-Haha,nhìn kìa. Phong à , mày hôm nay lạ lắm nha. Sao lại quan tâm cô gái đó vậy, mọi lần thờ ơ với cậu ấy lắm mà.

-Đúng vậy , anh họ à,hôm nay anh lạ quá.

Anh vừa nghe vậy mặt đã đỏ còn đỏ hơn.Quay lại cốc đầu 2 tên phá đám .

-A! Đau mà .

-Này, anh vẫn như vậy . Không khác, chỉ là mua đồ về ăn nhưng lại không đói nên đưa cho Ân thôi!

-Thật thế sao?!/ Linh và Thế Anh luôn đồng thanh mọi lúc mọi nơi .*2 người này hiểu ý nhau thế*^^

Nó từ nãy tới giờ chỉ ngồi nghe , không lên tiếng . Sao lại vậy , chẳng lẽ thứ mà Phong đưa cho nó chỉ là đồ không cần đến nữa thôi sao .Nó chỉ là đứa dùng để chứa chấp những thứ bỏ đi thôi sao. Cậu ấy không hề quan tâm , không hề thay đổi dù chỉ là một chút. Vẫn thờ ơ, vẫn khinh thường nó như trước.Vậy mà nó còn tưởng..........haizzzzz!

Trống vào lớp, mọi người cũng trở về chỗ ngồi, thời gian trôi qua, thấm thoát đã tới lúc về. Suốt giờ nó ngồi học như trên mây. Sau khi mọi người đã về hết,chỉ còn nó và Phong. Cúi hơi thấp mặt, nó nhẹ nhàng nói :

-Phong......

-Hử?!

-Cậu.....cậu.....có phải ....là ...là mua về không đói nên mới đưa cho mình ?

-ờ...ưkm....đúng!

-Mình hiểu rồi. Mình về trước đây!

-Ờm...về chung không?

Nó nghe vậy thì mừng quýnh lên, nhanh nhảu :

-Có,có chứ! Ơ......mà thôi. Sẽ ......sẽ phiền cậu . Mình không muốn làm phiền cậu đâu! Cứ như trước là được rồi.

---------•-•-•Phân cách ngược về 1 năm về trước-•-•----

Một buổi tan học sau ngày nó tỏ tình với anh.

-Phong Phong, cậu xong chưa, tụi mình về nào. Hai đứa kia chạy về trước rồi kìa, gì mà lâu thế không biết!

-Ân, từ nay trở đi, 1 là tôi về trước , 2 là cậu về trước. Từ giờ, cậu đừng đi chung với tôi lúc về nữa.

-Phong Phong ,cậu ....cậu sao lạ vậy?

-Cậu đừng gọi tôi là Phong Phong , nghe thấy ớn lắm, đừng cố tỏ ra rằng chúng ta thân nhau hơn tất cả.

Vừa dứt lời ,anh sách cặp bỏ đi mà không hay rằng anh đã châm thêm kim vào trái tim nó rồi, anh có biết khó khăn lắm nó mới có thể vượt qua nỗi đau khi anh nói không có chút tình cảm gì với nó không.Giờ trái tim nó như tan vỡ, nó đang khóc này, tại sao không đến dỗ nó như hồi trước khi mới quen?

-Phong Phong......à không, phong à , cậu...sao vậy...hix...hix.. Tớ đáng ghét lắm sao?hix...hix. Xin lỗi , tớ biết rồi mà, cậu không thích tớ nhưng...nhưng đừng làm thế này được không!

Tim nó giờ đau lắm, chỉ biết khóc và khóc. Nó không hiểu sao Phong lại trở nên vậy. Được thôi,nó sẽ không gọi Phong Phong nữa nhưng nó vẫn sẽ gọi Phong, cái tên mà nó thích gọi nhất. Sẽ về riêng , không làm phiền,.......

-------------thực tại-------------

Nó bỏ đi .

* Phong à, từ giờ mình sẽ cố làm quen với cậu lại từ đầu, mình sẽ như trước, sẽ là cô gái mạnh mẽ, không nén thấp bản thân . Mình sẽ quên đi thứ tình cảm mà mình vẫn luôn hi vọng đó. Mình sẽ tránh xa cậu. Không để cậu nói mình phiền đâu. *

*Ân,xin lỗi . Mình không cố ý . Không phải mình ghét cậu, mình làm vậy để cậu hãy tránh xa mình. Nếu yêu mình, mình sợ cậu .........sẽ....lại giống cô ấy*

Vừa đi tới con hẻm gần trường, bỗng có đám học sinh nam chặn đường nó. Cảm thấy có gì u ám ở đây, nó dè dặt nói:

-Mấy...mấy người gọn vào cho tôi đi.

Một tên trong số chúng bước lên trước tới gần nó, dùng bàn tay vấn bẩn giơ cao tát nó:

-A!

Rồi hắn lại dùng tay bóp chặt cằm nó:

-Mày cũng biết đau sao? Nhưng nó cũng đâu nhằm nhò gì với cái vụ mày thích can thiệp vào chuyện của tao .CÒN ĐÁNH TAO NỮA! LÁ GAN MÀY TO LẮM !!!!!!

Hắn gằn từng chữ rồi càng ngày càng bóp chặt cằm nó.

-Đau!!A! Tại ngươi ức hiếp con gái nhà lành nên tôi....a!

-Phải chuyện mày không ?

-Kh...ông...nhưng đó là sai lầm đáng đánh.

-Còn già mồm, may hôm nay em tao nhờ tao cho mày một trận nên tao mới có dịp gặp lại mày. Hahahaha !!!!

-Em? Là ai?

-không quan trọng! Đánh xong tao sẽ nói cho mày biết ! Và cũng cho mày biết lí do ha!

Vừa dứt, hắn xô nó ngã xuống đất và rồi cả đồng bọn của hắn xông vào cùng đánh nó.Còn tên đó chỉ biết đáng tiếc cho nó, một cô gái xinh xắn như vậy.....

-Haizzz! Lúc trước còn hung hăng giỏi võ lắm mà, sao giờ yếu vậy nhóc con?

Nghe hắn nói vậy, mắt nó bỗng sáng rực lên như đang có lửa đột nhiên bùng cháy vậy.

* Đúng , Lưu Thiên Ân , vận động viên karate lúc trước của mày đâu. Mạnh mẽ, phải mạnh mẽ, khi nãy mày đã nói thế nào?!*

Nó từ từ đứng dậy , con người lúc trước của nó bắt đầu quay trở lại. Ánh mắt của nó như chứa đầy sự căm thù. Căm thù những kẻ dám động tới nó, người âm thầm muốn hại nó , cả con người yếu đuối giờ đây của nó nữa.

Nó bây giờ trở nên lạnh lùng, ánh mắt vô cảm lướt qua từng người, từng người.

-Hư! Các người đáng lẽ không nên động tới tôi chứ!!!!!

Thái độ ...... Thái độ vô cảm này của nó khiến bọn chúng phải rùng mình.

Ngay cả tên đó cũng hẳn nhận ra điều gì, hắn lắp bắp:

-Đây...đây mới...mới là con người thực của mày ?

Nó tặc lưỡi, tiếc cho một thằng ngu trước mặt.

-Thì sao?

-Không vui, tao đi trước đây tụi bây!

Hắn vừa định bỏ chạy đã bị nó kéo lại:

-Anh trai , gì nhanh vậy? Chưa nói xong mà?!

- Đại ca! Bọn em đi trước đây ạ!

Nói xong cả bọn chạy toán loạn:

-Sao? Ông anh giờ muốn gì? NÓI! AI LÀ NGƯỜI ĐỨNG SAU!!!!!!

-Là....Hạ....Hạ.....Lan.........lan

-Hạ Lan Hồ ?

-Đúng .

-Nhưng tại sao?

-Nó muốn mày tránh xa cái thằng ...người yêu của nó nó ra.

-Người yêu cô ta? Ai chứ?

-Dịch Thành Phong !

Nghĩ tới việc cô ta tự ý muốn nhận Phong là người yêu mình , nó bắt đầu sôi máu lên. Nó kéo cổ áo hắn:

-Cái gì? Ai nói Phong Phong là người yêu cô ta chứ . Nói bậy bạ! Phong phải là người yêu của t....t.

Nói tới đây, cổ họng của nó như nghẹn ứ, nó bắt đầu chột dạ.

*Mày đang nói gì vậy, ai là của mày . Mày mới là người nói bậy bạ. Phong đâu yêu mày , một chút thích thú còn không có lấy đâu ra yêu chứ!*

Tay có chút thả lỏng, tên đó lựa thời cơ mà bỏ chạy mất tiêu.

Mắt nó bỗng mờ đi,ngất dần trong khi nước mắt đang ứa tràn ra khóe mi rồi theo đó lăn dài trên má mà rơi xuống. Nó từ từ ngã vào trong vòng tay của ai đó. Cảm giác rất ấm áp.

-Cảm..ca..m..ơn!

------------sorry nha------------tại-------•-mấy hôm-------mình bận-------ôn thi---------

Chap này cũng đã dài hơn rồi đó,coi như bù 1 chút ạk!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play