Lục Lê nghe được hàm răng của chính mình va chạm nhẹ nhàng lẫn nhau, anh đang sợ hãi, rất sợ hãi, thân thể không khống chế được liền run rẩy lên.
Nam Thù dùng chìa khóa mở lồng sắt ra.
Kẽo kẹt.
Theo âm thanh lanh lảnh cất tiếng cửa sắt liền mở ra, đột nhiên Lục Lê cũng run theo.
Tầm mắt Nam Thù nhìn vào lồng sắt, trên người anh không hề có bất kỳ vật che lấp nào, nam nhân đáng thương che giấu chính mình đang cực kỳ sợ hãi.
Thanh niên tóc đen ngồi xổm thân xuống, cậu ở bên ngoài lồng sắt, hướng về Lục Lê mở ra hai tay, ôn nhu dương môi nói: “Lại đây.”
Lại đây, bò đến lòng ngực em này.
Hi vọng anh ngoan ngoãn nghe theo, mà không phải giống như trước tìm đủ mọi lý do để từ chối.
Ánh mắt nam nhân chết lặng xuất hiện một tia buông lỏng, anh vẫn còn đang do dự, tự hỏi, cân nhắc, rốt cục liệu có muốn hay không tiến đến cái ôm ấp của ác ma.
Nếu như anh tiến tới có nghĩa anh thật sự đã sa đọa.
Thanh niên tóc đen bên môi mỉm cười dần dần biến mất, cậu đè thấp tiếng nói, trong giọng nói ẩn hàm ý vị nguy hiểm: “Ngoan, đừng để tôi tức giận.”
Không hề cho một cơ hội khác, nam nhân đành lựa chọn thỏa hiệp.
Anh chậm rãi nâng đầu gối lên, giống như một con sủng vật nghe lời, hướng về phương hướng Nam Thù chậm rãi bò qua.
Nam Thù cũng không giục anh, hai tay vẫn lấy tư thế mở ra, hoan nghênh anh đến.
Khi nam nhân khoảng cách chỉ cách cậu gần trong gang tấc, Nam Thù liền không nhịn được nữa đem anh kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy, như bé trai tìm được món đồ chơi ưa thích, vô cùng muốn giữ chặt lấy nó.
Đem nam nhân không nhỏ nhắn ôm lên, trên mặt Nam Thù không có nửa điểm quẫn bách, mà là ung dung nắm lấy người trong ngực, đem anh đặt xuống trên mặt bàn bóng loáng.
Mặt bàn làm từ chất gỗ có chút lạnh lẽo, cảm nhận được thân thể nam nhân khẽ run lên, bàn tay Nam Thù ở phía sau lưng anh khẽ vuốt, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, tuy rằng lúc châm nhìn thấy đáng sợ, thế nhưng sẽ có thuốc tê dành riêng cho anh, có điều sẽ đau một chút mà thôi.”
Nghe được lời cậu nói, thân thể Lục Lê bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhìn về hướng cách đó không xa có vài món đồ đặt trên bàn.
Ngân châm lóe lên hàn quang đâm đau nhói con mắt của anh.
Trước đó anh còn không động lòng thờ ơ với mọi việc, bất chợt anh nắm chặt góc áo sau lưng Nam Thù, không cho thanh niên rời khỏi anh, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào kêu to: “Không ——!”
Nam Thù hôn một cái lên bờ môi anh run rẩy, nói rằng: “Sẽ không đau đâu.”
Lục Lê lắc đầu: “Không!”
Anh nhìn Nam Thù, trong tròng mắt đen nước mắt tràn mi, cầu xin thanh niên từ bỏ ý nghĩ này.
“Không được.” Thanh niên liền cự tuyệt, kiên định phủ quyết thỉnh cầu Lục Lê.
“Dùng loại thuốc nhuộm này in thành hình xăm sẽ không có cách nào rửa trôi được, tôi muốn anh cả đời đều nhớ kỹ, anh là người của tôi.”
Lục Lê phẫn hận trừng mắt nhìn cậu, đột nhiên buông Nam Thù ra, hai tay đẩy thanh niên một cái, muốn từ bên cạnh cậu né ra.
Nhưng thân thể anh vô cùng suy yếu, chỉ đơn giản làm hai cái động tác thôi, cũng đã thở dốc hồng hộc, căn bản không có khí lực chạy trốn.
Nam Thù chế trụ cổ tay của anh, lực đạo cường thế khiến lông mày Lục Lê nhăn lại, đem tiếng thét kinh hãi gian nan nuốt vào trong vòm họng.
Cổ tay bị trói buộc phía sau, Lục Lê bị đẩy ngã ở trên mặt bàn bóng loáng, ngón tay thanh niên hơi lạnh ở trên người anh dò dẫm cả người, khiến anh một thân run rẩy lên.
Ở bên vòng eo anh Nam Thù nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác được da thịt dưới tay đang rung động, thanh niên cười khẽ một tiếng, nói: “Đâm vào nơi này, anh thấy sao? Nơi này là nơi mẫn cảm nhất trên người anh đấy.”
Lục Lê như hỏng mất rồi liền nói không được.
Không cho anh phản bác nữa, bên hông một trận đau đớn, chất lỏng lạnh lẽo tiêm vào bên trong thân thể anh, trừ bỏ ban đầu đau đớn ra, tiếp đó chính là cảm giác chết lặng cùng vô cảm.
Ngoại trừ gây tê ở bên ngoài, thân thể vẫn còn chịu sự khống chế từ thành phần thuốc mê.
“Không, cầu xin cậu, không…”
Nam Thù cúi thân xuống, hôn lên khóe mắt chảy ra tuyến lệ, nói rằng: “Đừng sợ, sẽ không đau.”
Sau khi cẩn thận tiêu độc qua ngân châm liền xuyên thấu qua da dẻ.
“Á ——!”
Tuy rằng cậu nói là như vậy, bởi vì tác dụng của thuốc tê mà không có bất kỳ đau đớn gì, nhưng về mặt tâm lý khủng hoảng vẫn khiến Lục lê cảm giác sợ hãi.
Mồ hôi lạnh theo sống lưng anh chảy xuống.
Nam Thù thủ pháp rất thành thạo, cũng rất cẩn thận.
Trận cực hình kéo dài thật lâu, thẳng đến khi tiếng khóc Lục Lê trở nên khàn đục, hầu như không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, Nam Thù mới dừng tay lại, tuyên bố kết thúc.
Thanh niên yêu thương hôn một cái lên khóe mắt ửng hồng nam nhân, ôn nhu nói: “Xong rồi, đừng khóc.”
Từng giọt nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống, tròng mắt cùng chóp mũi đỏ bừng, tầm nhìn đầy hơi nước mơ hồ, để anh không thấy rõ thanh niên trước mắt, căm tức phẫn hận cũng biến thành oan ức lên án.
Nam Thù sờ lên vòng eo anh có chữ “Thù”, thỏa mãn mím môi nở nụ cười, đem cravat trên cổ tay nam nhân cởi xuống, ôm lấy eo anh đem anh từ trên bàn ôm lên.
Nam Thù như đối xử với bé con nghe lời, xoa xoa tóc anh, hỏi Lục Lê: “Đêm nay muốn ăn cái gì?”
Lục Lê rũ xuống nước mắt còn dính trên lông mi, cánh tay ôm lấy sau cổ cậu, không nói một lời.
Không chiếm được câu trả lời, Nam Thù liền tự nói với chính mình: “Làm món canh xương sườn mà anh thích nhất nhé?”
Lục Lê không nói lời nào.
