Thế giới trước kia là Phó Thư xoay quanh hoàng đế, còn thế giới hiện tại lại là hoàng đế xoay quanh y. Vì để đón được Phó Thư về, hoàng đế bèn ở lại tửu lâu này. Đáng tiếc, tửu lâu không thiếu người làm, Tô lão bản cũng không mời nổi vị tôn đại thần hắn. Thế là hắn đành ngày ngày ngồi ở một cái bàn gần cửa, gọi một bàn rượu nhỏ, thêm mấy đĩa thức ăn, vừa uống vừa nhìn ra ngoài.
Còn phải nói, một đôi mắt chảy ba phần ý cười ba phần ngà say bốn phần mị thái chiếu vào đám khách nhân. Hễ ai nhìn vào là như bị điện giật, giật đến thần hồn điên đảo, giật đến phải hỏi xem nam tử tuấn mỹ này là ai, giật đến xuất tiền túi vì hắn. Mỹ nam yêu rượu, để kết giao với hắn thì những kẻ lắm tiền đều quăng ra một số bạc lớn đưa tặng rượu ngon. May mắn thay hoàng đế ngàn chén không say, Tô lão bản cũng kiếm được mãn bồn y bát, ngày ngày cười không thấy mắt. Khách tới may mắn thấy được tâm tình hắn thoải mái liền đủ no rồi, việc làm ăn của tửu lâu cứ thế phát triển không ngừng.
Hoàng đế tuấn mỹ vô địch trở thành một làn gió mới ở tửu lâu, đoạt hết sự nổi bật của Phó Thư. Chút tiểu phí của Phó Thư cũng hụt mất nhiều, dù vẫn cười rạng ngời như trước thì cũng chẳng thấm vào đâu. Nhìn hoàng đế nhà người ta kìa, không chỉ biết cười sáng lạn mà ánh mắt còn phóng điện đó! Hơn nữa hắn là hoàng đế! Kia giá trị con người, kia khí phái, người thường mà biết thân phận của hắn còn không sợ mà chết!
Người biết thân phận của hắn còn có Trình lão gia. Mấy ngày liên tiếp hắn đều tự mình đến cửa mời hoàng đế tới nhà hắn ở. Hoàng đế không thèm để ý tới, chỉ vân đạm phong khinh nói, “Đi mà xin lỗi Phó Thư ấy.”
Trình lão gia đâu biết Phó Thư là thần thánh phương nào, chỉ đành âm thầm cắn răng cúi đầu nhận sai với một tên tiểu nhị hèn mọn.
Phó Thư không đỡ được, bèn nói, “Không cần không cần, ta rất kính già yêu trẻ!”
Nói cho hoàng đế cười khanh khách mãi không thôi.
Lại nói, lần này hắn xuất cung thu hoạch phong phú, ít nhiều đều nhờ Phó Thư cả.
“Phó Thư, ngươi biết không? Ngươi đã giúp ta một đại ân.”
Ban đêm, hoàng đế nói. Hai người ở chung một phòng nhưng Phó Thư không cho phép hoàng đế động tay động chân mà chính y tự mình động tay động chân với hoàng đế. Tuy thế không công bằng tẹo nào nhưng hoàng đế cũng chấp nhận chẳng hề oán thán.
Cho nên trời vừa tối Phó Thư đã chấm dứt công việc khó nhằn của y, trở về phòng thưởng thức bữa tiệc lớn mang tên hoàng đế.
Đơn giản chỉ có ba bước. Khai vị: hôn môi nhẹ; món chính: sờ soạng toàn thân; tráng miệng: vừa hôn nhẹ vừa sờ soạng toàn thân.
Phó Thư hiền lanh không tà niệm, nhưng hoàng đế luôn như lửa đốt khó lòng kiềm chế. Hắn thầm nghĩ, Phó Thư thụ chính là thụ, không được việc gì sất!
Phó Thư đang cắn cắn cổ hoàng đế chợt ngẩng đầu lên, cặp mắt ướt át khó hiểu.
Hoàng đế híp mắt cười lấy ra một cuốn sổ dày, “Đây là sổ sách của Trình gia.”
“A?” – Phó Thư không hiểu.
“Lần trước ngươi rống sập Trình gia, chỗ giấu sổ sách của Trình lão gia bị lộ. Vừa lúc ta đi qua nên thuận tay nhặt được.” – Bởi thế nên khi đó Trình lục và nha hoàn đều tới rồi hắn mới khoan thoai chậm đến.
Phó Thư không rõ chỗ lợi hại của đám sổ sách này, y chỉ biết mình đã lập công lớn cho hoàng đế, ha ha cười nói. “Vậy ngươi tính thưởng ta thế nào đây!”
“Phong ngươi làm phu nhân của ta.”
Phó Thư siết chặt đấm tay, muốn đấm hắn một cái. Hoàng đế nghiêm mặt, “Phó Thư, theo ta trở về đi.”
“Không được!”
“Được rồi được rồi, ta phong ngươi làm ngự tiền thị vệ được không?”
“Không thèm, ngự tiền thị vệ cũng chính là thằng gác cửa!”
“Vậy ta đây phong ngươi làm tổng quản…”
Phó Thư trừng hắn. Phượng Hữu Hoài vội sửa lời, “Ngươi muốn làm gì ta phong ngươi làm đấy!”
“Đại tướng quân!” – Phó Thư lên bổng xuống trầm.
“Ừ, được, điện tiền đại tướng quân.”
Đương kim điện tiền đại tướng quân chính là… An Đức tổng quản.
“…” – Phó Thư yên lặng bò xuống giường, lắc đầu. “Ta không muốn cái hư danh này, dù ta có quay về với ngươi cũng chỉ có thể lén lút mà thôi? Ngươi có dám công bố cho toàn thiên hạ biết ta là ái nhân của ngươi không? Không dám đúng không? Vậy dựa vào cái gì mà dám yêu cầu ta làm nam nhân sau lưng ngươi?”
Phượng Hữu Hoài dở khóc dở cười, “Đó cũng chỉ là hư danh mà thôi. Phó Thư, chẳng lẽ ngươi muốn ngày sau phải cùng cả hậu cung tranh phong cật thố(1)? Chẳng lẽ ngươi hi vọng ngày sau bị người nói là yêu ngôn mị thượng(2), nam sủng thấp hèn? Làm ảnh vệ của ta có gì không tốt? Làm cái bóng của ta có gì không tốt? Hả?”
(1): Tranh phong cật thố: Ghen tuông, tranh sủng.
(2): Yêu ngôn mị thượng: Nói lời yêu ma mê hoặc người khác.
Phó Thư không thể nói rõ có gì không tốt, y chỉ cảm thấy hoàng đế để y chịu thiệt thòi.
“Ngươi không yêu ta.” – Đây là lý do cuối cùng, một cái có thể tính là lý do bốc đồng, nông nổi. Y lòng tham không đáy. Khi chưa yêu Phượng Hữu Hoài. y chỉ hi vọng mình có thể ở bên cạnh hắn. Sau khi yêu rồi. y liền mong mỏi trong lòng hắn có y. Y từng không quan tâm trong lòng Phượng Hữu Hoài cất giấu ai, y đứng thứ mấy. Nhưng bây giờ, y không thể không quan tâm.
“…”
Hoàng đế trầm mặc. Sự trầm mặc của hắn là đáp án tốt nhất dành cho Phó Thư.
“Chính là ta… Ngươi…” Phó Thư cười ha ha, “Cho nên ta không muốn tiếp tục đi theo ngươi. Ngươi chỉ đang cần một người tình mà thôi. Ta biết người vội, mau trở về đi thôi, ta không đáng để ngươi lãng phí thời gian.”
Đêm hôm đó, lần đầu tiên hai người không ôm nhau ngủ mà quay lưng lại, tâm sự nặng nề.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Phượng Hữu Hoài đã đứng dậy, rời đi. Phó Thư cả đêm không ngủ giờ mới mở mắt ra nhìn, nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Phượng Hữu Hoài đi thật, người gào thét thảm nhất chính là Tô Khinh Cuồng. Bởi vì tiền hắn kiếm được hụt đi bảy phần! Ai kêu Phượng Hữu Hoài kia là phá gia chi tử, chuyên gọi rượu đắt tiền. Một vò ngang với hắn bán cả trăm vò khác! Ai ai ai.
Mị lực của Phó Thư cũng không còn nữa. Suy cho cùng mới mẻ đã qua, y vẫn đáng yêu như cũ, chỉ có hứng thú của khách nhân thì đã bị vị công tử họ Phượng kia mang đi mất rồi. Phó Thư cũng vậy.
Ngày lại ngày yên ả trôi qua, dù có Tiểu Chi bên cạnh nhưng Phó Thư vẫn thấy trống trải. Trong lòng như khuyết đi một mảng. Y biết vì sao mình khó chịu, chỉ là nói không nên lời.
Thẳng đến ngày đó.
Lãnh Hàn Yên: ” Tiểu Khinh Khinh, ngươi nghe gì chưa? Phượng Thập Nhất có người tình mới.”
Tô Khinh Cuồng: “Ừm, ngươi nói vụ ấy à. Tên đó thật thần tốc, nhanh vậy đã kiếm được người mới rồi.”
Lãnh Hàn Yên: “Ừm hừm hừm, đúng vậy đúng vậy, người muốn lấy hắn rất nhiều. Người kia tên gì ấy nhỉ?”
Tô Khinh Cuồng: “Hình như họ Phó.”
Lãnh Hàn Yên: “Ai nha, cùng họ với Thư Thư!”
Tô Khinh Cuồng: “Ngay cả tên cũng giống ấy chứ, gọi là Phó Thư. Là ảnh vệ Thập Tứ mang về, ngươi nói xem chuyện này cũng thật kỳ quái.”
(3): Sơn trại (nghĩa bóng) là từ phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc sau năm 2008, được hiểu là hàng đạo nhái 99% + 1% sáng tạo. (theohttp://www.shanzhaiba.com/) Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT