CHƯƠNG 7
“Cha!” Tiểu Tề vừa về nhà phấn khích nhảy lên người Hà Lê.
“Oa! Hôm nay con ăn kẹo nhảy nhót à? Hưng phấn thế!” Hà Lê vừa vào cửa xỏ chân đi dép, liền luống cuống chân tay ôm lấy Tiểu Tề.
Hà Lê trong lòng cười thầm, lừa ôm lấy Tiểu Tề thói quen đi vào phòng bếp, đến bên cạnh Trần Ngữ Xuyên đang xắt cải trắng, ngẩng đầu để anh hôn.
Trần Ngữ Xuyên nghiêng đầu hôn khẽ Hà Lê một cái rồi hỏi: “Em đã về rồi à? Đàm phán với tập đoàn Phương Viên thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm, em đã được bọn họ uỷ thác. Trữ Lẫm Trung muốn tấn công thị trường thế giới, em thấy anh ta tràn ngập tin tưởng, còn đưa ra đề xuất anh ta nên tìm công ty anh để dự đoán trước xu hướng thị trường, tìm thời điểm thích hợp để xâm nhập. Tối nay có cái gì ăn?”
“Cải trắng, hấp xương sườn, rau trộn tứ sắc tiên sơ, tiếp nữa là thịt bò xào rau muống.”
“Nhiều đồ ăn như vậy sao? Thế còn canh?”
“Canh tôm he chiên nguyên chất.”
“Nước miếng em muốn rớt rồi nè. . .”
“Ha ha, cha chảy nước miếng, mất vệ sinh.”
“Nhóc con này chưa từng so sánh sao? Ba của con rất biết nấu ăn đó.” Hà Lê xoa xoa đầu Tiểu Tề.
“Con thích ăn đồ ba ba nấu!”
Chuông điện thoại di động của Hà Lê vang lên.
Hà Lê vừa nhìn, trên màn hình di động hiên ra dãy số chưa từng gặp, mở di động nghe.
“Tôi là Hà Lê, xin hỏi ai đấy?”
Nghe được cái tên truyền đến từ đầu kia điện thoại, Hà Lê nhíu mày, nheo mắt: “Làm sao cậu biết số di động của tôi?”
Đối phương nói ra nguyên nhân, Hà Lê nghe vậy càng nhíu mày: “Lần sau cậu đừng gọi tới nữa.”
Trần Ngữ Xuyên một bên bận rộn trong gian bếp núc, một bên cũng lưu ý ngữ khí không hờn giận của Hà Lê, chỉ thấy Hà Lê mất kiên nhẫn nghe hết, chưa đầy một lát liền hướng đối phương đáp trả: “Tôi không quản cậu có chuyện gì, dù sao tôi chẳng muốn tiếp tục có bất kỳ liên quan tới cậu.”
Hà Lê nói xong cũng dập điện thoại.
“Ai vậy?” Trần Ngữ Xuyên quan tâm hỏi.
“Là kẻ kia.”
Trần Ngữ Xuyên vội vàng ngừng toàn bộ công việc, rửa tay, lau khô, liền kéo Hà Lê qua ôm, tính cả Tiểu Tề dính vào bên người Hà Lê cùng nhau ôm.
Trần Ngữ Xuyên ê ẩm hỏi: “Hắn muốn làm gì?”
“Em nào biết hắn định làm gì. Anh không phát hiện ra em căn bản không nghe hắn nói liền cúp điện thoại sao.”
Chuông di động của Hà Lê lại vang lên. Không phải dãy số vừa rồi, bất quá cũng là dãy số chưa từng thấy qua.
Hà Lê nhấc máy. Nhưng lại nghe thấy giọng nói người kia, Hà Lê lập tức dập máy.
“Lại là hắn?” Trần Ngữ Xuyên trong lòng biết rõ vẫn hỏi.
“Ừ. . . Em tắt máy được rồi.”
Cảm thấy có chút xấu hổ, Trần Ngữ Xuyên chuyển đề tài: “Tối nay có món tráng miệng đặc biệt.”
“Oa! Ngữ Xuyên! Chỗ thịt ba chỉ của em đã thành hai vòng, anh muốn nuôi em thành heo hả?”
“Em nào có nhiều thịt đâu. Lại nói, coi như em ăn nhiều hơn nữa, anh cũng có thể giúp em tiêu hao hết, lo lắng gì chứ?” Trần Ngữ Xuyên thâm tình ám muội nói.
Hà Lê lườm coi thường một cái, kéo con trai: “Anh nấu cơm đi, em đi thay quần áo trước.”
“Uh.”
Trông thấy Hà Lê đi vào phòng, Trần Ngữ Xuyên trong lòng mơ hồ bất an.
Lương Duẫn Thành kẻ này. . . Lê đã phân rõ giới hạn với hắn, hắn còn muốn thế nào nữa? Khó có thể hắn còn cảm tình với Lê? Tự hắn không nói với Lê chẳng qua chỉ là tình tri kỉ? Như vậy, hắn là muốn tìm Hà Lê ôn chuyện? hoặc hắn đố kị với người ở bên cậu, muốn cướp Lê đi?
Trần Ngữ Xuyên không tập trung mà nấu cơm, mặt sắc mặt ngưng trọng suy tư về đối sách, anh cũng không muốn hạnh phúc vừa tới tay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
★★★
“Đồ khốn! Lương Duẫn Thành! Anh rốt cuộc muốn gì chứ? !”
Chịu không được Lương Duẫn Thành mấy ngày nay gọi điện thoại tới gây rối, hôm nay, Lương Duẫn Thành đã tìm tới cửa, Hà Lê nhịn không được chửi ầm lên.
“Tôi nhớ cậu mà. . . A Lê. . .” Lương Duẫn Thành vẻ mặt cô đơn.
Hà Lê nhìn tuy trong lòng không đành, lại thể kìm nén bản thân mất kiên nhẫn, cố chấp tìm lời nói lạnh nhạt muốn bức Lương Duẫn Thành biết nản mà lui.
“Anh nghe không hiểu quốc ngữ hả? Tôi sẽ cho anh biết lần nữa không muốn tiếp tục có bất kỳ quan hệ giừ với anh hết, da mặt anh sao dày như vậy?”
Trần Ngữ Xuyên ở phòng bếp dọn dẹp xong đi tới, lại nghe thấy giọng nói nổi bão lớn của Hà Lê.
“Lê, làm sao vậy?”
Nhưng mà vừa ra cửa, Trần Ngữ Xuyên đã biết Hà Lê vì sao lại đối với khách không hiền lành như thế. Trần Ngữ Xuyên đưa tay nắm vai Hà Lê ra dấu chủ quyền của mình, không chút diễn cảm nói với Lương Duẫn Thành: “Lương tiên sinh, nhà của chúng tôi không chào đón anh.”
“A Lê, tôi chỉ là muốn giải thích với cậu! Chỉ là muốn vãn hồi tình hữu nghị giữa chúng ta! Cho tôi một cơ hội được không?”
Hà Lê bỏ đi không thèm nói, nép vào ***g ngực khoan dung của Trần Ngữ Xuyên. Hiện giờ nhắc lại chuyện năm đó đã không còn bất kì ý nghĩa gì.
“Lương tiên sinh, hẳn là anh cũng nhìn ra được, Lê đã không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, xin anh tôn trọng ý nguyện của cậu ấy được không?” Trần Ngữ Xuyên tuy nói ra câu hỏi, nhưng ngữ khí lại kiên định mà cự tuyệt không dung đối phương.
Hà Lê vừa nãy kỳ thật rất nhanh chuyển giao hai vòng trong đầu, nếu cậu không cho Lương Duẫn Thành nói ra mục đích muốn tìm của hắn, phỏng chừng sau này vẫn bị gây rối, như vậy có nên để hắn nói một lần cho xong, sau khi không bao giờ Lương Duẫn Thành lui tới nữa, như vậy sẽ đỡ cả đời?
“A Lê. . .” Cũng không để ý tới cường thế của Trần Ngữ Xuyên, giọng nói Lương Duẫn Thành mang ý cầu xin nhìn Hà Lê.
Hà Lê đột nhiên đứng thẳng dậy nhìn Lương Duẫn Thành.
“Cậu muốn nói gì, hôm nay nói cho hết đi! Sau này chúng ta cũng không cần gặp mặt, ông xã tôi cũng không vui vẻ khi tôi chạm mặt người đàn ông khác. A, tiện đường nói cho cậu biết, tôi và Ngữ Xuyên đã kết hôn ba tháng trước!”
Trong mắt Lương Duẫn Thành chợt hiện cảm xúc phức tạp, có hối hận, có bi thương, có thương đau, thế nhưng nhìn không ra chút nào loại tình cảm bạn bè vui mừng cho Lê.
“Nếu Lê nguyện ý nghe anh nói, như vậy mời vào trong.” Trần Ngữ Xuyên mặc dù không can tâm, thậm chí có chút sợ hãi ý ngầm mềm mỏng của Hà Lê, đến cuối cùng lại tha thứ cho kẻ kia, nhưng anh tin tưởng Hà Lê làm như vậy phải có nguyên tắc của cậu.
Bọn họ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, Trần Ngữ Xuyên mang ra mấy ly nước hoa quả ra mời khách, đặt nước trái cây xuống, anh cảm giác mình không tiện ở lại nghe bọn họ nói chuyện, vì thế đành bảo: “Anh vào phòng làm việc xem Tiểu Tề bài học ra sao.”
Hà Lê lại kéo anh xuống, nói với Lương Duẫn Thành: “Trong này tôi cùng Ngữ Xuyên đã không còn bí mật, cậu muốn nói gì, coi như nói trước mặt Ngữ Xuyên, nếu cậu không muốn, chúng tôi đây cũng đành tiễn khách.”
Trần Ngữ Xuyên vì thế ngồi xuống sát cạnh Hà Lê, ôm vai Hà Lê bảo vệ.
Lương Duẫn Thành ảm đạm. Xem chừng, tất cả tâm A Lê đều dồn vào chồng cậu. . . Tựa như ngày trước vì hắn mà cậu công khai với gia đình, lúc trước vì cô gái nhà giàu Liên Dư Khiết, thế nhưng hắn lại bỏ rơi cậu?
“A Lê, trước hết tôi muốn nói với cậu những lời giải thích vô lý năm đó, tuy rằng tôi không nhớ chính xác nội dung, nhưng tôi biết bản thân đã nói những lời làm tổn thương cậu vô cùng, hơn nữa đối với tình yêu của cậu dành cho tôi, tôi biết những lời này rất tàn khốc. . .”
“Căn bản anh không biết những lời lẽ đó của anh gây nên bao nhiêu thương tổn và trở ngại cho Lê!” Trần Ngữ Xuyên sắc mặt âm u, ngữ khí phẫn nộ.
“. . . Có lẽ vậy. . . Nhưng tôi biết bị ngôn ngữ làm tổn thương là chuyện khiến người ta khó sống bao nhiêu. . . Sau khi kết hôn với Liên Dư Khiết, liền luôn luôn sống trong hối hận. . .” Lương Duẫn Thành hối hận, một mực dùng đến ánh mắt khẩn cầu tha thứ nhìn Hà Lê.
“A Lê, cậu cũng biết Dư Khiết có gia thế cao đến khiến người ta trèo cao không dậy nổi, mấy năm trước cô ấy quả thật không để ý người nhà phản đối để gả cho tôi, nhưng mà kiểu người có xuất thân như Dư Khiết đi theo giai cấp tri thức như tôi, ngày tháng dần trôi qua nếu không phải thói quen của cuộc sống giàu sang, cô ấy cảm thấy phải chịu tủi nhục, cũng luôn dùng lời nói đay nghiến tôi. Cậu có biết tôi yêu cô ấy, nhưng là tự tôn của thằng đàn ông cũng bị lời nói ghét bỏ ngày thường của cô ấy xúc phạm, cho nên tôi có thể hiểu được khổ sở thế nào khi bị ngôn ngữ xúc phạm. Càng chung sống với cô ấy, sau cùng tôi càng nhớ về cậu, bất giác liền so sánh cô ấy với cậu, sau đó bắt đầu hối hận, tự mắng bản thân tại sao lại vì người phụ nữ này mà bỏ qua tình yêu cậu dành cho tôi. . .”
“Bây giờ nói chuyện đó có ích lợi gì đây?” Hà Lê mỉm cười, cậu thật sự đã muốn không để ý người đàn ông này nữa, trái lại có chút thương hại hắn.
“Phải. . . Là không ích gì, coi như dù thế nào biết vậy đã chẳng làm, cậu cũng đã có gia đình. . .” Lương Duẫn Thành đưa mắt nhìn Trần Ngữ Xuyên, sau đó vọng tưởng Hà Lê: “Tôi chỉ muốn . . Tôi chỉ là hoài niệm những ngày tương thông ăn ý trước kia, chúng ta cùng nhau lớn lên hạnh phúc. . . Có cơ hội gặp lại cậu, khiến tôi bức thiết muốn khôi phục loại giao tình thanh mai trúc mã của chúng ta trước kia, chẳng lẽ không được sao? Cuộc sống của tôi bây giờ, nói thật, đã chẳng còn niềm vui nào đáng nói. . .”
“Duẫn Thành, chúng ta đều đã thay đổi. Dù có tiếp tục cũng không thể quay lại được như xưa. . .” Lời Hà Lê nói hàm chứa ẩn ý.
“Chẳng lẽ chúng ta không thể bắt đầu một lần nữa? Một lần nữa cậu nhận tôi làm bạn của cậu?” Lương Duẫn Thành vội vàng hỏi.
“Cậu không có bạn bè sao? Kỳ thật cậu cũng không nhất định chỉ cần tôi làm bạn cậu, rốt cuộc cậu có biết bản thân cần điều gì không? Cậu đã từng nghĩ kỹ về nó chưa? Cậu nói cậu yêu Liên Dư Khiết, cậu cũng từng nói cô ấy là người duy nhất cậu cần. Yêu cô ấy, cũng đừng có đem cô ấy so sánh với tôi, đây là việc cậu không nên làm. Không muốn để cho cô ấy khoe khoang, thì đem hết năng lực của cậu cho cô ấy xem, tôi tin cậu nhất định có khả năng thay đổi cô ấy. Lương Duẫn Thành ý chí phong phát lời thề sắc son trước kia tôi quen chẳng lẽ không có năng lực dập tắt chế nhạo của vợ sao? Cậu nên nỗ lực, một là đi kiểm điểm động cơ của mình cùng điểm xuất phát, hai là thay đổi chính thái độ của cậu với cô ấy, mà không cần van cầu sự tha thứ của tôi. Hơn nữa tình yêu tôi từng có, cùng những liên quan tới cậu hết thảy đã tan thành mây khói, tôi chẳng có bất kỳ tâm tư oán hận, sau khi cậu đuổi tôi rời đi và nói những lời đó, tôi cũng chưa từng hận cậu, cho nên vốn chuyện tha thứ này không cần nhắc tới, tôi chỉ có thể nói tôi yêu lầm người, vào một đối tượng không thích hợp. . .”
“A Lê, cậu đã. . . Chúng ta đây có phải còn có thể làm bạn đúng không?” Lương Duẫn Thành vẻ mặt chần chờ mong đợi.
Hà Lê thở dài, có chút mất kiên nhẫn đáp: “Tại sao cậu không đem loại cố chấp này mà đối với vợ cậu?”
Lương Duẫn Thành trầm mặc một lát, mới có chút khó khăn mở miệng tự giễu: “Rất khó. Tôi bây giờ thất nghiệp, cô ấy không chịu được cảnh tôi không tìm được việc, tức giận đến mức đưa hai cậu con trai về nhà mẹ đẻ rồi. . . Tôi sao có thể dễ chịu được?”
Hà Lê cùng Trần Ngữ Xuyên ngầm hiểu nhìn nhau, trong lòng có cùng một ý tưởng: Lương Duẫn Thành dường như có chút cùng đường, hắn tìm đến Hà Lê muốn cứu vãn tình nghĩa ngày xưa, tựa hồ là vì tìm kiếm sự ủng hộ mà đến. . .
“Lương tiên sinh tại sao không tìm được công việc?” Trần Ngữ Xuyên hỏi.
“Lúc trước cả nhà tôi chờ đợi cùng công ty khoa học kỹ thuật dời sang Ấn Độ, Dư Khiết không muốn đi Ấn Độ với tôi. Bởi vì người nhà không thể phối hợp, công ty loại mình tôi, tôi liên tục trong thất nghiệp, đã gần nửa năm.”
Vấn đề của Lương Duẫn Thành thật đúng là một vòng lại móc một vòng.
“Duẫn Thành, nếu cậu cần người nói chuyện, tôi cảm thấy rằng cậu tốt nhất nên cùng bà xã nói chuyện thẳng thắn, mà không cần tìm tôi, dù sao người có thể cho cậu ủng hộ lớn nhất, vẫn là người nhà của cậu. Đương nhiên, tôi không có cách nào coi chuyện cậu từng gây tổn thương cho tôi chưa từng xảy ra, cho nên, muốn tôi không còn khúc mắc mà nhận cậu làm bạn của tôi, thật xin lỗi, tôi không có thể gánh vác được kĩ năng này. Cậu về nhà trước đi! Nghĩ kĩ càng nên đối xử với bà xã cậu thế nào, nên làm thế nào để nối lại với cô ấy, phải đi đón cô ấy cùng con trai về nhà, làm gia đình cậu phấn chấn.”
“A Lê. . .” Lương Duẫn Thành còn muốn nói gì, lo lắng nên thốt ra như thế nào.
Hà Lê biết Lương Duẫn Thành vẫn muốn nhắc tới chuyện vãn hồi tình hữu nghị, vì thế nói trước: “Trước tiên cậu nên vì chính mình, khiến người nhà nghĩ kỹ, tỉnh lại đi, đến lúc đó có lẽ tôi sẽ cho rằng cậu là một người đã cải thiện tư duy, đáng giá kết giao bạn bè, khi đó có thể trở thành bằng hữu hay không, lúc đấy nói sau.”
Hà Lê tiên phong tiễn khách, Lương Duẫn Thành ảm đạm rời đi.
Trần Ngữ Xuyên từ sau Lê ôm lấy cậu, nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi bà xã: “Lê, em từng làm ở tòa án sao?”
“Đã từng. Em đã từng làm bảy tám năm.”
“Em lúc nãy vừa rồi nói chuyện với Lương Duẫn Thành dáng vẻ rất đẹp trai nha. . . Ở trên toà cũng như vậy phải không?”
“Ha! Càng thêm yêu em chứ!”
Trước cửa phòng làm việc xuất hiện một người, hóa ra hắn đã sớm ở đây chỉ đạo Tiểu Tề làm bài, Tiểu Tề làm xong bài rồi bật máy chơi game thì Quý Duy liền tránh ở cạnh cửa nghe lén cuộc đối thoại trong phòng khách, lúc này, Quý Duy lại bắt đầu mệt mỏi: “Này! Hai người các anh không sợ thân mật ở nhà như vậy sẽ dạy hư con nhỏ sao?”
“Cái này gọi là yêu làm mẫu, sao có thể dạy hư con?” Hà Lê nhíu mày hỏi lại.
Biểu cảm của Quý Duy thoạt nhìn giống như lần đầu tiên quen Hà Lê, bộ dáng rất thận trọng: “Hà Lê, kẻ vừa mới tới kia, trong lúc đó mấy người đụng chạm việc gì?”
Hắn vừa mới đứng nghe lén sau cánh cửa khép hờ, tuy rằng có thể đại khái đoán ra một chút, nhưng không cách nào nối liền toàn câu chuyện.
Hà Lê nháy mắt mấy cái, rồi quay lại nhìn người đó ở phía sau mình: “Anh nói cho cậu ta biết đi, em lười kể!”
Hà Lê rời khỏi tay Trần Ngữ Xuyên, đi vào phòng sách, cùng Tiểu Tề chơi game.
———————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT