Đợi Phong về phòng nó mới đi lên. Vừa bước vào nó liền khóa chặt then rồi quay lưng tựa vào cửa mà từ từ ngồi xuống. Nó khóc, nó đau, nó buồn, nó hối hận, nó thương hại cho chính bản thân mình.
*Cậu là đồ vô tâm!!!Đồ ích kỉ, dám chắc cậu hiểu Tố Vi rất nhiều nhưng cậu lại chưa từng thử hiểu tôi dù chỉ là một lần. Sao cậu không hiểu rằng tôi rất rất yêu tên ngốc như cậu ???Sao cậu không hiểu tôi có thể khóc khi sau tất cả cậu đều làm tổn thương tôi??Sao cậu không hiểu tôi sẽ đau hay buồn khi thấy cậu bên cạnh ân cần với cô gái khác??????Sao cậu không nghĩ tôi sẽ lo lắng cho cậu khi cậu gặp chuyện hay sự cố??Sao cậu không hiểu tôi rấr cần sự quan tâm từ cậu???Tại sao vậy chứ ???
*Cốc cốc*
-Thiên Ân cậu có trong đó không??
*Là Tử Linh ! Không được , mình tuyệt đối không thể để cậu ấy biết mình kh
óc*
Nó lau vội nước rồi cố mỉm cười rạng rỡ đứng lên mở cửa:
-Cậu vào đi!
-Ờ.
Tử Linh kéo nó ngồi lên giừơng tươi cười nói:
-Tối đi chơi không?
-Ở đâu?
-Đi bar.
-hả, tụi mình còn là học sinh đấy!
-Ân à, không sao đâu!
-Ở đó toàn bọn dê già, không đi!!
-Có anh mình, tên Thế Anh đáng ghét kia nữa thì lo gì?!
-Không!
-Năn nỉ cậu đấy, yêu cậu, quý cậu lắm luôn ý!!
Cô vừa nũng nịu vừa thơm vào má nó một cái khiến nó rùng cả mình:
-Được rồi, trời ạ!!
-Ahihi..
*8h tối:
-Xuất phát thôi-Tử linh phấn khích.
Thế rồi cả bọn bắt đầu xuất phát, hôm nay anh và Thế Anh đều mặc vest , bên trong là chiếc áo sơ mi không cài hai cúc trên cùng trông rất soái nha. Tử linh thì mặc chiếc váy trễ vai màu xanh nước biển dài qua gối một chút ,nó thì mặc chiếc váy yếm hở vai màu trắng tinh khiết dài tới đầu gối. Cả hai có kết cấu rất giống nhau,đều có ren ở chân váy , đều bó ở eo và xòe ra từ hông. Bạn thân mà, tới giày cũng giống nhau, đó là đôi giầy thể thao cao chừng 5 tấc, khác thì chỉ có màu sắc. Trông tụi nó hôm nay rất xinh, vừa năng động nhưng lại không kém phần quyến rũ.
Vừa tới nơi nó đã nghe thấy tiếng nhạc ồn ào, thực sự không muốn vào. Tại nó đi cùng Tử Linh nên vào sau, hai tên con trai đáng lẽ phải bảo vệ chúng nó thì vào trong từ lâu .
Lũ con trai trong quán bar thực sự rất háo sắc, không phải vì nó có chút võ thì cũng không dại dột gì mà vào đây. Như nó đoán, vừa vào tới nơi, chúng nó như trở thành trung tâm của mọi người. Trông tụi nó rất giống các thiên thần. Đang đi thì bỗng có hai tên bước tới khoác tay lên vai nó và Tử Linh rồi nói:
-Hai em xinh đẹp đi đâu vậy. .
Tay hai bọn hắn không yên vị mà làm càn trên vai tụi nó. Đáng ghét!!! Nó đang định đạp cho bọn hắn văng xa 3 mét thì bỗng nó có cảm giác ai đó nắm tay mình và kéo lại đằng sau lưng người đó. Chẳng phải là Phong sao,anh đang bảo vệ nó??
-Sao cậu giờ mới tới hả??
Nó ấp úng khi nhìn vào ánh mắt giận giữ đối diện của anh:
-Tại...tại Tử Linh đi chậm thô..i m..à!
Tử Linh cũng vậy nhưng chỉ khác là cô bị người đó ôm vào ngực. Cô cảm nhận được hơi thở nam tính....khoan đã! Hình như mùi này rất quen...lúc sáng.......á..tên Thế Anh đáng ghét!!
-Dám động vào người của bọn tao? muốn chết sao??Cút!!!!-Phong tức giận gằn lên từng chữ.
Bọn chúng sợ hãi đứng co ro, Thế Anh càng nhấn mạnh:
-CÚT!!!
-Dạ...dạ..dạ!!
Anh cởi áo khoác bên ngoài của mình ra choàng lên người nó rồi dùng ánh mắt cảnh cáo với nó:
-Lần sau nếu đi tới mấy chỗ thế này thì đừng ăn mặc lộ liễu như vậy hiểu không?!
Vừa dứt anh liền nắm tay nó kéo đi tới phòng vip mà bọn anh đã đặt trước đó.Từ nãy tới giờ nó mặc cho anh điều khiển, nó không ngờ khi nãy anh tức giận lại đáng sợ tới vậy. Mà chính anh lúc này cũng chẳng hiểu bản thân tại sao lại làm vậy, giờ trong lòng anh vẫn còn lửa giận khi lúc nãy thấy tên đó làm càn trên vai nó. Nó toan bỏ chiếc áo khoác ra trả cho anh thì bị anh đột nhiên quát lên:
-Không được bỏ ra!!
-Cậu...sao..sao vậy!?Tôi n..óng mà!!
Anh bỗng nhiên đứng dậy xiết chặt tay nó:
-Chỉ duy nhất lần này cậu được tới đây thôi rõ chưa???!!!
-A! Đừng...đau quá! Tại sao?
-Cậu muốn xảy ra chuyện giống khi nãy sao?
-Hứ, không cần cậu quan tâm!
-Cậu......!
*Cậu ấy rõ là đang quan tâm mình. Tất cả , tất cả đều vì mình mới tức giận*nó nghĩ thầm.
Chỗ Tử Linh:
-Cậu làm gì vậy?Bỏ tay ra!!!
Thế Anh sau chuyện khi nãy thì liền trở nên có tính chiếm đoạt của riêng hơn.Cậu ta liền khoác tay lên vai cô kéo tới phòng vip nơi nó và anh ngồi ở đó.
Vừa vào tới cửa Tử Linh vì ngại ngùng nên đã dùng hết sức gạt tay Thế Anh ra rồi cười nói:
-ể? Hai người chưa gọi gì uống sao?!
-Phục vụ cho hai chai rượu vang và hai li nước cam!-Thế Anh nhanh chóng kêu phục vụ nhưng Tử Linh thấy mà ghét.
-Không, uống rượu, Thiên ân?
Nó ngơ ngác :Hả?!
-Haizz, cậu không uống được rượu vậy uống bia! Cho thêm hai chai bia nữa nhé!!
Thế rồi nó và Tử Linh uống vào rồi không những chỉ hai chai mà tận 10 chai bia. Tụi anh ngăn cản tới mấy cũng không được. Lúc đầu tụi anh nghĩ uống một chai bia thì sẽ không say nhưng ai ngờ tụi nó không uống được mấy thứ này, mới nửa chai đã bắt đầu dở chứng túm tóc tạt tai tụi anh vậy mà giờ còn uống tới mức này.Vậy là tối nay tụi anh mệt mỏi với tụi nó rồi.
-Này , mày đưa em tao về còn tao sẽ đưa Thiên Ân về!
-Ok!
Nhưng nói ok thì đâu có dễ, đưa được Tử Linh vào trong xe là cả một vấn đề. Trời ạ, cứ nhét cô cửa xe bên này thì cô lại chuồn ra cửa bên kia. Thật tức chết mà. Mãi mới có thể yên vị nhưng chắc Thế Anh sau vụ này thì trọc đầu mất. Trên đường về bị cô cứ giựt tóc:
-Này, ngồi im đi!! Tôi đang lái đấy, á,trời ơi.!! Đừng giựt nữa!!aaaaá!!
-Thế Anh đáng ghét này!!! Thế Anh điên này!!cho cậu chết!!Cha..cha!!Hahahaha Ưm..ớ..ực...
*Chỗ nó thì việc đưa nó lên xe là điều khá dễ dàng. Đang định khởi động xe thì mới sực nhớ anh chưa cài dây cho nó. Vừa choài ra túm lấy dây cài thì nó chợt quay mặt ra nên lỡ đặt trên má anh cái hôn nhẹ lướt làm anh bỗng đỏ mặt tía tai liền cài nhanh dây cho nó rồi hoàn yên vị trí.
Nhưng rồi tự nhiên có cái gì đó trong anh lại thúc đẩy anh quay sang ngắm nghía khuôn mặt bánh bao trước mắt.Anh đã từng hứa với bản thân rằng không được khiến người con gái này phải gặp rắc rối bằng cách không được có bất kì thứ tình cảm nào với nó ngoài tình bạn nhưng từ khi quen nó, thân với nó với tư cách là người bạn thì càng ngày anh càng gần gũi hơn và rồi việc nảy sinh tình cảm là đương nhiên nhưng tại sao nó lại thổ lộ tình cảm với anh. Anh không muốn có thêm một Tố Vi thứ 2.(cho phép mình nói nha: Cuối năm anh học lớp 9, tình yêu anh giành cho Tố Vi đã rất nhiều nhưng một ngày khi anh nhận được một lá thư nói nếu anh không tránh xa Tố Vi, người chưa từng có hôn ước với anh đó sẽ sống không bằng chết. Tưởng đó không phải thật, anh bỏ ngoài tai nhưng tới khi trong cùng một ngày nhà Tố Vi đột nhiên phá sản, bà ngoại cô ấy bỗng nhiên bị tai nạn qua đời. Tới trường thì luôn bị ăn hiếp, đánh đập. Và chẳng có lí do gì mà nhà trường đuổi hócTô Vi. Lúc đó cô ấy thực sự rất đau lòng, suốt ngày khóc. Và rồi Tố Vi phải theo ba mẹ ra nước ngoài lập lại sự nghiệp. Lúc đó, anh lại nhận một lá thư: đó chỉ là cnh cáo , tốt hơn là cậu đừng bao giờ nảy sinh tình cảm với người mà mình chưa từng có hôn ước. Nếu không thì cậu biết hậu quả rồi đấy. Từ đó anh chưa dám yêu ai và cũng chưa để ai yêu anh. Nhưng với Lưu Thiên Ân thì khác, anh đã dùng đumọi cách đuổi nó đi nhưng nó vẫn ở lại và do Tử Linh xin cho nên mới như vậy)
Quay lại chủ đề chính:
Anh ngắm nhìn nó mãi không thấy chán, đôi môi ấy lúc trước còn hay gọi Phong Phong,đôi mắt ấy lúc trước cũng hay chớp chớp mỗi khi nó nhờ anh việc gì đó, khuôn mặt ấy lúc trước thường phùng má trợn mắt làm anh cười nhưng bây giờ chính anh lại là người phá hỏng chuyện đó. Rồi bỗng nhiên anh lại nói ra suy nghĩ của lòng mình:
-Thiên Ân, anh yêu em mất rồi thì phải làm sao đây?
*Haizz.bỏ đi, về nhà đã*
Đang trên đường về thì anh thấy nó lấy tay ôm lấy hai vai và nói mớ:
-Lạnh lạnh.......lạnh quá!
-Ai bảo ăn mặc lộ liễu , bảo khoác áo vào thì không còn kêu lạnh hả?
(Trời ,thời tiết mùa thu thế mà, với cả xem đồng hồ hộ tui cái, 11h30´ rồi đọ. Đã thế, anh à, tâm lí chút đi , đóng cửa sổ xe vào)
Anh liền dừng xe lấy áo mình đắp lên cho nó rồi lại đi tiếp.
Về tới nhà, Thế Anh kêu trời kêu đất thấy anh về thì liền phàn nàn:
-Sao giờ mới về tới, cô em họ của ông hành tôi quá đấy! Chả hiểu tại sao tao lại đi thích con nhỏ này nhỉ?
-Hử? Nói cái gì, mày thích em tao?
-À, không, tao về phòng ngủ đây!
Anh chỉ biết lắc đầu, anh biết mà, biết chuyện này từ lâu rồi, chẳng cần phải giấu.
Anh quay lại xe thấy nó đang ngủ nên không nỡ đánh thức nó dậy bèn bế nó về phòng.
Ánh đèn phòng vừa được bật nó liền dụi đầu vào người anh làm anh đỏ mặt như trái ớt. Đặt nó xuống giừơng rồi đắp mền, toan rời đi thì nó níu vạt áo anh và nói mớ:
-Phong à, tại sao bây giờ cậu mới chịu quan tâm mình vậy??
Anh bất ngờ quay lại, tưởng nó tỉnh ai ngờ chỉ là mơ nên nó nói linh tinh. Nhưng anh không quan trọng, anh vẫn sẽ trả lời câu hỏi này của nó:
-Nếu tôi nói...tôi vẫn luôn quan tâm cậu mọi lúc thì cậu.....có tin không?!
Nói rồi anh bỏ tay nó ra rồi quay về phòng.
*Phải làm sao khi tôi đã yêu cậu thật rồi Ân à? Nhưng chuyện lá thư huyền bí đó....và hôn ước, Tố Vi?Không, tôi tuyệt đối không thể yêu cậu, tuyệt đối?!!!!*
----end chap10
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT