Quan hệ của Triệu Cảnh Hoàng cùng Tiêu Thiên Thanh khiến cho Phó Thư càng ngày càng tò mò về vấn đề nam sắc, một lần y ngẫu nhiên đi ngang qua phòng hai người kia, nghe thấy âm thanh bên trong, liền xấu hổ lập tức bay tới tố cáo với Phượng Hữu Hoài.
“Bệ hạ! Ta nghe thấy rồi!”
“Ân?” Không đầu không đuôi gì a, Phượng Hữu Hoài đặt tấu chương xuống, nghe tên kia hớt lẻo.
“Giọng của Cảnh Hoàng a… Kỳ quái thật, vì sao giọng hắn lại lớn vậy nha?” Phó Thư gãi gãi đầu không hiểu.
“Bởi vì hắn là thụ.” Phượng Hữu Hoài nói thẳng luôn.
Phó Thư nhìn người kia: “Bệ hạ biết nhiều thật!”
Khen kiểu này thà không nói còn hơn. Hơn nữa, ánh mắt Phó Thư nhìn hắn là lạ nha, tám phần mười là lại đang nghĩ loạn thất bát tao gì rồi.
Mà đúng là bạn Phó Thư đang nghĩ bậy thật. Y đang suy tư thế này, hóa ra Cảnh Hoàng là thụ a, vậy chẳng phải Tiêu Thiên Thanh là công sao? Thôi, chuyện này cũng chả quan trọng, quan trọng là giờ y đang nghiêng đầu bốn mươi lăm độ gian tà nhìn Phượng Hữu Hoài, hoàng đế yên lặng ngồi phê duyệt đống tấu chương vĩnh viễn không bao giờ hết kia, dưới miện quan hắc kim là tuấn nhan ôn thuận như ngọc, nhìn xuống chút nữa, miện phục huyền sắc bao lấy thân thể cao gầy, khiến cho phần da thịt lộ bên ngoài càng thêm trắng mịn như ngọc. Phó Thư lại nghĩ nghĩ, phía trong y phục là…
Xịt –
Phượng Hữu Hoài thấy một đạo hồng quang xẹt qua bên cạnh, liếc mắt nhìn xong liền nhíu mày, “Phó Thư, chảy máu mũi kia.”
Phó Thư lau lau mũi, đờ đẫn xoay người. Nhị hoàng tử kéo vạt áo, rất hiểu ý đưa khăn tay cho y, nhẹ nhàng nói: “Phó ca ca, ta biết phụ hoàng rất đẹp, nhưng không ngờ tới mức khiến ngươi chảy máu mũi nha! Ai, nghiệp chướng nghiệp chướng!”
Phó Thư nghe xong chỉ hận không có cái lỗ nào mà chui xuống, Phượng Hữu Hoài chỉ thản nhiên cười một tiếng, vạn phần bất đắc dĩ.
Đêm đó, sau khi Phượng Hữu Hoài đi ngủ, Phó Thư cũng trèo lên giường. Y làm hẳn một cái giường trên… xà nhà, êm ái thoải mái vô cùng, bình thường chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngủ. Chính là tối ấy, lăn qua lộn lại hoài vẫn không ngủ được, cuối cùng quyết định bò xuống long sàng hoàng đế chơi. Người kia đã ngủ, hơi thở đều đặn, khuôn mặt điềm tĩnh. Phó Thư nhìn mà tâm viên ý mãn, lắc lắc đầu, đem tất cả mọi suy nghĩ vứt ra ngoài.
Cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ được, y có một giấc mơ, đại khái là mộng xuân. Bởi vì nam nhân trong mộng xích thân lõa thể, tuy phần bộ vị mấu chốt bị bôi đen, nhưng gương mặt thì có thể thấy rõ rành rành.
Phó Thư bừng tỉnh, đối với y, cái này phải gọi là ác mộng!
Mà không ổn nhất chính là, y cư nhiên mộng di.
Đối với một thiếu niên trong thời kì trưởng thành mà nói, chuyện này cũng thực rất bình thường, nhưng đối tượng trong mộng khiến y ý thức được tình thế nguy hiểm hiện tại, liền xin nghỉ nửa ngày, sau đó lập tức phi thân ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Vừa ra khỏi cửa liền bị nhị thập ngũ chặn lại. Nhị thập ngũ là ảnh vệ của nhị hoàng tử, ngày thường ẩn thân ở đâu, đừng nói là nhị hoàng tử không biết, cả Phó Thư còn chẳng rõ nữa là.
Chuyên nghiệp là gì? Chính là thế này chứ thế nào! Phó Thư vô cùng bội phục luôn.
“Phó Thư, hôm nay khí sắc của ngươi không tốt lắm, sao vậy?” Nhị thập ngũ thân thiết hỏi.
Ảnh vệ ai cũng lãnh tích cô ngạo, ít khi quan tâm tới người khác, vì thế Phó Thư vô cùng cảm động: “Cảm ơn đã quan tâm, ta chỉ muốn về phòng một lúc.”
Nhị thập ngũ nói: “Hôm nay ngươi vừa rời giường, việc đầu tiên làm là đi giặt chăn chiếu.” Rồi rất ái muội khẽ nhếch khóe môi, rất miễn cưỡng cũng có thể tạm gọi là cười, “Phó Thư, tối hôm qua mơ thấy gì vậy?”
Phó Thư xấu hổ đỏ bừng mặt: “Ta chỉ là không muốn chuyển nhà lên ở hẳn trên xà thôi! Ngươi ở lại bảo hộ nhị hoàng tử cùng Hoàng thượng, ta phải đi!”
Trở lại khu phòng của ảnh vệ, tạ ơn trời đất, bên trong đã có tới năm tên ảnh vệ rảnh hơi.
Đầu tiên, ảnh vệ cũng là người. Tiếp theo, ảnh vệ là nam nhân. Thứ ba, chỉ cần là nam nhân, nhất định có nhu cầu về chuyện đó. Bọn họ không phải thái giám cũng chả phải hòa thượng, chỉ là một đám nam nhân làm việc trong bóng tối, cho nên sách gối đầu giường của ai cũng là đông cung đồ, khuê phòng tình thú bí tịch, XX thập bát thức, muốn đen tối tới đâu có ám muội tới đó. Trước kia Phó Thư ngây thơ, xấu hổ không xem, giờ y đang mặt dày tới chỗ thập lục mượn thử coi.
Thập lục tùy tay lấy một cuốn sách dưới chiếu đưa cho y. Phó Thư mở ra xem, bên trong là hình nam nữ ***, cạnh còn có ghi chú giải thích, khiến y sợ tới mức vội vàng ném đi.
Thập lục cười hắc hắc: “Tiểu bằng hữu xấu hổ rồi, tới đây, cho ngươi xem quyển khác.”
Cuốn này còn lớn mật hơn, kia tốt xấu gì cũng là một nam một nữ, giờ là ba, thậm chí là bốn người. Phó Thư nhìn mà dại mặt ra, mặt vàng như nến, cắn môi tới xanh lại, cả người run run.
Thập lục sợ gây tai nạn chết người, liền đổi sang một cuốn nhẹ nhàng hơn: “Đây, quyển này vẽ thật sự rất đẹp, nguyên mẫu là đầu bài Yên Vũ của Xuân Vũ Lâu cùng công tử nhà Hộ bộ thượng thư nha.”
Phó Thư không dám nhìn tiếp, đành hỏi thẳng: “Có hình giữa hai nam nhân không?” Nói xong mặt đỏ tới không thấy mạch máu đâu.
Mắt bạn thập lục lập tức sáng lóe lên: “Hóa ra ngươi thích loại này! Ta đương nhiên có!”
Mà bốn tên trong phòng cũng đã sớm bò tới bên cạnh, chờ thập lục lôi sách từ đáy hòm ra.
Mấy cuốn này nghe tên thật ra rất hàm súc, quyển thứ nhất gọi là [cát đoạn liễu tụ tử] (cắt đứt tay áo), quyển thứ hai là [tiểu bằng hữu môn nhất khởi phần đào tử] (nhóm tiểu bằng hữu cùng nhau chia đào), quyển thứ ba [Tiểu long hòa dương dương đích cố sự] (Chuyện cũ của tiểu long cùng dương dương), quyển thứ tư tên [giá cá thiên hạ một hữu tha] (Thiên hạ không có nàng).
Bốn người mỗi kẻ một cuốn, nhìn mà mi phi sắc vũ.
Thập lục giải thích: “Bệ hạ không thích nam phong thịnh hành, làm không biết bao nhiêu tiểu quan thất nghiệp. Nhớ trước đây khi thái thượng hoàng còn tại vị, mấy vị cô nương phải lo không có chỗ mà gả đi, ai.”
Nhị thập thất cũng nói: “Bởi vậy nên mấy năm nay bệ hạ tại vị, năm nào số dân tăng cũng nhiều hơn cả tám năm thái thượng hoàng tại vị cộng lại.”
Thập bát nói: “Đại ca tam đệ tứ đệ ngũ đệ của ta ai cũng một nhà năm con rồi, nói là phải lấy bệ hạ làm gương. Ai, chỉ còn ta là một mình thôi.”
Nhị thập thất nói: “Cả nhà ngươi đều dựa cả vào ngươi, cho nên bệ hạ cũng thật thông cảm, năm nào cũng tăng lương.”
Mấy tên ảnh vệ lại tiếp tục tám nhảm.
Phó Thư lùi vào góc, hít sâu ba lần, sau đó nín thở mở cuốn [cát đoạn liễu tụ tử] ra…
Xịt –
Năm tên ảnh vệ đang bận buôn dưa nghe vậy đồng loạt quay đầu.
Thập lục đau lòng nói: “Yêu, Phó Thư, đừng có kích động tới chảy máu mũi a! Làm hỏng sách của ta ngươi không đền được đâu!”
Phó Thư lau lau mũi, cuộn sách lại để vào tay áo, lảo đảo đi như mộng du. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT