CHƯƠNG 36

Từ lúc biết Phượng Hữu Hoài đã có người trong lòng, Phó Thư tưởng tượng về người kia tới cả trăm ngàn lần, nào là trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa đại gia khuê tú huệ tâm lan chất, y vốn cho rằng người Phượng Hữu Hoài coi trọng nhất định phải ôn nhu nhân từ, nếu không chắc chắn cũng là thiên chân đơn thuần tâm địa thiện lương – tuy rằng không lâu sau y đã bỏ cách nghĩ này, vì y cũng thiên chân, cũng đơn thuần, cũng thiện lương, nhưng Phượng Hữu Hoài không thích.

Chính là, sự thật này hơi quá đáng rồi, Phó Thư nghẹn giọng, tắc thở, ngã rầm một cái, ngất luôn.

Người ta đúng là trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa, không những thế, còn biến thái nữa!

Ô, chết không ngắn mắt mà! Chết không nhắm mắt!

Phó Thư bi phẫn khóc thầm. Ninh Duệ tới làm hô hấp nhân tạo, y mới tỉnh lại, vừa thấy Ninh Duệ liền rưng rưng khóc: “Duệ duệ…”

Ninh Duệ run run ôm Phó Thư vào lòng an ủi: “Khai Tâm bảo bối, sao vậy, ai bắt nạt ngươi?”

Phó Thư lặng yên nhìn về phía Phượng Hữu Hoài, dùng ánh mắt tố cáo người kia.

Phượng Hữu Hoài không thèm để ý, ai biết người hắn thích là ai cũng nói là mắt hắn có vấn đề, cứ như thích Dung Cửu Châu là trăm phần đau mắt hột hay bại não gì gì đó rồi. Nhưng người khác không sao, chính là Phó Thư, kể cả Phó Thư cũng nhìn hắn như vậy, Phượng Hữu Hoài khó chịu.

“Duệ Duệ, ta muốn đi theo ngươi, ta không muốn ở cạnh hắn nữa!” Phó Thư khóc.

“Được rồi được rồi.” Ninh Duệ cười híp mắt lại, vô cùng đắc ý.

“Không được.” Phượng Hữu Hoài trầm giọng nói, “Phó Thư… Tỉnh táo lại rồi nói.”

Hắn xoa xoa hai bên thái dương đang ẩn ẩn đau, so với Phó Thư, chuyện của Dung Cửu Châu có vẻ còn phiền toái hơn nhiều. Chỗ hoàng hậu vẫn còn thuốc, nhưng không thể để hắn tiếp tục ăn được. Chính là, nếu không cho, với cái kiểu của Dung Cửu Châu thì cả cái hoàng cung này dễ bị phá sạch đốt sạch lắm.

Phó Thư nhìn người kia mệt mỏi xiêu vẹo giống như sắp ngã gục, lại bắt đầu mềm lòng muốn đổi ý, Ninh Duệ lúc này liền ôm chặt y vào lòng, Phó Thư nức nở, nói không lên lời.

Phượng Hữu Hoài ra cửa, mặt trời đã lên, sắp tới giờ lâm triều.

Lâm triều, tâm không yên, giả vờ cười cũng không muốn, hoàng đế ứng phó qua loa mấy đề nghị của các đại thần, bãi triều xong liền đi thẳng tới gian phòng thứ hai bên trái.

Đây là chuyện trước nay của từng có, sau khi bãi triều, hoàng đế không tới Dưỡng Tâm Diện, mà đi Thiên Điện.

Mấy tên cung nhân hóng hớt vốn đã đồn đại Ninh Duệ cùng hoàng đế có gian tình, cũng phải thôi, dù sao thân phận Duệ Vương của Ninh Duệ cũng không được công khai, bị cho là nam sủng cũng hợp tình hợp lý, mà vì thế, phiền toái cũng kéo đến không ngớt.

Từ sáng tới chiều, Phó Thư nằm trong phòng, nhìn Ninh Duệ từ chối gặp các vị phi tần liên tục, đúng là đáng thương mà.

Phượng Hữu Hoài vừa bước vào, y liền chui về trong chăn, chỉ thò mỗi cái đầu ra.

“Phó Thư, đỡ hơn chút nào chưa?”

Phó Thư chớp chớp mắt to tròn long lanh long lanh, không đáp.

Phượng Hữu Hoài ngồi ở đầu giường, dùng ánh mắt thâm tình yên lặng nhìn y.

Phó Thư lại chui sâu hơn vào trong chăn, cuối cùng còn mỗi một dúm tóc lộ ra ngoài.

Phượng Hữu Hoài thở dài: “Đừng đi cùng Ninh Duệ, hắn là cái gai trong mắt Đông Ninh Hoàng, sớm muộn gì cũng có chuyện.”

“Vậy ta càng phải bảo vệ Duệ Duệ” Phó Thư từ trong chăn nói vọng ra.

Phượng Hữu Hoài vừa nghe thấy hai chữ Duệ Duệ lập tức nổi gân xanh: “Thập tam sẽ truy sát ngươi!”

“Ta không sợ!” Phó Thư đáp luôn.

“Ngươi có biết thập tam trước kia là ai không?”

Phó Thư tò mò thò nửa cái đầu ra.

Phượng Hữu Hoài cong môi, cười tà: “Khi còn trẻ, hắn là đại ma đầu trên giang hồ, môn hạ đệ tử không đâu không có, chỉ cần hô một tiếng, bất luận kẻ nào cũng không thoát khỏi cái chết.”

Phó Thư sùng bái nghĩ, không ngờ thập tam là chân nhân bất lộ tướng, ngọa hổ tàng long nha. Nhưng, y.không.sợ!

Cứng không được, Phượng Hữu Hoài đành phải mềm giọng: “Ngươi muốn thế nào mới chịu ở lại?”

Phó Thư nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Bỏ người kia ra khỏi trái tim ngươi.”

Phượng Hữu Hoài rút chủy thủ từ giày ra, đặt ngay trước ngực mình: “Được.”

Phó Thư giật mình nhìn người kia: “Bệ hạ hiểu ý thuộc hạ mà…. Hắn không thể đáp lại tình cảm của người, nếu đã vậy, sao không quên đi, để cho vết thương từ từ khép lại, cứ cố mà giữ trong lòng như vậy, ta nhìn không được!”

Phượng Hữu Hoài chăm chú nhìn y, yên lặng thật lâu, cuối cùng nói: “Ta nghe ngươi lần này.”

“Nói mồm thôi chưa đủ, ta phải tự mình chứng kiến mới được. Nếu ngươi…” Phó Thư lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy mình rất ti bỉ, đây chẳng phải là thừa nước đục thả câu sao? Nhưng dù sao, yêu cầu này với Phượng Hữu Hoài cũng không có hại gì, Dung Cửu Châu giống như đám mây phía chân trời, hắn đã ái mộ người kia hai mươi năm, đương nhiên hiểu điều này. Hiện giờ, chỉ có giữ chặt người trước mặt mới là quan trọng.

“Nếu gì?” Phượng Hữu Hoài hỏi lại.

“Nếu ngươi có tân hoan, hơn nữa, đối tượng lại làm ta vừa lòng, ta mới chịu ở lại!”

Phó Thư âm thầm quyết định, mặc kệ Phượng Hữu Hoài lôi ai về, y cũng sẽ lắc đầu nói không hài lòng.

Phượng Hữu Hoài đi tìm thái thượng hoàng nói chuyện cai nghiện, trong phòng chỉ còn Phó Thư cùng Ninh Duệ. Phó Thư hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn Ninh Duệ.

Ninh Duệ ngược lại, cười cười: “Mười hai người chúng ta đều biết tranh thủ cơ hội mà, xem ra là do BOSS biết cách dạy dỗ đi. A, Phó Thư, nếu ngươi thích hắn thì nhất định phải biết lợi dụng thời cơ.”

Mới hôm qua, Phó Thư còn rất là cao thượng nghĩ “yêu một người nghĩa là thấy kẻ đó hạnh phúc” “Yên lặng đứng bên cạnh người mình yêu, vĩnh viễn làm bạn người đó” đủ loại. Chính là, sau khi biết “người nọ” là ai, y phát hiện ra, mình mà còn tiếp tục vĩ đại như vậy thì đúng là phí công BOSS giáo dục mười hai năm – “Tất cả vì mình!”

“Ninh Duệ, ta chỉ muốn cứu hắn ra khỏi khổ hải thôi, thật mà.” Thay mặt Thượng Đế cứu vớt một con sơn dương lạc lối, ầy, mình vẫn vĩ đại chán.

Ninh Duệ bật cười: “Phải rồi phải rồi, cố lên nha.”

Phó Thư nhíu mày nói: “Phượng Hữu Hoài quá quân tử, khó xuống tay.”

Ninh Duệ đang cười híp mắt, đột nhiên ngừng lại, hàn quang từ đáy mắt lóe lóe: “Vậy tự mình phải tiểu nhân thôi.”

Phó Thư rùng mình một cái: “Không được không được, không hợp với ta đâu.” Y tiểu nhân không nổi, “Ninh Duệ, hắn thích ta, phải không?”

“Phải, nhưng thích cùng yêu rất khác nhau.”

“Vậy là tốt rồi, hắn không muốn ta đi, thậm chí còn nói không quan tâm tới thái thượng hoàng nữa. Ít nhất, so với thái thượng hoàng, hắn càng gần ta hơn.” Phó Thư vui vẻ nói, “Nhất cự ly, ta… hắc hắc hắc hắc!”

Y cười ngu liên tục, trong mắt tràn ngập tự tin. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play