Ảnh vệ đứng trên, ôm cột nhà nghĩ cách tạ tội, sau ba mươi mốt lần hít sâu hạ quyết tâm, cuối cùng cũng phi xuống, quỳ cạnh hoàng đế.
“Bệ hạ, thuộc hạ biết tội!”
“Ân?”
Phượng Hữu Hoài hồi thần, nghi nghi hoặc hoặc nhìn Phó Thư.
“Thuộc hạ bất cẩn để kẻ xấu thừa cơ đem thái thượng hoàng đi.” Phó Thư đỏ mặt, tự nói tự xấu hổ, rõ ràng người ta đã là cá nằm trên thớt mà lại y lại để mọc cánh bay đi mất, đúng là hiếm thấy hiếm thấy.
“Được rồi, ta không trách ngươi.”
“Thuộc hạ nguyện ý nhận trừng phạt!”
“Vậy đi dọn nhà xí một tháng đi.”
Đã tới nước này thì Phượng Hữu Hoài cũng không khách khí nữa, Phó Thư “ngược đãi” thái thượng hoàng không phải hắn không biết, vốn đã định để sau tính sổ, Phó Thư lại tự mình chui đầu vào, hắn chẳng việc gì phải nương tay.
Phó Thư lén nhìn nhìn, sắc mặt hoàng đế vẫn chưa tốt lên, vì vậy liền rụt rè hỏi: “Bệ hạ, chuyện thái thượng hoàng làm sao giờ?”
Phượng Hữu Hoài thấy Phó Thư sợ sợ sệt sệt cũng buồn cười, mặt giãn ra: “Nói với Cảnh Vân Đế, để hắn xử lý.”
Ân, Triệu Cảnh Hoàng bắt cóc người, vậy cứ cho lão già nhà hắn đi theo dọn đi.
Phó Thư đứng yên nghe, thấy người kia không nói gì nữa, định phi thân lên xà nhà tự kỷ tiếp, ai ngờ lại nghe Phượng Hữu Hoài gọi lại: “Phó Thư, ngươi lại đây.”
Phó Thư rón rón rén rén bước lại, dừng cách người kia hai mươi phân, đề phòng nhìn hắn.
Phó Thư nghe vậy lập tức nghĩ bậy, mặt hồng hồng hồng hồng.
Phượng Hữu Hoài kéo y tới bên cạnh, búng trán: “Đang nghĩ gì?”
“Không, không nghĩ gì.” thật đó!
Phó Thư run run trèo lên long sàng, lùi vào một góc cuộn tròn lại như con mèo nằm im thin thít. Phượng Hữu Hoài lườm y: “Lại đây!”
Phó Thư dịch dịch sang một chút, Phượng Hữu Hoài liền kéo y vào trong lòng, Phó Thư lập tức hóa đá. Vì khoảng cách quá gần, y thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim người kia đập thình thịch thình thịch, hòa với tiếng bịch bịch bịch bịch của trái tim mình thành một nhịp. Đêm nay, có lẽ Phó Thư sẽ lại mộng xuân…
“Phó Thư a, đã lâu rồi ta không ôm ai ngủ.”
Phó Thư cúi đầu, vùi gương mặt đỏ hồng vào ***g ngực ấm áp của hoàng đế, chính y là nhân chứng, từ sau khi y tới đây, đêm nào hoàng đế cũng ngủ một mình.
“Thân thể ngươi thật mềm mại.”
Đúng vậy, tất cả là nhờ chăm tập thể dục thôi.
“Tóc ngươi thật thơm.”
… Điêu, ba ngày nay y đã gội đầu đâu!
“Mặt ngươi thật hồng.”
Vớ vẩn, bị người ta ôm sát sạt như vậy còn không đỏ mặt được sao!
“Kỳ thực, ngươi rất xinh đẹp.”
Không phải nói cũng biết.
Gương mặt hoàng đế gần ngay trong gang tấc, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, không khí càng ngày càng ái muội. Phó Thư nói không thành lời, hoàng đế đêm nay chẳng biết thế nào lại lên cơn động dục, nhưng lạ ở chỗ y không những không chán ghét, còn ẩn ẩn thấy chờ mong.
Hoàng đế cọ cọ đầu vào cổ y, ngủ tới ngon lành. Hắn ôm Phó Thư thật chặt, tới mức y gần như không thể thở nổi.
Hoàng đế đúng là đồ xấu xa, làm cho y xem được sờ không được, ôm được ăn không được.
