Chuyện Phó Thư một mình tới Xuân Vũ Lâu bị Phượng Hữu Hoài biết, sắc mặt hoàng đế bệ hạ cả ngày liền trầm trầm u ám, bất quá không phải ám Phó Thư, mà ám Thiên Thanh.
Chuyện đương nhiên thôi, Triệu Cảnh Hoàng vốn đã là một tên ăn bám, Tiêu Thiên Thanh cũng chả khác là bao, đều là mọt gạo cả. Ăn của hắn ở của hắn dùng của hắn nốt mà dám dạy hư hài tử nhà hắn, không thể tha thứ.
Bất quá, thân là cấp trên trực tiếp, hắn đương nhiên phải quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của cấp dưới.
“Phó Thư, nghe nói ngươi mượn một cuốn sách của thập lục?”
Phó Thư chột dạ: “Đúng vậy, ở chỗ Tiêu công tử rồi.”
“Chẳng lẽ ngươi…” Phượng Hữu Hoài biết mà vẫn cố hỏi, “Nếu ngươi cần, có thể tìm…”
Dừng nửa ngày không nói nổi câu sau, Phượng Hữu Hoài quả thật không biết nên bảo y đi tìm ai, cuối cùng đành nói: “Ngươi còn nhỏ, không cần phải vội.”
Phó Thư gật đầu: “Thuộc hạ nhất định sẽ trung trinh như một với phối ngẫu của mình!”
Tiêu Thiên Thanh nghe xong khinh thường nói: “Phượng Hữu Hoài, ngươi đúng là chiếm nhà xí mà không chịu thải.”
Rầm rầm, trái tim pha lê của Phó Thư tan nát, thần tượng toàn toàn sụp đổ, còn chuyển sang phản cảm. Y chính là như vậy nha, sẽ ghét bất cứ ai nói xấu Phượng Hữu Hoài!
Phượng Hữu Hoài lại chẳng thèm quan tâm: “Ngươi nói sao cũng được, nhưng đừng dạy hư hài tử của người ta.”
Tiêu Thiên Thanh chỉ tay vào mũi mình: “Dạy hư tiểu hài tử? Ta chỉ hơn hắn có hai tuổi thôi, hừ!”
Phó Thư quay lại nhìn hắn, hóa ra Tiêu Thiên Thanh chỉ hơn mình có hai tuổi nha.
Phượng Hữu Hoài nói: “Ngươi không biết xấu hổ, còn muốn kéo cả Phó Thư theo? Ta cảnh cáo ngươi, còn dám mang Phó Thư đến những nơi chướng khí mù mịt như vậy, ta đạp nát cái Thanh Long Cung nhà ngươi.”
Tiêu Thiên Thanh nói dỗi: “Ta sợ ngươi sao? Cũng được, mai ta đưa Phó Thư đi xem mặt, để y tìm người tình trăm năm, có được không?”
Phó Thư nghe vậy biến sắc: “Xem mặt? Ta còn trẻ, không cần.” Kiếp trắc kiếp này y đều chỉ là một nam hài to xác thôi nha, hơn nữa, y từng thề ba mươi tuổi, làm nên sự nghiệp rồi mới thành gia.
“Phượng Hữu Hoài bằng tuổi ngươi đã có mấy vợ mấy tiểu thiếp rồi.”
Sắc mặt Phó Thư lập tức trở nên vô cùng ủy khuất. Phượng Hữu Hoài ho khan hai tiếng: “Nói bậy gì đó, không có nha.” Rõ ràng có mỗi một vợ một thiếp, chính là hoàng hậu cùng chu thục phi bây giờ.
Tiêu Thiên Thanh là ai a, tư tâm của Phượng Hữu Hoài có thể giấu được Phó Thư, làm sao lừa được hắn. Hắn ghét nhất loại quan hệ nửa vời này, liền nói luôn: “Ngươi không muốn thu Phó Thư thì đừng cho hắn hy vọng.”
Phó Thư ngốc luôn, hy vọng? Hy vọng gì? Chẳng lẽ y muốn làm việc cạnh Phượng Hữu Hoài thôi cũng là hy vọng xa vời? Hay là có ý gì khác?
Phượng Hữu Hoài nhíu mày: “Tiêu Thiên Thanh, đừng xen vào việc của người khác.”
Tiêu Thiên Thanh nói: “Ta nói sai sao? Ngươi rõ ràng biết tên tiểu tử ngốc này thầm thích ngươi, không cần thì phải đẩy hắn ra, cần thì thu làm nam sủng liền đi.”
…
Phó Thư chui vào góc ngồi. Ai nói y thầm thích người kia! Ai nói! Y chỉ là mê sắc thôi! Mê sắc nha!
Phượng Hữu Hoài cúi đầu xem tấu chương, hoàn toàn không nhìn hai người.
“Tiêu công tử, chuyện của ta ngươi không cần lo.” Hảo cảm của Phó Thư với hắn đã hạ tới không.
“Hừ, ta không thích nhìn hắn như vậy thôi. Hơn nữa ta đâu có nói sai? Đúng là vậy mà!” Tiêu Thiên Thanh nói, “Phó Thư, hắn muốn nuôi nhốt ngươi a, chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Ta là ảnh vệ của hắn, nguyên tắc đầu tiên của ảnh vệ là lấy bệ hạ làm trung tâm, là chủ tử, là thượng đế. Có nói ngươi cũng không hiểu được.”
“Chẳng lẽ ngươi cam tâm cứ như vậy ở bên hắn cả đời? Cho tới khi già đi, tới khi hắn hết sủng ái ngươi?”
Phó Thư đỏ mặt ấp úng: “Ngươi nói bậy gì vậy, ta cùng với bệ hạ sao có thể…”
“Ngươi thích hắn phải không?”
Phó Thư tự hỏi một lúc: “Thích.”
“Muốn phát triển quan hệ chứ?”
“…” Phó Thư thuần khiết trong sáng chỉ có thể yên lặng.
Tiêu Thiên Thanh tự động coi như y đồng ý: “Nếu vậy thì phải tranh thủ a! Ngốc!”
Kinh nghiệm trong chuyện tình cảm của Phó Thư là một con số không rất là tròn, sống hết mười chín năm mới thích một người, kẻ đó lại là cửu ngũ chí tôn, chỉ dám vụng trộm thầm thương. Nếu người kia là một nữ tử bình thường, y có lẽ cũng dám viết thư tình tặng mân côi, tới cửa cầu hôn. Nhưng, hắn là hoàng đế.
Muốn sống hạnh phúc hài hoài với một hoàng đế? Đó không phải mộng tưởng, mà là nằm mơ!
Tiêu Thiên Thanh bỉ ổi vuốt vuốt cằm: “Có thể áp hoàng đế dưới thân là giấc mộng cả đời của ta a, đáng tiếc Cảnh Hoàng rất xấu tính, tới giờ ta vẫn khó đấu thắng hắn. Phó Thư, ta đành trông cậy vào ngươi vậy!”
Thảo nào…. hắn lại bắt chó đi cày, đa quản nhàn sự.
Phó Thư cũng không ảo tưởng hão huyền: “Cảnh Hoàng nói trong lòng người ta có kẻ khác rồi, ta… quên đi.”
Tiêu Thiên Thanh đáp: “Trong lòng Cảnh Hoàng cũng có người khác, chẳng phải vẫn theo ta nước sôi lửa bỏng sao?”
Uy, từ nước sôi lửa bỏng đâu dùng trong trường hợp này!
“Phó Thư, ngươi không hiểu, cảm tình là chuyện của hai người thôi.”
Phó Thư mơ hồ nghĩ nghĩ, Phượng Hữu Hoài giữ mình trong sạch, không muốn quan hệ nam nữ linh tinh, y cùng hắn… thực sự rất xa vời. Hơn nữa y áp nổi hoàng đế sao? Hay là bị hoàng đế áp?… Phó Thư chỉ nghĩ tới cách nam nhân kết hợp, cúc hoa đã thấy khó chịu, không rét mà run.
Tiêu Thiên Thanh thận trọng soi xét một hồi: “Ta thấy ngươi cũng có mấy phần tư sắc, hay theo ta đi, làm nam sủng của ta cũng được.”
Lần này Phó Thư không hề do dự, xoay người té khẩn luôn.
“Bệ hạ, vừa rồi Tiêu công tử chỉ đùa vui thôi, người đừng để trong lòng.” Để tránh sau này hai người khó ở chung, Phó Thư liền giải thích trước.
“Đương nhiên.” Phượng Hữu Hoài an ủi y, “Nhưng ngươi, đừng đặt ta trong lòng.”
Phó Thư quẫn bách cúi đầu.
Phượng Hữu Hoài nói thẳng luôn: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu tình yêu là gì, có hảo cảm với ta, không có nghĩa là yêu ta. Hơn nữa, ngươi đi theo ta, chỉ có thể là một “nam sủng”, ngươi nguyện ý để người khác nhìn mình như thế sao?”
Đây là sự thật, mặc kệ bọn họ yêu nhau, hay chỉ quan hệ đơn thuần, ở trong mắt người khác, y chỉ là nam sủng của hắn. Phó Thư không cần mặt mũi, nhưng cũng không thể chịu được cái danh từ này.
Phượng Hữu Hoài ôn nhu xoa đầu y: “Hảo hài tử, ta không muốn làm tổn thương ngươi.”
Phó Thư cười cười: “Bệ hạ, người thật tốt với thuộc hạ.” Không muốn tổn thương sao, ít nhất, ngươi cũng có để ý tới ta.
“Đúng rồi, Phó Thư, thập tam đã trở lại, sau này ngươi cùng hắn bảo hộ ta đi.”
“Thập tam?” Là ảnh vệ đệ nhất nhân trong truyền thuyết, danh hiệu thập tam?
Phượng Hữu Hoài chỉ chỉ lên xà nhà: “Lên chào hỏi hắn đi.”
Phó Thư ngẩng đầu nhìn nam tử lãnh diện trên xà, ách… trông quen quen a… Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT