giờ thử Google tên hắn chưa?"

Hạc vẫn một mực im lặng không đáp.

"Nếu có thời gian chị thử tìm hiểu nhé. Có khi sẽ tìm được nhiều thứ thú vị đấy. Tôi nghĩ chị là một cô gái khá độc lập, cứng rắn. Chị hiện giờ không thích hắn thì tốt. Nhưng chỉ sợ trái tim chị không đủ cứng rắn để chống đỡ hắn thôi." – Min cười đáp.

Cô bắt đầu hiểu lý do vì sao Min đến tìm cô. Người này bên ngoài hay cười, thái độ niềm nở, nhưng kỳ thực lời nói gần xa đầy ẩn ý. Hắn trái ngược hoàn toàn với San như nước với lửa. Nếu so sánh Kim San là mãnh hổ, hắn là mãng xà. Nam châm cùng chiều thì đẩy nhau, trái chiều thì hút nhau. Cô nghĩ có lẽ như thế họ mới là bạn thân của nhau.

"Cậu đến đây để cảnh cáo tôi đúng không?"

"Không có, tôi chỉ là đến cổ vũ tinh thần cho chị." – Hắn cười – "Con gái khi yêu hay mù quáng lắm. Chị xem, đường đi từ chỗ chị đến chỗ hắn xa như thế, tôi chỉ sợ chị hy sinh dọc đường thôi."

Hạc cuối cùng không chịu được đặt chiếc cốc thuỷ tinh xuống bàn tạo một tiếng keng rõ to, mất kiên nhẫn nói – "Cậu nói tôi giống mẹ hắn? Tôi thấy cậu mới là giống mẹ hắn. Hắn bao nhiêu tuổi rồi mà cậu còn phải quản? Chị đây không thích hay thích hắn cũng cần cậu dạy đời sao?"

Hình như thái độ của cô hơi ngoài mong đợi cũng Min, hắn sững người nhìn cô.

"Chuyện này là chuyện giữa tôi và hắn, không cần cái thể loại mẹ kế như cậu phải lo. Thêm nữa, không cần tra google tôi cũng biết, hắn chắc chắn là tiền đồ ngời ngời chứ gì. Không chừng còn là con trai của một tên tai to mặt lớn nào, sinh ra đã ngập trong núi tiền. Như vậy thì đã làm sao? Gia cảnh hơn người thì tốt lắm sao? Trong núi tiền cậu ta đội lên đầu đó, có bao nhiêu đồng cậu ta tự làm ra? Có ai nghĩ rằng những điều đó đối với cậu ta là gánh nặng không? Cậu là bạn hắn chắc chắn hiểu rõ hơn tôi, cậu ta cố gắng như thế nào, gồng mình như thế nào, làm những chuyện bản thân mình chán ghét như thế nào để đổi lấy cái thân phận kia. Nếu tôi cũng như người khác nhìn cái gia cảnh mà kết luận cả con người cậu ta, thì tôi từ lâu đã tránh xa cậu ta rồi." - Cô nói một hơi đầy kích động, nói đến cả mặt đỏ phừng phừng – "Cho dù tôi có thích hay không thích cậu ta, cũng không liên quan đến cái gia cảnh chết tiệt của hắn. Tôi tự biết phải làm thế nào, cậu không cần bận tâm."

Thấy tên kia đờ người sững sờ nhìn mình thì Hạc rút bóp tiền ra đặt tiền lên bàn, trừng mắt nói tiếp – "Chuyện cần nói tôi đã nói rồi, tôi về công ty đây. Lần uống nước này tôi mời. Không có lần sau đâu nên cậu cứ từ từ thưởng thức."

Không đợi Min lên tiếng, cô đứng dậy đi luôn.

Thấy cô đi rồi, một đám con trai ngồi hóng chuyện quanh quán cà phê cùng không hẹn mà quây quần quanh chiếc bàn Min đang ngồi, tíu tít ca thán – "Woa, chị dâu thật là ngầu."

"Nếu có ai nói tốt cho em như thế, em cũng yêu không quay đầu lại."

"Chẳng trách anh San đổ chị ấy."

"Anh Min, vậy tính sao đây?"

Lúc này Min mới nở một nụ cười khẽ - "Đúng là một cô gái thú vị, chúng ta cứ chờ xem sao."

----------------------------------------------------

Hê, hôm mà tớ đang viết truyện này, có người ngồi kế bên bỗng dưng có hứng thú học tiếng Anh trên youtube. Học cái gì không học lại học cách tán gái :))

Tớ ngồi đánh máy kế bên, nghe mấy cái câu này mà rợn hết da gà, sau đó thề với lòng nhất định phải đem mấy cái này vào truyện. Thế nên mới ra cái đoạn đối thoại của bạn San với bạn Min ở trên á :)) Có ai có hứng thú tớ gửi link cho, 100 cách lận đó, cách nào cũng mắc ói hết :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play