Phượng Hữu Hoài đã ngứa mắt mấy vị quân tử xà nhà (hay dùng để nói đám tặc ấy mà, ở đây dùng nghĩa đen luôn) từ lâu, cuộc sống của hắn vốn đang bình tĩnh, tự dưng thòi đâu ra một tên lằng nhằng ồn ào, đuổi mãi không đi. Đáng giận hơn nữa, tên tiểu tử Phó Thư kia dám dùng ánh mắt ái muội nhìn hai người, làm cho lưng hắn lúc nào cũng thấy gai gai, tức mà không biết xả vào đâu.
Tiểu hài tử thích suy nghĩ miên man, hắn có thể hiểu được, nhưng từ hôm đó tới nay, mỗi lần hắn tìm Phó Thư nói chuyện, Tịch Kiến Trăn nhất định nhảy vào xin một chân, làm cho hắn vô cùng vô cùng không thoải mái. Ngay cả lạc thú duy nhất trong ngày cũng bị cướp đoạt, không thể nhẫn được nữa!
Quan hệ với Tịch Kiến Trăn cũng như ngựa hoang thoát cương, không thể vãn hồi nổi, mà hắn cũng chẳng thèm vãn hồi.
Một ngày, hắn muốn cải trang đi tuần, ngao du đạp thanh.
Tịch Kiến Trăn nói: “Ta cũng đi.”
Phượng Hữu Hoài lạnh nhạt: “Ngươi có thể thừa dịp ta không có trong cung mà đi tìm Hương Hà.”
Tịch Kiến Trăn nói: “Hương Hà sẽ không gặp ta.”
“Vậy ngươi tới đây làm gì?”
“Đánh bại ngươi.” Rút kiếm, “Chúng ta luận võ đi! Ai thắng Hương Hà của người đó!”
“Nhàm chán.” Phượng Hữu Hoài đã thay quần áo xong, “Phó Thư, đi thôi.” Từ sau khi mất trí nhớ, năng lực của Phó Thư giảm xuống không ít, nhưng hắn có mang theo một cái của nợ nữa cũng không sao.
“Dạ.” Vừa nghe tới xuất cung, Phó Thư lập tức vui vẻ đáp ứng.
Phượng Hữu Hoài liếc mắt nhìn y một cái, bất đắc dĩ nói: “Ngươi định mặc như vậy ra ngoài sao?”
Phó Thư nhìn nhìn một thân hắc y, không thành vấn đề a, trông phong độ đấy chứ, không có vết nhăn vết bẩn nào a.
“Ban ngày ban mặt mặc như vậy, sợ người khác không biết ngươi là ảnh vệ?”
Phó Thư soi soi xét xét một bộ trắng từ đầu tới đuôi của Tịch Kiến Trăn, đã hiểu! Nhưng là… “Khởi bẩm bệ hạ, thuộc hạ không có bạch y.”
“… Không sao, hắn có.” Chỉa chỉa Tịch Kiến Trăn, Phượng Hữu Hoài nghĩ nghĩ, vì sao mình lại chọn một tiểu hài tử làm ảnh vệ nha, tự tìm phiền toái mà!
Quần áo của Tịch Kiến Trăn đều là màu trắng, nghe vậy hắn cũng thoải mái lấy ra một bộ đưa cho y, nói: “Tiểu tử, đừng làm bẩn.”
Phó Thư vừa nhận lấy, Tiểu Chi liền giơ nanh múa vuốt, muốn in mấy bông hoa nho nhỏ lên trên.
Tịch Kiến Trăn nổi đầy gân xanh: “Con chuột thối này cũng theo?”
“Đương nhiên, không cho nó theo lỡ Tiểu Hoa ăn mất thì phải làm sao giờ!”
“Meo meo ” Tiểu Hoa giơ giơ vuốt, cũng muốn đi cùng, liền bị Phượng Hữu Hoài ném sang một bên, hắn không muốn phải đi chăm mèo a. Tiểu Hoa đau lòng bị ôm tới chỗ mấy hoàng tử, Tiểu Chi mừng rỡ chít chít ầm lên.
Phượng Hữu Hoài Tịch Kiến Trăn ngồi trên một chiếc xe ngựa xa hoa, đi ra ngoại thành, tùy tùng cũng giản lược, chỉ có vài cung nữ thị vệ. Phó Thư ẩn trong đám người, lặng lẽ bảo vệ chủ tử.
Y là ảnh vệ, y phải cúi thấp. Y là ảnh vệ, y phải che dấu hành tung. Y là ảnh vệ… Nhưng mà y vẫn dễ coi.
Người đẹp vì lụa, Phó Thư mặc một thân bạch y vào liền lập tức trở thành tiêu điểm. Mọi người thấy một bạch y thiếu niên phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong đi trên đường, ai ai cũng quay đầu lại liếc nhìn, nhìn rồi sẽ tới gần xem rõ, xem rõ rồi bước đi còn ngoảnh đầu lại cười cười.