Phó Thư bất đắc dĩ đành phải học Liễu Hạ Huệ, nhưng huyết khí vẫn cứ phương cương như thường, cứ thế đờ đờ đẫn đẫn mà mất ngủ cả đêm.
Một đêm dài nằm suy nghĩ, cuối cùng Phó Thư cũng hiểu ra vấn đề. Đây mới là hình phạt hoàng đế dành cho y a.
Gần sáng, Phó Thư cuối cùng không chịu được lăn ra ngủ khò. Mà theo đồng hồ sinh học của hoàng đế thì đây là giờ thức dậy, cho nên người kia lay lay Phó Thư mất cái, thấy y không tỉnh, đành phải đẩy y ra, dùng chăn bọc lại.
An Đức đúng giờ tới, thân là nô tài, đương nhiên biết cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn, cái gì nên, cái gì không nên nói. Nhưng đây là lần đầu tiên có người ngủ trên long sàng của hoàng đế, An Đức không khỏi kinh ngạc há hốc mồm, xem ra chủ tử là kim ốc tàng kiều, thảo nào không thích tới hậu cung.
Thập tam trở về, thấy Phó Thư vẫn hồn nhiên ngủ khò khò như heo chết, liền đạp cho y một phát, so với hắn, hoàng đế lúc sáng chỉ lay lay quả là quá ư là ôn nhu.
“Giường của bệ hạ cũng dám trèo lên ngủ? Tối qua rơi từ mái xuống à?”
“Hừ, bệ hạ bảo ta ngủ ở đây!” Phó Thư vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm.
Rửa mặt, chải đầu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Phó Thư cắn cắn bánh bao trầm tư.
Thập tam chọc chọc má hắn: “Đang nghĩ gì?”
“Ta muốn thổ lộ với bệ hạ.”
Thập tam nâng cằm y lên, vẻ mặt rất là nói-giỡn-à.
Không bao giờ có được người mình yêu, quả thật sẽ rất đáng thương. Phó Thư tuyệt đối không để hoàng đế trở nên như vậy.
“Hơn nữa, bệ hạ không ghét ta, thậm chí có thể nói là thích ta.”
“Thích không có nghĩa là…” Thập tam ngập ngừng.
“Không sao, ta không ngại, chỉ là chơi đùa thôi cũng được.” Phó Thư vỗ ngực, cao giọng, “Ninh Duệ nói, một đời người, chỉ cần có một đoạn tình yêu là quá đủ rồi, nhưng chỉ có một nam nhân thì lại quá thiếu! Cho nên ta… ta nghĩ thông rồi!”
Trước kia y luôn đơn thuần muốn ở bên cạnh hắn, giờ nghĩ lại thấy mình thật ngốc, thật thực thà. Từ nhỏ tới lớn, BOSS luôn dạy bọn họ, đã thích liền đoạt về tay, nhưng y luôn là kẻ bị động, chưa từng chủ động tranh đoạt thứ gì. Bây giờ khác, trong lòng y có một khát vọng, một loại khát vọng trước kia chưa từng nảy sinh, khát vọng có thể cùng hoàng đế ý hợp tâm đầu, là người yêu, chứ không phải quan hệ chủ sủng bình thường.
“Thập tam, ngươi nói xem, bệ hạ là người như thế nào?” Hiểu rõ bệ hạ nhất chính là thập tam, hỏi hắn nhất định không sai.
“Không phải người tùy tiện.” Thập tam vô tình nói thẳng.
Phó Thư nhăn mặt, bộ dạng đáng thương vô cùng.
“Nhưng…” Thập tam thở dài, “Có rất nhiều tình nhân.”
Tình, tình, tình nhân… còn rất nhiều!!! Phó Thư kinh ngạc há hốc mồm.
Thập tam nói: “Chả lẽ ngươi nghĩ hắn sẽ thủ thân như ngọc cho Dung Cửu Châu? Ngu ngốc. Thời trẻ, hắn đi khắp giang hồ, không biết đã ghi bao nhiêu nợ hoa đào rồi. Bất quá đều đã là chuyện cũ. Ai bảo nam nhân đánh nhau so với nữ nhân ghen tuông còn phiền toái gấp mấy lần, hoàng đế hệ hạ đành phải tu tâm dưỡng tính.”
Thao, thế mà y còn nghĩ hoàng đế là thánh nhân! Hóa ra cũng chỉ là ác lang đội lốt thánh nhân, cho dù là chuyện đã qua cũng không thể tha thứ được! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT