Lục Lê cực lực nhẫn nhịn muốn đánh cậu một trận, cắn răng hỏi: “Có ý gì?”
Thư Nhiên buông hắn ra, trầm mặc liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười. Dùng ngữ khí khẳng định chắc chắn nói: “Anh chưa kết hôn, Phương Thanh Nhã không phải vợ anh.”
Lục Lê hỏi ngược lại: “Cô ấy có phải là vợ tôi hay không, liên quan gì đến cậu?”
Thư Nhiên sung sướng nói: “Vốn tôi dự định làm cô ta biến mất, bây giờ tựa hồ không cần thiết nữa rồi.”
Lục Lê khiếp vía hãi hùng nhìn cậu, không chỉ là bởi vì hắn, mà là cậu nói câu này với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Thế nhưng Lục Lê biểu hiện kiêu căng, cười nhạo một tiếng nói: “Tôi không cùng cô ta kết hôn, chẳng lẽ cùng cậu kết hôn? Cậu có thể sinh con cho tôi? Cậu lập tức đem chìa khóa mở còng chân ra cho tôi, tôi sẽ tha thứ những việc cậu làm với tôi.”
Thư Nhiên lập tức không cười nổi, mặt cậu không hề cảm xúc nhìn Lục Lê, dữ tợn nói: “Diệp Tu Minh, xem ra anh còn không biết được tình cảnh chính mình.”
Cậu đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ, không lâu lắm lại trở về, trong tay còn cầm một phần văn kiện.
Thư Nhiên đem văn kiện đưa cho hắn, Lục Lê nửa tin nửa ngờ tiếp nhận.
Giấy trắng mực đen phía trên viết chính là cổ phần chuyển nhượng, Lục Lê lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy bút tích Diệp lão gia, mà ngày ký tên là ngày hắn mê man trên giường hai ngày nay.
Thư Nhiên thấy nam nhân cầm trên tay văn kiện run rẩy, an ủi hắn, môi ở bên tai nhẹ nhàng sượt, cậu nói: “Không chỉ Diệp gia, hiện tại Lương gia cũng bị tôi nắm ở trong tay.”
Lục Lê lại đưa một phần văn kiện khác, quả nhiên thấy phần chữ kí có tên Lương Tư Thần. Hắn quả thực muốn đem văn kiện trong tay ném tới trên mặt Thư Nhiên, có điều hắn vẫn là nhịn xuống, mặt tức giận đến đỏ chót, vì tình tiết nội dung vở kịch như ngựa hoang thoát X làm hắn khiếp sợ.
Truy tìm lâu như vậy hung thủ đứng trong bóng tối, lại không nghĩ tới do chính một tay hắn bồi dưỡng ra được.
Hắn dĩ nhiên cũng không phát hiện, thằng nhỏ này vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ*, so với kỹ xảo của hắn còn tinh xảo hơn.
*Giả heo ăn thịt hổ: Giả làm “con mồi” để dụ con mồi của mình đến “ăn”, ngờ đâu mình không phải là “con mồi” mà chính kẻ đi săn. Trong kinh doanh ta có thể hiểu như trên! Với tư thế là một kẻ yếu làm ra vẻ như ta có đủ khả năng hạ gục kẻ bề trên. Để khiến họ rối loạn và lúc đó tình hình có lợi cho ta.
Thư Nhiên hôn một cái lên trên làn môi trắng bệch của hắn, nói: “Anh ngoan ngoãn một tí, bằng không tôi không đảm bảo chính mình sẽ làm gì anh đâu.”
Lục Lê cả người rét lạnh, tạm thời không tranh luận văn kiện là thật hay giả, việc đầu tiên hắn muốn làm chính là trước tiên cần phải đi nhìn tình huống bên ngoài.
Lục Lê vung một đấm về hướng cậu: “Con mẹ nó cậu vẫn luôn lợi dụng tôi? Cậu có phải xem tôi là kẻ ngu ngốc? Cho rằng như vậy có thể nhốt lại tôi?”
Thư Nhiên ung dung nắm chặt nắm đấm hắn vung tới, năm ngón tay chen vào trong khe hở, cùng mười ngón tay nắm lấy quấn quít bên nhau.
Thư Nhiên thở dài, nói: “Không vội, qua một thời gian ngắn tôi sẽ dẫn anh đi ra ngoài.”
Lục Lê trợn to hai mắt, cháu trai này hiện tại trắng trợn muốn giam cầm hắn? Hơn nữa địa điểm là nhà hắn?
Lục Lê nói: “Má nó hiện tại cậu muốn đem tôi nhốt lại đây? Giam cầm phi pháp là phạm pháp cậu có biết không?”
Hắn ra sức giật tay, phát hiện hắn càng dùng sức cậu ta càng nắm chặt tay, Lục Lê đau xót ở môi, đơn giản không cùng Thư Nhiên tính toán.
Cả hai giằng co một thời gian, Thư Nhiên buông tay hắn ra, từ bên cạnh trong ngăn kéo móc ra một băng video màu đen, hướng về Lục Lê lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Lục Lê ý thức được đó là vật gì liền nhìn chòng chọc vào hắn, môi cơ hồ cắn chảy ra máu.
Thư Nhiên quơ quơ băng video trong tay, nói: “Xem ra Diệp tiên sinh đã biết bên trong là cái gì.”
Nhìn sắc mặt nam nhân nhất thời trở nên trắng bệch, muốn cho hắn triệt để hết hi vọng Thư Nhiên ấn xuống mở ra đoạn video ấy.
Bên trong video lập tức truyền tới từng tiếng ám muội rên rỉ, Lục Lê vừa nhìn thấy rõ ràng hình ảnh video liền nghiêng đầu, âm thanh quanh quẩn ở bên tai làm hắn không ngừng muốn tìm chỗ trốn.
Hắn nhào tới, cướp được băng video màu đen kia sau đó mạnh mẽ hướng về trên tường ném tới.
Âm thanh làm mọi người mặt đỏ tới mang tai đều biến mất không còn tăm hơi, bên trong yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc phẫn nộ từ Lục Lê.
Ngón tay Thư Nhiên ung dung thong thả mơn trớn mồ hôi ẩm ướt trên tóc hắn, cậu nói: “Diệp tiên sinh, anh sẽ không cho rằng tôi ngu đến mức không lưu lại bản sao chứ?”
Lục Lê cảm giác mình mới là đứa ngu ngốc, bị người khác đùa giỡn ở trên tay còn không biết.
Thư Nhiên ngồi vào bên giường, thấy hắn tiến sát vào bên trong giường, Lục Lê biết đánh không lại cậu nên dùng chăn bọc cả người, căng thẳng rụt lại về phía sau.
Thư Nhiên cứng rắn đưa tay đem chăn kéo xuống, giơ lên cánh tay vây quanh hắn, tay ở trên lưng trần hắn sờ soạng, trong nháy mắt đầu ngón tay xẹt qua tấm lưng cương trực.
Hai người ngồi rất gần nhau, cúc áo trên áo sơ mi Thư Nhiên làm ngực hắn đau đớn, Lục Lê dùng hai tay khước từ lồng ngực hắn.
Vẫn không nhúc nhích.
Lục Lê không biết là chính mình sức lực nhỏ đi, hay là khí lực Thư Nhiên không bình thường.
Khí tức ấm áp phun lên cổ, bên tai nghe được âm thanh nam nhân làm nũng: “Anh ngủ hai ngày qua biết bao nhiêu sự vụ đều một tay em xử lý, hai đêm nay không ngủ được ngon giấc.”
Lục Lê tát một cái lên mặt cậu, khoảnh khắc trên mặt trắng nõn liền lưu lại rõ ràng năm dấu ngón tay.
Hắn ách họng nói: “Cậu cút ngay cho tôi.”
Thư Nhiên không sinh khí, hắn bĩu môi, dùng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn hắn: “Anh đánh người ta đau quá hà.”
Thằng nhóc này diễn kịch quá giỏi, nếu như không phải thời điểm nhân vật đều không đúng, Lục Lê sẽ vì cậu vỗ tay ăn mừng.
Lục Lê lắc người muốn né tránh cậu đụng vào, lớn tiếng nói: “Đừng đụng vào tôi!”
Sắc mặt Thư Nhiên lập tức âm trầm xuống, đem Lục Lê đè ngã trên giường, nhìn đến trong mắt nam nhân né qua một tia sợ hãi thì sắc mặt mới hòa hoãn lại, đối với hắn nói: “Anh nên ngoan một tí, ngày hôm nay tôi sẽ không làm gì anh.”
Sợ biến thái nói là làm, Lục Lê chỉ có thể chịu nhục dừng lại giãy dụa.
Nhìn hắn vẻ mặt buông lỏng, tựa hồ đã thỏa hiệp, Thư Nhiên lúc này mới buông hắn ra, đem bát cháo đặt trên tủ đầu giường cầm lên.
Lục Lê đã hai ngày không ăn gì, vừa nãy bởi vì tức giận không có cảm giác đến đói bụng, hiện tại ngửi thấy được hương vị mềm nhu, mới phát hiện trong dạ dày trống rỗng.
Thế nhưng thời điểm Thư Nhiên đưa muỗng tới cho hắn, Lục Lê rất có cốt khí lựa chọn không nhìn.
Thư Nhiên không đem bàn tay trở lại, con mắt nhìn chằm chằm Lục Lê, uy hiếp nói: “Diệp tiên sinh, anh sẽ không muốn biết kết cục tức giận của tôi sẽ thế nào đâu.”
Lục Lê bị cậu nói lời hung ác đáng sợ đến mức run một cái, ngẫm lại mình không được đối nghịch cùng cậu ta, đành phải biểu hiện dáng vẻ hạ mình xuống, há mồm nuốt xuống một muỗng cháo.
Đã có người đồng ý hầu hạ hắn, hắn cũng không khách khí, nuốt mấy lần liền đem một bát cháo uống thấy đáy.
Bỏ qua một bên cái khác không nói, tài nghệ nấu nướng Thư Nhiên thực sự là số một, cháo gạo trắng cũng có thể nấu ra dư vị vô cùng dễ ăn.
Thư Nhiên cầm bát bỏ lên trên bàn, hỏi hắn: “Còn muốn không?”
Lục Lê ở trên giường quay lưng nằm xuống, không phản ứng.
Thư Nhiên đi tới bên kia giường, cũng theo hắn nằm xuống. Đưa tay ôm lấy eo Lục Lê, đem đầu kề sát ở trên bả vai của hắn, nép vào trong ngực nam nhân, nhắm hai mắt lại, trong miệng còn liên tục lầm bầm “Thật mệt mỏi quá”.
Lục Lê nhìn cậu ta giả vờ giả vịt liền vô cùng tức giận, ngay trong lúc hắn cân nhắc có muốn hay không bóp cổ Thư Nhiên cho đến chết, trong đầu lại đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.
Hệ thống nhăn nhó mở miệng nói: “Cậu chủ…”
Nghe được thanh âm này Lục Lê sững sờ, lập tức phản ứng lại sau đó chửi ầm lên.
Lục Lê không thể nhịn được nữa nói: “Tao muốn rời khỏi thế giới này!”
Hệ thống do dự một chút, mới nói: “Cậu chủ, bản hệ thống kiến nghị cậu nên suy nghĩ thêm một chút.”
Lục Lê từ chối: “Không cân nhắc, không bàn nữa, cái gì cũng không cần nói. Mày không cho tao rời đi tao lập tức liền tự sát.”
Hắn hiện tại vừa nghĩ tới trong dạ dày liền bắt đầu quặn lên, hận không thể đem đồ ăn trong dạ dày đều phun ra.
Hệ thống chậm chạp nói: “Nhưng là thế giới này độ HE đã đến 80 …” Nói thật, sau khi nó trở lại nhìn thấy thanh HE gần một trăm độ liền hưng phấn đến mức chết máy.
“…”
Thấy Lục Lê trầm mặc, hệ thống thừa thắng xông lên: “Hơn nữa, nếu như lại luân hồi bắt đầu lại từ đầu, tui cũng không thể bảo đảm sẽ không lại xuất hiện tình huống như thế.”
Lục Lê hít sâu một cái, hắn nói: “Cái BUG kia chữa trị xong chưa?”
Hệ thống đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn: “Thế giới này BUG đã nhiều đến không có cách nào chữa trị, chờ thế giới sau, bản hệ thống nhất định sẽ chịu trách nhiệm tận cùng.”
Lục Lê sớm biết hệ thống không dựa dẫm được, lại hỏi: “Vậy mày đều nhìn thấy cậu ta đối với tao…?”
Hệ thống nói: “Không có, việc riêng tư của cậu chủ được hệ thống bảo vệ, huống hồ tui cũng vừa mới trở về.”
Thấy Lục Lê còn trầm mặc, nó khích lệ nói, “Thật không nghĩ tới cậu còn có thể ra dáng cậu chủ đến thế! Cố lên để độ HE đến một trăm đi!”
Lục Lê lạnh lùng: “..”
Chờ sau khi hệ thống nói xong, Lục Lê mới phát hiện Thư Nhiên đã dựa vào hắn ngủ, hô hấp thở sâu, lông mi hơi run rẩy.
Lục Lê nhìn thấy cậu mặt liền một trận bực bội, hắn mở tầm mắt ra, trong lúc lơ đãng nhìn thấy trên cửa có gác áo khoác phía trên.
Đó là quần áo Thư Nhiên, không biết bên trong có di động hay không.
Hắn lại cúi đầu liếc nhìn nam nhân đang ngủ say, nín hơi đưa cánh tay nhẹ nhàng rút ra, trên chân giật giật, lập tức truyền đến tiếng xích sắt vang lanh lảnh.
Lục Lê không yên lòng nhìn về phía sau xem xét một chút, liền thấy Thư Nhiên đã mở mắt ra, trong mắt là một mảnh thanh minh, cậu hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Duỗi cánh tay ra, đem Lục Lê ôm vào trong lồng ngực, môi trượt ở trên cổ hắn.
Lục Lê mẫn cảm né tránh, nín nửa ngày, mới nói: “… Đi WC.”
Thư Nhiên nở nụ cười, thả hắn ra, thuận lợi sờ soạng trên mông hắn: “Anh đi đi.”
Lục Lê bị hắn mò cả người không dễ chịu, kéo dây xích đi tới trước tủ quần áo mở ra, bên trong nguyên bản treo đầy quần áo, lúc này lại trống rỗng một mảnh, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Hắn quay đầu đối với Thư Nhiên nói: “Mau lấy cho tôi quần áo.” Hắn hiện tại toàn thân trần trụi, ngay cả trên người đều không có một cái quần lót.
Thư Nhiên ánh mắt nóng rực nhìn trên dưới cả người hắn, vốn Lục Lê không ngại lộ ra thân thể liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn đã quên người trước mắt có dục vọng biến thái với mình.
Lục Lê lúng túng dùng tay che đi bộ vị trọng yếu của mình, lại cảm thấy quá mức giấu đầu hở đuôi. Hắn đi tới giá áo trước, đem áo khoác Thư Nhiên khoác lên trên người.
Thư Nhiên miễn cưỡng nằm nửa người trên, đem tầm mắt rơi xuống trên bắp chân bóng loáng của hắn, cậu nói: “Tôi cảm thấy dáng vẻ anh không mặc quần áo rất gợi cảm.”
Lục Lê lần đầu bị người nói thành “Gợi cảm”, hắn trợn to mắt, cảm thấy rất khó mà tin nổi.
Lục Lê châm biếm nói: “Trình độ không biết xấu hổ của cậu cũng tăng lên rồi đấy.”
Nói xong liền đi vào toilet.
Lục Lê ở toilet sau khi giải quyết xong, liền tìm kiếm trong túi áo, ở bên trong ngoại trừ phát hiện một hộp thuốc lá cùng một cái bật lửa những thứ còn lại đều không có.
Hắn hơi nghi hoặc một chút, trong ký ức Thư Nhiên rất ghét mùi vị thuốc lá, theo lý thuyết cậu ta không nên mang bên người thuốc lá mới đúng.
Lục Lê vốn muốn đem thuốc lá nhét vào trong túi, không cưỡng lại được sự mê hoặc, rút ra một điếu thuốc nhóm lửa.
Sương mù lượn lờ bay lên, để tâm tình Lục Lê trở nên không phiền muộn như vậy.
Thời điểm hắn tựa ở bồn rửa tay hút thuốc, cửa lại đột nhiên mở ra. Nghe được cửa phòng mở, tay Lục Lê run lên, tàn thuốc cũng rơi xuống đất.
Thư Nhiên đi vào, hai tay đặt trên hông hắn, tâm tình tựa hồ rất sung sướng: “Diệp tiên sinh, biết tại sao tôi để ở trong túi áo gói thuốc lá không?”
Lục Lê ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong gương khúc xạ ra hình ảnh Thư Nhiên, chậm rãi lắc đầu.
Không biết tại sao thằng nhóc này cao hứng như thế.
Thư Nhiên nói: “Bởi vì, như vậy tôi có thể có lý do trừng phạt anh.”
Lục Lê bị ôm lấy phát sinh một tiếng thét kinh hãi, đẩy tới bồn rửa tay, Thư Nhiên chen vào mở ra hai chân hắn, không biết từ đâu tìm ra được sợi dây thừng trói lại trên cổ tay hắn.
Thời điểm Lục Lê bị tiến vào, hắn chỉ muốn mắng to: Mẹ nó, đều là động tác võ thuật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT