Ngày hôm đó, Trình tứ thiếu mời Phó Thư về nhà ăn cơm. Phó Thư mới vừa định cự tuyệt thì Tô Khinh Cuồng đã thì thầm bảo nên cân nhắc thử xem. Nghĩ cũng phải, nhà giàu nhất Phong Châu tất sẽ có rất nhiều đồ chơi đáng giá! Phó Thư thấy vậy cũng động lòng.
Phó Thư mang theo tâm thế của đại quan tiến vào Trình phủ. Kẻ có tiền tất nhiên sẽ phô trương khác thường, hơn nữa kẻ có tiền này còn là thân thích của đế vương. Bữa cơm của hoàng đế là thức ăn đầy bàn thì Trình phủ cũng dùng bàn dài bày ra ê hề. Tổng cộng ba mươi chín món khiến Phó Thư trợn mắt há mồm, nước miếng ròng ròng.
Trong bữa ăn còn có ca múa trợ hứng. Tuy nhiên mấy thứ này không hấp dẫn nổi mắt Phó Thư, lòng dạ của y giờ đặt cả vào bàn cơm mất rồi. Trình Tứ thấy vậy cũng tỏ ra vui vẻ lắm, hắn nghĩ Phó Thư chính là loại người không dính bùn nhơ, tính tình thẳng thắn đơn thuần đáng yêu như trẻ nhỏ. Bình thường, thiên hạ đến Trình phủ nếu không tìm đủ mọi cách nịnh bợ hắn thì cũng một lòng một dạ đảo mắt đánh giá đồ đạc nhà hắn, trong mắt chỉ có sự tham lam và mất tự nhiên. Còn Phó Thư từ lúc vào phủ đến giờ chỉ ngó quanh rồi tấm tắc than thở về vẻ đẹp của Trình Phủ. Đến khi ngồi vào bàn cơm thì như sợ rằng hai mắt nhìn không đủ, miệng rỏ nước miếng khiến Trình tứ thiếu cực kỳ buồn cười.
Phó Thư không uống rượu nhưng trên bàn lại chỉ có rượu chứ không có trà. Y thấy khát nên mới cầm bầu rượu bên cạnh rót vào chén, uống một hơi. Rượu vào mồm mới phát hiện ra hương vị không đúng, vừa định nhổ ra thì lại nghĩ đến, rượu của Trình tứ thiếu ít cũng giá năm mươi lượng bạc một bình. Số tiền này bằng cả nhà thường nhân ăn tiêu vài năm. Đã vậy, y liền cố chịu đựng cảm giác buồn nôn để nuốt xuống. Rượu này rất được, mới vào miệng thì ngọt ngào, xuống đến hầu mới thấy cay nồng. Lát sau, rượu bốc lên khiến đầu y choáng váng. Ấy vậy nhưng y lại nghiện uống, tiếp tục cạn hết một ly nữa.
Cho nên, Phó Thư say.
Tính y sau khi uống rượu thì rất tệ, say rồi liền mượn rượu làm càn, nhảy lên ghế ca hát ầm ĩ, sung sướng hoa tay múa chân như đang khiêu vũ.
Trình tứ thiếu vội vàng ôm Phó Thứ xuống. Trình phủ có quy định nghiêm ngặt, dù Trình quốc cữu có nuông chiều hắn như thế nào thì cũng sẽ không chấp nhận ‘khách quý’ của hắn nháo loạn. Vốn Trình lão gia không vừa mắt thân phận thấp hèn của Phó Thư nhưng vì nể nang nhi tử nên mới khách đến nhà chẳng tiện đuổi đi. Bây giờ thì tốt rồi, Phó Thư say khướt, Trình lão gia đã có cái cớ đúng lý hợp tình để dẫn hộ vệ tới vấn tội!
Dựa vào võ công của Phó Thư, mấy tên hộ vệ này tuyệt đối không phải là đổi thủ. Đánh đấm một hồi nhưng không ai đụng được vào một cọng lông tơ của y. Chỉ thấy Phó Thư nhanh như chớp nhảy lên mái nhà, nhìn trăng đêm nay tròn vành vạnh, gầm lên một tiếng, xả tất cả những khó chịu trong lòng ra. Y còn ngại thế chưa đủ, tiếp tục rống lên, tiếng gầm gào khiến toàn bộ người trong phủ nghe được đều choáng váng.
Tất cả đều bị tiếng rít gào của Phó Thư đóng đinh tại chỗ — chỉ thấy thiếu niên ngồi xổm trên nóc nhà, gió đêm thổi tay áo phần phật, mái tóc đen dài bị rối vì vừa mới đánh đấm cũng tung bay. Mỗi tiếng gào thét của y dường như là hủy thiên diệt địa.
Phó Thư lại gầm, ai nấy đều bị khủng hoảng lắm rồi. Tiếng thét này vang dội đủ để đâm thủng màng nhĩ của họ, khiến mặt đất rung chuyển. Qua đó có thể thấy nội lực của thiếu niên rất thâm hậu, phối hợp với vẻ ngoài hiện tại, tất thảy đều có chung một suy nghĩ. Phải chăng… đây chính là lang nhân hóa thân đêm trăng tròn trong truyền thuyết?!
“Người đâu, mau bắt tên điên này lại cho lão phu!” – Trình lão gia là người thoát khỏi khiếp sợ đầu tiên.
Không hộ vệ nào dám tiến lên. Bọn họ nhìn bốn phía, sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trình phủ nguyên bản như thơ như họa đã bị tiếng gầm của Phó Thư làm cho rung chuyển, sụp xuống tan tành, phòng ốc gần đó liên tiếp đổ vỡ nghiêng ngả. Mà đương sự thì vẫn mượn rượu làm càn.
Tô Kinh Cuồng đến cùng y thấy vậy cười ha ha. Khi Phó Thư say rượu thì nội lực mạnh hơn bình thường gấp n lần, lực phá hoại cũng tăng theo. Trình tứ thiếu âm mưu dùng rượu chuốc say y để giở trò đồi bại XXOO rồi OOXX quả thực là muốn tìm đường chết! Hắn – một người biết chuyện – cứ việc đứng ngoài xem náo nhiệt thôi.
Trình tứ thiếu xanh mặt nói với Tô Khinh Cuồng: “Tô lão bản, mau gọi hắn xuống đi. Ngươi định để hắn phá sạch Trình phủ của chúng ta luôn chắc?!”
Tô Khinh Cuồng làm vẻ vô tội: “Ngươi cũng thấy hắn say như vậy, điên ngôn loạn ngữ, Khinh Cuồng này sao đủ sức khuyên nổi!”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Chờ hắn tỉnh rượu thôi!”
Trong tiếng gầm gào của Phó Thư, Trình phủ rung chuyển như rơi vào tâm động đất, từng tòa lầu các lần lượt sập xuống. Mọi người trong nhà sợ tới mức chạy hết đi tránh trú. Mà xa xa đó, khuê phòng hẻo lánh của Lục tiểu thư cũng không ngoại lệ.
Ba người nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng đang rung như địa chấn. Chỉ có mình Phượng Hữu Hoài biết, đây là do nội lực tác quái. Mà người có loại nội lực như này chỉ có tên tiểu tử quái vật kia thôi!
Cũng may Trình phủ khá lớn, nên mới không ảnh hưởng đến bên ngoài.
Ba người nhìn nhau, cùng chạy tới ngọn nguồn cơ sự.
Tiểu Chi chạy trước đã đuổi tới cạnh chủ nhân, kêu chi chi. Nó leo từ mặt đất lên trên xà nhà, rồi leo tới nóc nhà. Hiện nay nơi duy nhất không bị rung chuyển chính là chỗ ngồi của Phó Thư.
“Chi chi ” – Tiểu Chi thâm tình kêu.
“Chi chi chi ” – Tiểu Chi liên tục kêu. Nó bám vào vai chủ nhân, dùng đuôi cọ mặt y.
Phó Thư ngơ ngác mở hai mắt mông lung ra nhìn, có vẻ như y biết đó là Tiểu Chi nên cười ngây ngô với nó.
Mắt Tô Khinh Cuồng vụt sáng lên khi thấy Tiểu Chi, trong lòng thầm biết là ai tới. Phóng nhãn nhìn lại thì vẫn chưa thấy nhân vật khả nghi.
“Phụ thân, có chuyện gì vậy?” – Trịnh Lục từ xa chạy tới, hổn hển thở gấp.
Trình lão gia tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào Trình tứ thiếu mắng to: “Tên nghiệt tử này mang quái vật về nhà!”
Nha hoàn quay đầu, kinh ngạc vì hoàng đế chưa tới. Nàng cho là hắn mới khỏi bệnh nên chạy chậm.
Tô Khinh Cuồng nhìn theo tầm mắt nàng, đợi một lúc lâu mới có một người khoan thai đi đến. Hắn đã ngụy trang kĩ càng, hiển nhiên là không muốn thân phận bại lộ. Tuy nhiên Tô Khinh Cuồng tinh thông thuật dịch dung, liếc mắt một cái đã nhìn thấu thật giả.
Chứng kiến hắn tới, Tô Khinh Cuồng cười to: “Phó Thư, ngươi mau coi xem ai đến này.”
Phó Thư híp mắt nhìn xuống, cảm thấy hắn có điểm quen mắt. Y nghiêng nghiêng người, bước sai một bước, cơ thể lệch đi, lăn từ trên xà xuống.