Nam Thù vừa giống như nhớ ra cái gì đó, lại lẩm bẩm nói: “Quên mất, đêm nay muốn…”
Cậu dùng tay lau đi vệt nước mắt trên mặt, lại lần nữa đem anh đặt trên bàn, hỏi: “Chỉ cần anh chủ động hôn tôi, liền mang anh rời khỏi phòng dưới đất này, thế nào?”
Giao dịch này đối với Lục Lê phải nói là rất có lời.
Anh cũng không biết mình ở căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời dưới mặt đất này đã bao nhiêu lâu, đương nhiên là anh khát vọng muốn rời đi nơi này, phi thường phi thường khát vọng, mặc kệ muốn trả giá như thế nào đi chăng nữa.
Thời khắc nam nhân còn đang sững sờ, Nam Thù đã bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám……”
Đột nhiên Lục Lê hồi phục tinh thần lại.
Con ngươi đen còn mang theo hơi nước nhìn về phía thanh niên, anh nhắm hai mắt lại, nước mắt liền chảy xuống dưới, xẹt qua khuôn mặt, rơi xuống trên người anh.
Anh nhắm mắt lại, tiến sát vào thanh niên.
“Bảy, sáu…”
Dấu môi in trên gò má mềm mại của cậu.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, trong phút chốc liền rời đi.
Nam Thù dừng đếm ngược, ánh mắt đen tối không rõ, cậu nhìn nam nhân đã mở mắt ra, lại đưa ra một điều kiện khác: “Hôn trên gò má không tính.”
Lục Lê không do dự, anh lại xẹt tới, mục tiêu lần này là môi thanh niên.
Môi khẽ chạm lướt qua liền thôi, anh muốn rút người trở về vị trí cũ, lại không nghĩ rằng Nam Thù nâng mặt anh lên, đầu lưỡi cạy mở hàm răng anh, sâu sắc thêm nụ hôn này.
Sắc mặt Lục Lê đỏ bừng lên, anh bị động thừa nhận hôn môi cường hãn này, môi lưỡi quấn quýt ám muội trao đổi khí tức, nước bọt trong suốt theo cằm chảy xuống.
Nam Thù buông anh ra, đầu ngón tay ở trên môi nam nhân sưng đỏ vuốt ve, liền đem anh ôm lên, nhanh chân rời đi căn phòng dưới đất.
Cửa sắt cổ xưa được mở ra.
Lục Lê nhìn thấy vật dụng gia đình quen thuộc, ánh đèn quen thuộc, bài trí quen thuộc.
Tuy vẫn bị phong bế trong nhà, nhưng so ra với việc ở phòng dưới đất tốt hơn rất nhiều.
Anh nhìn thấy được cánh cửa kia đóng chặt.
Chỉ cần mở cánh cửa kia ra, anh liền có thể rời đi nơi này, rời đi người này.
Nam Thù theo tầm mắt của anh nhìn sang, đem đầu Lục Lê ấn xuống dưới, nhàn nhạt hỏi: “Muốn đi ra ngoài?”
Lục Lê không lên tiếng.
Nam Thù đem anh đẩy xuống ghế sô pha, dưới ánh mắt thanh niên không hề che giấu chút nào đánh giá anh, Lục Lê toàn thân trần trụi từ lâu đã không giống như trước đỏ mặt lấy tay che lấp thân thể của chính mình, mà là thản nhiên mặc cho cậu nhìn thoải mái.
Nam Thù quỳ một gối xuống đất, mở ra cái hộp trên ghế sô pha, đem một bộ quần áo lấy ra.
Quần dài màu xám bạc, áo sơ mi màu đen.
Rất xa hoa, nhưng lại là chất liệu rất thoải mái.
Nam Thù cẩn thận vì anh bận quần áo vào, nhìn thấy nam nhân đổi mới hoàn toàn, nhịn rồi lại nhẫn, vẫn là không nhịn được nhào tới, đem Lục Lê đè ở trên ghế sô pha hôn môi cọ xát một trận.
Một bên thân mật một bên vừa nói: “Thật đẹp mắt. Là của tôi, tất cả đều là của tôi.”
Thật ấu trĩ.
Nam Thù ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, ý thức được thời gian không còn nhiều, sửa sang một chút quần áo hỗn độn trên người nam nhân, giơ lên tấm thiệp mời để trên bàn, nói rằng: “Đêm nay chúng ta đi tham gia party.”
Lục Lê giương mắt nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình gì.
Mặt Nam Thù lập tức xụ xuống, nói rằng: “Yên tâm, ở bên ngoài anh vẫn là chủ nhân.” Cậu quỳ gối bên chân Lục Lê, “Anh là S, em là M.”
Lời thề giống như trung thành nhưng nghe vào bên tai Lục Lê lại hết sức buồn cười.
Nam Thù thân mật chặn ngang bế lên nam nhân, Lục Lê cúi đầu xuống, vùi vào trước ngực cậu.
Thời điểm ngồi vào bên cạnh ghế tài xế, anh nghe được Nam Thù không yên tâm uy hiếp một câu: “Đừng nên vọng tưởng chạy trốn.”
Lục Lê đương nhiên biết cậu ám chỉ điều gì, bên trong phòng dưới đất đầu DVD vẫn còn lưu trữ lại đoạn video ấy, nếu như không muốn thân bại danh liệt, liền đừng mơ đến ý định chạy trốn. Anh dựa vào trên lưng ghế dựa, cảm giác trên người có chút lạnh, liền mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Xe dừng lại ở trước cửa hội sở.
Lục Lê giật mình tỉnh giấc.
Nam Thù đem chìa khóa xe giao cho người phục vụ, Nam Thù muốn đem Lục Lê ôm ra liền bị anh cự tuyệt, lắc đầu vô cùng chống cự, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn chính mình tự đi.”
Vốn tưởng rằng Nam Thù sẽ rất tức giận, nhưng lần này thanh niên lại gật gật đầu, rất thống khoái đáp ứng: “Được rồi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng lúc Lục Lê xuống xe cậu vẫn đỡ lấy anh, thân mật ôm lấy eo anh.
Lần party này cùng với hai lần trước đều khác nhau, lần này khách không thể tuyển chọn những người khác làm bạn lữ, mà là chính mình cùng nô lệ ngồi xuống đất lộ thiên chơi một hồi kích thích play, ai là người có lực hấp dẫn chú ý nhất, đạt được giải xuất sắc còn nhận được cúp lưu niệm.
Có không ít người đã dẫn đầu đi tiên phong.
Lục Lê vừa đi vào cái nơi tỏa ra mùi hủ bại dâm mỹ đầu liền đau như búa bổ.
Căn phòng này rất lớn, rất rộng rãi, đỉnh chóp trần nhà chế tác từ pha lê, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Nam Thù đem anh đẩy ngã trên ghế sô pha, quỳ gối trước mặt muốn cởi giầy anh ra, Lục Lê ngăn cản cậu cử động, cự tuyệt nói: “Không.”
Không nghĩ, không cần.
Rời đi nơi này.
Nam Thù gỡ ra từng ngón tay của anh, nói rằng: “Nơi này không phải chỗ anh thích nhất sao? Dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người khi làm tình sẽ càng thêm phần hưng phấn hơn.”
Lục Lê lắc đầu phủ quyết lời cậu.
Lục Lê cảm thấy một trận rét run, anh vung mở tay Nam Thù, ôm chặt thân thể của chính mình, lung tung mở miệng: “Không, dẫn tôi đi, rời đi…”
Như đưa thân mình đặt vào băng thiên tuyết địa lạnh giá.
Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, Lục Lê cũng có thể nghe được hàm răng chính mình va chạm lập cập lẫn nhau.
Sợ hãi cùng rét run đan xen vào nhau.
Lại một lần nữa anh nhắm hai mắt lại, hốc mắt chua xót, mệt mỏi không muốn nói thêm điều gì nữa.
(Hết chương 138)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT