Câu đầu tiên mà thập tam nói có pha chút cảm tính: “Người yêu trước là người thua cuộc.”
Phó Thư còn ít tuổi, không hiểu được thâm ý bên trong, chỉ có thể trầm mặt xuống. Kiếp trước, y là cô nhi, BOSS nói cha mẹ y chết vì tại nạn giao thông, trước khi chết còn ôm chặt y vào lòng, nhờ vậy Phó Thư mới có thể thoát nạn. Từ khi ấy, Phó Thư luôn cho rằng tình yêu của cha mẹ là vĩ đại nhất trên thế gian, y không thể tưởng tượng được có một người mẹ cư nhiên vứt bỏ con mình.
“Phó Thư, ngươi nghĩ sao?”
“Không thể tin nổi. Hoàng hậu có thể mặc kệ hài tử mình được sao.”
“A, nàng cũng chỉ muốn tốt cho mấy hoàng tử thôi.”
Phó Thư không hiểu. Thập tam liền giải thích: “Bệ hạ thiên vị nhị hoàng tử rõ ràng như vậy, tới khi tất cả trưởng thành, chuyện lập thái tử sẽ lằng nhằng rồi. Theo lý, đại hoàng tử đương nhiên phải được chọn, nhưng không thể loại trừ khả năng bệ hạ sẽ vì tư tâm mà lập nhị hoàng tử làm thái tử, tới khi ấy không thể tránh một phen huyết vũ tinh phong. Hoàng hậu làm vậy, là muốn khiến bệ hạ áy náy, đối xử tốt với con nàng một chút.”
“Nhưng bệ hạ nói giang sơn của hắn sau này sẽ chia đều cho các con a.”
“Dã tâm con người không thể lường được.” Thập tam thâm trầm nói, “Năm đó hắn phải giết hết tất cả huynh đệ của thái thượng hoàng mới có thể ngồi lên vị trí này.”
Phó Thư nghe vậy cả người run rẩy, Phượng Hữu Hoài làm thế nào để từ một vương gia vô quyền vô thế lên làm hoàng đế, y quả thật không hề muốn nghe dù chỉ một chút!
Thập tam lại nói: “Hơn nữa, hoàng hậu nương nương yêu bệ hạ, cái này mới quan trọng nè.”
Phó Thư tự suy bụng mình ra bụng người: “Có thể ở bên người mình yêu, chẳng phải là tốt lắm sao?”
“Ngươi nhìn lại bộ dạng hoàng hậu bây giờ xem, có nữ nhân nào có thể để trượng phu thấy dáng vẻ xấu xí nhất của mình sao?”
Hoàng hậu khi tuổi trẻ cũng là một mĩ nhân, nhưng mấy năm gần đây sinh hài tử, lại sống quá an nhàn sung sướng, thân hình đã thay đổi nhiều, phát phì trầm trọng.
“Thế mới nói là, một nữ nhân sinh hài tử cho nam nhân nào, có nghĩa là nàng vô cùng yêu người đó a.” Phó Thư thương cảm nói, “Ta về khuyên bệ hạ tới chỗ nương nương nhiều chút!”
Khi y vừa mới nhận chức, người kia còn chịu khó tới chỗ hoàng hậu, tới giờ thì gần như đã quên mất nơi gọi là Tê Phượng Cung rồi.
Mà, bạn Phó Thư ngây thơ không biết một phần rất lớn trách nhiệm đáng ra phải quy lên đầu mình, số là mỗi lần Phượng Hữu Hoài bước chân tới hậu cung, cái mặt của y còn nhăn hơn cả trái khổ qua, Phượng Hữu Hoài làm sao đành lòng a, mà hắn cũng không phải không đi không được, vậy nên cũng bỏ ý định luôn.
Thập tam giữ cái tên hâm kia lại: “Đừng đi, vừa rồi ngươi có thấy Triệu Cảnh Hoàng phải không?”
“Đương nhiên thấy. Nhưng sao hai người này lại quen nhau được?”
“Hoàng hậu vốn được phái tới theo dõi bệ hạ, sau này hai người thành thân, có phu thê chi thật, cuối cùng hoàng hậu yêu bệ hạ, chủ động muốn sinh hài tử.” Thập tam thở dài, “Không cần biết nàng tiếp cận bệ hạ vì mục đích gì, hai người vẫn cứ là vợ chồng, đây là chuyện cả đời, bệ hạ mềm lòng đáp ứng. Kỳ thực hắn cũng chỉ muốn bù đắp cho sự tịch mịch của hoàng hậu, ai ngờ lại khiến hoàng hậu nảy sinh ý muốn bỏ đi.”
Nói cách khác, không có hài tử, hoàng hậu sẽ không béo lên, không béo lên thì nàng sẽ không nghĩ quẩn.
Nhưng dã tâm của con người thật sự là vô cùng, hoàng hậu hiện giờ đã không còn trông cậy vào việc Phượng Hữu Hoài động tình với mình, chính là trước kia nàng thực ra cũng đã từng ảo tưởng, nghĩ rằng sau khi có hài tử, Phượng Hữu Hoài sẽ nhìn nàng, hoặc ít nhất cũng để nàng trong lòng, nhưng cuối cùng, Phượng Hữu Hoài đúng là thường tới chỗ nàng hơn, nhưng thực ra chỉ là vì không muốn gặp đám nữ nhân trong hậu cung kia. Tê Phượng Cung của nàng, đối với Phượng Hữu Hoài, chỉ là một nơi tránh gió bão.
Phó Thư xoa xoa mũi, nhìn hoàng hậu, y có cảm giác như thấy tương lai của chính mình, tới một ngày nào đó, y râu dài, bụng phệ, cao lớn thô kệch, không còn nhỏ nhắn xinh xắn như bây giờ, trên mặt toàn nếp nhăn, tóc hoa râm, y cũng sẽ rời đi. Lý do cũng thật đơn giản, chính là để người mình thầm mến luôn nghĩ tới dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình thôi.
Vài tháng sau, Triệu Cảnh Hoàng rốt cuộc cũng cáo từ: “Phượng Hữu Hoài, ta đi đây.”
“Tái kiến.” Phượng Hữu Hoài không thèm giữ lại.
Triệu Cảnh Hoàng bĩu môi: “Thật vô tình.”
Phượng Hữu Hoài nhướn mày cười cười: “Ngươi lúc nào cũng trốn trong phòng, thật sự là để ngủ sao?”
“Cáp, trong cung thật chán chết đi được, lâu lâu ra ngoài chút thôi.” Kéo tay Tiêu Thiên Thanh, “Hắn nhắm trúng tiểu ảnh vệ của ngươi, không muốn rời đi rồi này.”
Phó Thư trên xà nhà rùng mình một cái, cười khổ: “Ta quả thật không muốn dính tới hắn.”
Tiêu Thiên Thanh nhu tình nhìn về phía y: “Ta sẽ nhớ mỗi ngày viết thư cho ngươi ”
“Ta không biết chữ, ngươi có viết thế chứ viết nữa cũng vậy thôi.” Ngôn ngữ của thế giới này tuy giống, nhưng chữ viết lại khác nhau.
Phượng Hữu Hoài cười cười: “Không sao, ngươi cứ viết đi, ta sẽ đọc cho y nghe.”
Phó Thư đau đớn trừng mắt nhìn Phượng Hữu Hoài, sau đó im lặng đưa Triệu Cảnh Hoàng ra khỏi thành.
“Cảnh Hoàng, ta sẽ nhớ ngươi.” Y kéo kéo tay người kia, lưu luyến không buông ra.
“Ngoan, ta đã gọi Ninh Duệ tới rồi, hắn giờ chắc đã trên đường.”
Phó Thư ủ rũ: “Ngươi nhất định phải tới gặp ra nha.” Năng lực của Cảnh Hoàng quả thật rất tiện lợi, muốn gặp chắc chắn tới được luôn đi!
Triệu Cảnh Hoàng lập tức trả lời: “Ta không quen ngươi.”
Phó Thư hóa đá.
Tiêu Thiên Thanh nhấc cằm y lên, cười tới lưu manh: “Có rảnh tới Chiêu Vân Quốc thăm chúng ta, ta sẽ đưa ngươi đi uống rượu.”
Phó Thư thương tâm nhìn bóng hai người xa dần xa, lắc lắc đầu, vừa rồi Cảnh Hoàng nói tới Ninh Duệ, là ai nha? Y có biết người đó sao?
Phó Thư có cảm giác Phượng Hữu Hoài nhất định sẽ biết, hay phải nói là, trên đời này không có chuyện gì, không có ai hắn không biết, vì trong hay hắn có một mạng lưới tình báo vô cùng rộng lớn, mỗi ngày đều chuyển tin về bằng bồ câu đưa thư.
“Bệ hạ, thuộc hạ có điều muốn hỏi!”
“Nói.”
“Ninh Duệ là ai?”
“Đông Ninh Quốc Duệ Vương, giờ đang ở biên cảnh trồng hoa chơi. Ngươi hỏi làm gì?”
Quả nhiên a… Không phải hoàng đế thì là hoàng tử, nếu không nhất định là vương gia.
“Cảnh Hoàng nói hắn sẽ tới gặp ta.”
Phượng Hữu Hoài nhíu mày: “Úc, không sao, cũng chỉ là thêm một đôi đũa.” Sau đó lớn tiếng nói, “An Đức.”
“Có nô tài.”
“Dọn gian phòng thứ hai bên trái đi, quét dọn chút, rồi mang vào mấy bồn hoa, không, cứ xếp kín đặc hoa hoa cỏ cỏ vào đó, tốt nhất là Ngu Mĩ nhân ấy.”
“Nô tài tuân chỉ.”
An Đức đi rồi, Phó Thư lại bay xuống từ trên xà nhà: “Ninh Duệ kia thích cây cỏ sao?”
“Ân, hoa cỏ ngư điểu gì cũng thích, cả cái Đông Ninh Quốc bị hắn biến thành chuồng chim rồi.”
Ngay lập tức, bên tai Phượng Hữu Hoài vang lên một trận cười ngu “Hắc hắc hắc hắc”, mà chủ nhân không ai khác chính là Phó Thư. Y không chỉ cười ngu, mà mắt cũng sáng choang, xem ra Ninh Duệ quả thật là người y rất coi trọng, bởi vì loại biểu cảm này trước giờ Phó Thư chỉ vì hắn mà lộ ra. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT