Sau ngày nghỉ, tụi nó và bọn anh bắt đầu đi học trở lại. Suốt dọc đường nó không nói câu gì chỉ lủi thủi đi sau anh,nó ngại khi nhắc tới chuyện hôm qua, sợ khi nói chuyện với anh, buồn khi anh thật ra cũng chẳng phải yêu thích gì nó.Còn Tử Linh và Thế Anh vẫn vậy, hay cãi nhau mà:

-Này!!!!Cái tên đáng ghét kia!!Bảo ai già ế chổng hả???!!! Đứng lại!!!

-Hahaha !!!

Vừa quát Tử Linh vừa chạy đuổi theo Thế Anh đang cười hả hê kia tới trường để bắt sống. Vậy là còn có nó và anh đi bộ tới trường.

Đi được vài bước , anh cuối cùng cũng không thể chịu nổi hoàn cảnh thế này nữa. Dù không muốn nhưng anh vẫn phải làm. Nó từ khi ra khỏi nhà đã cúi đầu mà lẽo đẽo theo anh. Dừng đột ngột như vậy khiến nó không để ý mà đâm đầu vào lưng anh luôn:

-Á!!-nó ôm đầu .

Anh quay lại toan hỏi nó có sao không nhưng anh phải dứt khoát nên dường như không thèm quan tâm tới việc đó mà nói:

-Cậu...Hãy dừng ngay thứ tình cảm kia đi!!

Anh cố lớn tiếng để chấn tĩnh chính mình rồi chờ đợi câu trả lời của nó. Cứ tưởng nó sẽ khóc mà bỏ chạy hay hỏi nguyên nhân tại sao như bao cô gái khác nhưng sự thật khiến anh không ngờ, nó chỉ đáp vẻn vẹn có một từ :

-ờ,ừm.

-Vậy...ta sẽ là bạn.

Nó khẽ nhếch môi , khuôn mặt không thay đổi là mấy:

-sẽ là bạn.

-Đi thôi, sắp muộn học rồi!

Nói xong, anh vô tình không để ý mà nắm tay kéo nó đi, bất chợt nó vùng tay ra :

-Chỉ là bạn,đừng khiến người khác hiểu nhầm thêm!

Nó bắt đầu đi nhanh hơn để che giấu đôi mắt đang đẫm lệ.

*Cậu nghĩ mình làm được việc này sao? Hai năm tuy ít với cậu nhưng cũng đủ để thứ tình cảm nam nữ lớn dần trong mình. Mình...mình không thể bỏ thứ tình cảm đó cậu biết không?!!! Cậu luôn vậy. Không chịu hiểu mình một lần mà!!*

Tới lớp nó vội lau nước mắt không muốn ai phát hiện nó đã khóc nhưng hốc mắt nó cũng quá đỏ rồi.Vừa vào tới nó lại va phải một bạn nữ:

-Á,xin lỗi.-nó vội xin lỗi .

-Không sao.

Khi ngẩng mặt lên thì nó chợt ngạc nhiên. Là Tố Vi, cô ấy sao lại ở đây.

-Thiên Ân? Cậu cũng học chung lớp với Phong sao?mình giờ cũng học lớp này nà.

-à,ừ. Cậu ngồi đâu.

Tố Vi khoác vai nó đi vào trong như kiểu nó thân với cô ấy lắm không bằng. Vừa nói vừa chỉ cho nó:

-kìa.chỗ đó.

-Chỗ ..chỗ cạnh phong sao?

-ừ,chuẩn rồi.

-nhưng...

-có người ngồi rồi đúng không? Không sao, Cô ấy nhường chỗ mình rồi!

Nó chỉ "à" một tiếng rồi về chỗ.Tố Vi thì vui vẻ tới chỗ phong ngồi.

Hạ lan Hồ đắc chí ngồi chỗ khác bởi cô lại lập thêm âm mưu mới.

*không ngờ mày đã quay lại, được thôi. Có thêm đứa mềm yếu nhát như thỏ đế trở lại thì tao cũng không ngại mà biến mày trở lại sự dằn vặt đau khổ như trước đâu*

Vừa lúc, phong đi vào, tự dưng thấy Tố Vi ngồi chỗ mình, anh ngạc nhiên hỏi:

-Sao em ở đây, sao lại ngồi chỗ này?

Tố Vi cười nhẹ khiến bao nhiêu đứa con trai trong lớp đều sụp đổ hết(từ Phong và Thế Anh, bởi quen rồi):

-em đi học ở đây, cậu em là hiệu trưởng của trường nên em xin vào cùng lớp với anh luôn! Còn chỗ ý hả,Lan Hồ cho em ngồi rồi!

Thế cũng được, đỡ phải ngồi với cô ta, anh thở dài rồi ngồi xuống bắt đầu vào buổi học.

Trong giờ , Trì An bỗng nhét cho nó mẩu giấy.

Nó chẳng hiểu gì sất, tự nhiên đưa cho nó cái này. Mở ra chứ còn gì nữa, dù gì cũng là tiết Anh-môn mà nó giốt đặc, nó từ bé cũng chẳng thiết tha gì môn này luôn. Với cả , đây không phải môn chính của khối nữa.

Trong đó viết:

"lúc về lên sân thượng của trường nha, mình có chuyện muốn nói"

Nó ghét nhất là kiểu úp úp mở mở thế này, có gì thì nói thẳng ra bày đặt cho phiền phức.

Nó không thèm viết trả lại mà quay sang cậu ta hỏi nhỏ:

-Có gì vui sao?

Cậu chỉ biết gật đầu cười, khuôn mặt sớm đã đỏ chót.

*Đỏ mặt?? Cứ như con gái , chẳng thể hiểu nổi cái tên hay bèo nhèo thích trèo cây rồi tụt xuống làm quen này luôn*

Lúc về :

Tử Linh: Ân à, về nhanh nào!

Nó thản nhiên trả lời:

-Trì An tìm tớ chút việc, về đi.

-Ờ- cô ủ rũ bỏ đi cũng với anh, tố vi và thế anh.

Tới sân Thượng nó đã thấy Trì An đứng đó , xung quanh còn treo đầy các dải lụa có chữ" I LOVE YOU".

Nó đơ người nói không thành câu:

-Trì....Trì An?! Cậu...làm gì vậy?

Cậu ta không trả lời nó mà cầm bó hoa hướng dương bước đến và nói:

-Thiên Ân, làm bạn gái anh nhé!

Quỷ gì thế này, bằng tuổi mà xưng anh với nó, thấy ớn lạnh sống lưng quá!

1phút..2phút..5phút...tim cậu ta cứ đập thình thịch chờ đợi câu trả lời của nó.

Chợt thấy nó cúi thấp đầu rồi tiếng nấc kêu lên làm cậu có chút lo lắng. Rồi bỗng nó ôm chầm lấy cậu mà khóc to hơn.

Sở dĩ nó khóc là vì những thứ này khiến nó nhớ tới hơn 1 năm về trước. Nó đã yêu Phong và quyết định tỏ tình với anh mặc dù việc tỏ tình này không phải từ con gái,thường là từ con trai hơn. Và ngày hôm đó nó cũng làm như Trì An hôm nay nhưng:

-Thành Phong, mình yêu cậu, làm bạn trai mình nhé!

Nó cười ngượng, khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ ửng. Không biết Phong có nhận lời? Cậu ấy cũng yêu nó chăng?

Trong giây phút quan trọng đó, nó thật sự rất nóng lòng được biết câu trả lời này của Phong , nhưng cậu ấy thật khiến nó thất vọng:

-Xin lỗi, tôi và cậu chỉ là bạn bè bình thường không hơn không kém. Và tôi cũng chưa từng yêu cậu dù là một chút vậy nên từ giờ cậu hãy bỏ ý định này đi.Người tôi yêu chỉ duy nhất có Tố Vi thôi. Với cả từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ và có thể sau này tôi cũng không nghĩ mình sẽ yêu cậu cả.

Phong nói một tràng rồi quay lưng bỏ đi để lại trong nó những mũi kim đâm thấu trái tim và sẽ chẳng bao giờ có thể lấy chúng ra được.

Nó hét lên sau lưng anh:

-Vậy tại sao cậu quan tâm mình như thể cậu có tình cảm với mình chứ???!!!

-Chỉ là...tôi thương hại cậu.

Nó không biết làm gì hơn ngoài khóc thật nhiều lúc đó. Cả người nó từ từ khụy xuống đất mà khóc lóc. Và kể từ thời khắc đó cũng chính là lúc nó tự dấn thân mình vào thứ tình yêu đơn phương ngớ ngẩn này.

Trở. Về thực tại:

Trì An lo lắng vỗ nhẹ lưng nó mà nói:

-Cậu sao vậy?

Nó từ từ nín rồi đẩy cậu ta ra :

-Trì An, tôi...tôi không thích cậu.

Cậu ta có chút hụt hẫng vì cậu đã quá hi vọng về chuyện tỏ tình này nhưng vẫn cố nói:

-Không sao, mình cho cậu thời gian. Giờ đừng quyết định vội.

Nó lưỡng lự gật đầu, vì không muốn cậu ta đau lòng giống như nó lúc trước nên:

-Tặng mình hoa hướng dương nhé, mình thích nó.

-hoa này để tặng cậu mà.

Trì An cười rồi đưa cho nó . Nó muốn tự về nên không cần Trì An đưa về. Trên đường về nhà, nó đã khóc, thậm chí còn khóc nhiều hơn khi nãy. Sao vậy, Thành Phong không xứng để nó rơi lệ nhưng nó không thể làm chủ được.

Vừa bước vào nhà, thế Anh và Thành Phong đang đọc sách, Tử Linh vừa từ bếp ra thấy khuôn mặt nó thật tiều tụy, hốc mắt đã sưng húp lên. Cô lo lắng chạy tới:

-Cậu sao vậy, không được khỏe sao?

Nó chỉ biết cười trừ:

-hì ,không sao đâu mà.

Lúc này cô mới để ý trên tay nó còn có một bó hoa. Là hoa hướng dương thì phải, loại hoa nó thích nhất.

-Hoa này,ở đâu vậy?

Thế Anh và Thành Phong giờ mới ngẩng mặt lên nhìn. Đập vào mắt Phong là bó hoa trên tay nó, đôi lông mày đang giãn ra bỗng nhíu lại vì có cảm giác khó chịu trong lòng.

Nó vừa trả lời Tử Linh vừa hướng mắt nhìn anh:

-Sao hả, đẹp không? Trì An tặng đấy!

Thế Anh nhảy vào:

-Sao tự nhiên lại tặng cậu, việc gì đấy. Hồi nãy thấy cậu bảo có hẹn với cậu ta. A! Tỏ tình hả?

Phong nghe hai chữ tỏ tình bỗng tim mình như nghẹt lại rồi cố gắng lắng nghe .

-Ừ.

Câu nói được chính nó thốt ra khiến anh thực rất giận. Trang sách còn đang định giở thì bị bàn tay anh vò nát.

Thế Anh hỏi tiếp:

-Thế,ý cậu sao?

-Mình..aaaá!

Chưa nói kịp thì nó đã bị anh xiết chặt cổ tay kéo đi lên sân thượng làm hai người kia khó hiểu nhưng lại về chỗ cũ với công việc của mình.

Sân Thượng của nhà:

Nó giựt tay ra nói:

-cậu làm gì vậy hả?! Đau tay tôi chết được

Phong lại xiết tay nó kéo lại sát mình rồi dùng ánh mắt đầy lửa giận nói:

-tôi vừa nói xong chuyện lúc sáng thì cậu liền đi tìm đối tượng khác sao ?!

Nó bực mình nói:

-Tai cậu có vấn đề sao? Cậu ta tỏ tình với tôi chứ không phải tôi tìm cậu ta. Với cả chẳng phải cậu nói muốn tôi bỏ ...ư.m..

Chưa kịp nói xong nó đã bị Phong chiếm trọn đôi môi. Nó trợn tròn mắt nhìn anh . Đôi tay đang để trước ngực anh cố gắng đẩy ra nhưng không thể , sức nó không bằng anh . Càng đẩy, anh càng lấy tay ép nó gần anh hơn. Bị anh ép hôn đột ngột như vậy, nó vừa thẹn vừa xấu hổ nhưng rồi lại không kháng cự nữa.

3 phút trôi qua nhưng anh vẫn chưa buông tha nó . Thực sự nó hết dưỡng khí rồi, không thở nổi nữa. Dùng ánh mắt để cầu cứu nhưng anh lại không quan tâm điều đó.Cho tới khi anh cảm thấy nó thực sự sắp ngất đi mới rời ra. Anh vừa buông nó liền thở hồng hộc, cố lấy lại oxi cho bản thân.

-Tôi rút lại lời nói lúc sáng. -Anh nói một cách kiên định.

-Hộc..hộc..HẢ??!

-không cần?

-À, có! Nhưng cậu đã cướp đi First kiss của tôi rồi !Huhu, không biết, bắt đền !!

Nó tự dưng vừa vui vừa nổi chứng liền đánh mấy cái vào ngực anh nhưng bị anh kịp bắt lại :

-muốn thêm cái thứ hai không?!

Nó rụt tay lại cúi đầu nói rồi bỏ chạy:

-Không! Còn lâu!

Có ngu mới muốn, cái đầu tiên đã khiến nó sắp ngất, thở hồng hộc rồi còn cái thứ hai nữa chắc nó chết vì hai nụ hôn đầu đời quá.

Chưa kịp tẩu thoát thì nó đã bị Phong kéo lại:

-Chuyện..cậu có nhận lời cậu ta không?

-Hả?O.O

-Còn giả ngây?

-Không..không có....mình không nhận nhưng cậu ta nói cho mình thời gian nên...

-Tôi cấm cậu không được đồng ý!!

-gì hả?O.O

-Cậu chỉ cần nhớ và thực hiện nó thôi!

Lúc này đây thì anh cũng đã biết trái tim anh thực sự giành cho ai rồi. Anh sẽ không đánh mất nó, sẽ bảo vệ nó. Nhưng giờ chưa phải lúc để anh thừa nhận thứ tình yêu này.

Nó ngây ngốc về phòng khóa trái cửa:

-Mày sao thế, có phải mày thấy Phong đã có tình cảm với mày rồi đúng không? Phải, không sai. Cậu ấy còn hôn mày nữa!

Nó nói rồi tự hét lớn trong lòng. Vui ơi là vui.Cuối cùng thì nó cũng đã có chút hi vọng về Phong. Người nó yêu.

------end chap12------

Các bạn thấy chap này thế nào zợ??!!^o^>o<.>
Đón xem chap sau nhé^_*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play