Phó Thư lại cười không nổi. Thân là ảnh vệ, phải biết ẩn thân, mà rõ ràng là y thất bại thảm hại. Ai bảo trời phú cho gương mặt tuấn suất như vậy đâu, làm cho y không thể nào dung nhập vào giữa đám người qua đường bình thường.
Mắt thấy xe ngựa của chủ tử đi ngày càng xa, y lại bị đám người vây quanh xem xem xét xét như thú trong vườn, Phó Thư khóc không ra nước mắt.
Đẹp trai cũng là một loại tội lỗi. Phó Thư cúi đầu trầm tư, nước chảy về chỗ thấp, người chạy tới chỗ cao, y chỉ có thể đi đường hàng không!
Công tử áo trắng của chúng ta liền nhất phi trùng thiên, biến mất giữa phố xa sầm uất, khiến cho người người kinh hô. Mọi người đều ngẩng đầu lên, mong chờ bóng áo trắng đáp xuống, nhưng đợi nửa ngày, trừ bỏ mấy cục phân chim ra thì cái gì cũng không có.
Thực ra thì, Phó Thư dùng một thân khinh công tuyệt đỉnh phi thân lên mái nhà, chạy như bay đuổi theo xe ngựa, mỗi nơi đi qua chỉ để lại một trận bóng trắng.
Xe ngựa của hoàng đế hướng tới phủ tể tướng, người kia muốn đón cả nhà tể tướng cùng đi. Phó Thư chạy bở hơi mới tới, khi ấy xe ngựa đã đứng trước cửa tướng phủ.
Phu phụ tể tướng xuất môn nghênh đón, Phó Thư không phải lần đầu gặp tể tướng, nhưng tể tướng phu nhân thì đúng là mới thấy lần này.
Vì thế, sau một khắc lỡ mắt nhìn chăm chú vào tể tướng phu nhân, Phó Thư liền ngây người, đờ đẫn chảy nước miếng. Cảm giác này không khác gì Lâm Thanh Hà tới đứng trước mặt y, y chỉ có thể rơi lệ nhìn trời, cảm thán tạo hóa vĩ đại.
Tể tướng phu nhân mạo mĩ như hoa, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. Phó Thư cuối cùng cũng biết vì sao Phượng Hữu Hoài lúc nào cũng kêu hậu cung ba ngàn chướng mắt, đó là bởi vì đại mĩ nhân chân chính đã bị tể tướng hốt mất rồi a ! Phó Thư thở dài.
Tể tướng phu nhân ôm đứa con gần đầy hai tuổi của nàng.
Tiểu hài tử nhiễm chút thương phong cảm mạo, đang sụt sịt nước mũi. Phượng Hữu Hoài nhìn thấy liền vui vẻ ôm lấy, tiểu bằng hữu nằm trong lòng hoàng đế liên tục cười khanh khách như hoa.
Tiểu hài tử không hiểu chuyện, chỉ thấy người kia chọc thì bé cũng liền chọc lại. Nhưng mà lan hoa chỉ của Tịch Kiến Trăn tuyệt đối tinh tế thon dài kiền tịnh sạch sẽ, còn tay của tiểu hài tử thì dính đầy nước mũi, chọc một cái liền… khỏi phải nói.
Một bãi nước mũi màu xanh dính vào y phục trắng tinh khiết không tỳ vết của Tịch Kiến Trăn, khiến cho mặt hắn trong một giây đổi luôn bảy màu đỏ vàng cam lục thanh lam tử, sau đó hóa đá, rồi nát vụn ra, cuối cùng phong hóa thành một bãi tro.
Hình dung nghe khoa trương nhưng vẫn chưa đủ để tả được cái vẻ mặt lẫn lộn choáng váng, tức giận, kinh hoàng của người kia! Sát khí bốc lên làm cho toàn bộ sinh vật trong vòng một trăm mét ngừng thở. Phó Thư trăm phần trăm xác định, nếu không phải có Phượng Hữu Hoài ở đây, Tịch Kiến Trăn nhất định đã giết người diệt khẩu!
Cuối cùng Phượng Hữu Hoài liền nhanh chóng đẩy Tịch Kiến Trăn ra ngoài, để phu phụ tể tướng lên ngựa trước. Xe ngựa tuy rằng đủ rộng, nhưng Tịch Kiến Trăn thà chết cũng không cùng xe với đứa nhỏ.
Tới khi cả đoàn người đã đi xa, Phó Thư liền bước lên, đồng tình an ủi: “Tịch tiên sinh, ta có quần áo dự bị, có cần không a.”
Tịch Kiến Trăn máy móc đưa tay lên, mặt vẫn cứng đơ, xem ra là chịu kích thích quá độ.
Phó Thư nhìn nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, nghĩ tới phu phụ tể tướng, liền sâu sắc cảm thấy, cánh cửa vào thế giới của Phượng Hữu Hoài đang mở rộng trước mặt y, y sắp dung nhập vào cuộc sống của Phượng Hữu Hoài. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT