Tôi chậm rãi bước tới chỗ Alec đang ngồi nhưng anh ta đã nhìn thấy tôi trước cả khi tôi đến nơi. Thật không may, trong bóng tối, tôi không thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta, do đó tôi không thể biết mình đang nhìn vào Alec hay lão Avari. Hoặc cũng có thể dù đèn sáng đi chăng nữa, chưa chắc tôi đã nhận ra được sự khác biệt.

“Xin chào!” Alec nói, và tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh ta, sau đó hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Tim tôi như muốn nổ tung khỏi lồng ngực. Là lão Avari. Chắc chắn là như vậy. Bởi nếu không tự dưng sao Alec lại đi lãng phí giờ nghỉ ăn trưa của mình vào một bộ phim đã chiếu được hơn 6 tuần nay, kể về những người phụ nữ trung niên đi tìm lại tuổi trẻ đã mất?

Suy đoán của tôi càng được củng cố hơn khi tôi nhận thấy người đàn ông ngồi ở hàng ghế phía trước đang ngáy đều đều, trong khi cô vợ vẫn ngồi ăn bỏng ngô mà không hề hay biết gì. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn cần phải kiểm tra lại cho chắc. “Chiếc xe đạp đầu tiên của tôi có màu gì?” Tôi thì thào hỏi.

Alec từ từ quay đầu sang phía tôi và tim tôi như muốn ngừng đập. “Cái gì cơ?”

Tim tôi gần như đã nhảy tọt lên cả cổ họng tôi, và tôi đã phải nuốt nó xuống để nói chuyện. “Tôi biết ngay là ông mà. Cút xéo ra khỏi Alec ngay. Ngay lập tức!”

Alec chỉ chớp mắt, và hai tay tôi nắm chặt lây cái tay ghế - Cuối cùng, gã tà ma gật đầu, và trả lời bằng đúng giọng thật của mình, nghe mà lạnh hết cả gáy.

“Cô Cavanaugh, thật vui khi được gặp lại cô, mà không cần phải giả vờ nữa.”

Cái giọng ma mị đó không lẫn vào đâu được. Đích thị là lão Avari. Nhưng chuyện biết và chuyện trải nghiệm nó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi không hề nhận ra điều đó cho đến khi nhìn sâu vào đôi mắt nâu quen thuộc mà xa lạ kia.

“Ông ra khỏi anh ấy ngay!” Tôi thì thầm rít qua kẽ răng.

“Ồ, ta không nghĩ như vậy.” - Lão Avari nghiêng đầu Alec sát đến nỗi môi của anh ta chạm vào tai tôi, làm cho cả người tôi nổi hết gai ốc. Nhưng tôi không dám nhích ra xa, sợ rằng làm như vậy sẽ càng khiến lão ấy tiến lại gần hơn - “Dạo gần đây rất khó để nhập vào Alec vì thế ta không có ý định thả cậu ta ra sớm như thế đâu.”

“Ông cũng chẳng thể ở trong đó mãi được.” Tôi nhẹ nhàng nói, cố gắng kiềm chế để không giơ tay xoa xoa hai cánh tay đang sởn hết gai ốc vì sợ.

Lão ta nắm lấy cổ tay tôi, như thể đã biết tôi đang nghĩ gì. “Không, không phải mãi mãi. Nhưng hiện tại ta đã tích được một lượng năng lượng khá lớn, nhờ anh ông bạn Alec của chúng ta, vì thế ta vẫn có thể tiếp tục lưu lại đây cho tới khi tìm được đối tượng mới thay thế cho bữa ăn vừa bị cô làm gián đoạn.” Vừa nói lão Avari vừa chỉ về phía người đàn ông đang ngủ gật ở đằng trước, cái tay ẻo lả trông chẳng hợp với cơ thể trẻ khỏe, trai tráng của Alec tẹo nào.

Tôi hoảng hồn rụt tay lại. Thì ra lão ấy nãy giờ đã đang ăn rồi. Nhưng may mà tôi xuất hiện kịp lúc và cứu được mạng sống của người đàn ông tội nghiệp kia.

“Đi ra ngay!” Lần này tôi thậm chí còn không thèm hạ giọng, và người phụ nữ trước mặt tôi quay đầu lại nhìn khó hiểu.

“Nếu không thì cô định làm gì tôi?” - Lão Avari lại nghiêng người về phía tôi - “Hất nguyên cả gói bắp rang bơ vào bộ đồng phục rẻ tiền, xấu xí này chăng?”

Phải tới khi đó tôi mới sực nhớ ra tôi vào đây mà không hề có kế hoạch gì hết.

Kế hoạch của tôi mới chỉ dừng lại ở việc vạch mặt gã tà ma. Còn làm sao để tống khứ lão ta ra khỏi người Alec thì tôi chịu. Tôi chẳng có gì trong tay để đập vào đầu anh ta cả. Hơn nữa tôi cũng không thể làm loạn lên ngay giữa rạp chiếu phim được.

Hay là có thể nhỉ?

“Đây thực sự là người đại diện trước kia của ta sao? Thât không thể nhận ra cậu ta nữa rồi.” - Lão ta nhếch miệng hỏi - “Khom lưng phục vụ con người trong bộ đồng phục không thể tầm thường hơn. Ta nghĩ cậu ta hợp ở Cõi âm với ta hơn.”

“Tôi thì lại không nghĩ thế và Alec cũng vậy.”

Gã tà ma tặc lưỡi một cái và âm thanh đó khiến tôi thấy buồn nôn. “Cậu ta nói với cô như thế à? Rằng trong chuyện này cậu ta chỉ là nạn nhân chứ không phải là đồng phạm? Thế cậu ta đã đề cập tới cái phí cho thuê cơ thể của mình với cô chưa?”

“Phí gì?” Lão ta đang nói dối. Chắc chắn là vậy. Alec không có nghĩa vụ phải kể cho tôi nghe mọi thứ về sở thích mới của lão Avari, nhưng anh ấy đã tình nguyện cung cấp thông tin cho tôi. Anh ta sẽ không đời nào làm vậy nếu quả thực anh ta là đồng phạm của gã tà ma, đúng không?

“Cậu ta không hề kể cho cô biết với mỗi nạn nhân cậu ta lại được ta chia ột phần năng lượng, đúng không?”

Trên thực tế, Alec đã nói điều ngược lại thì đúng hơn. “Ông nói dối.”

Lão Avari bật cười và lần này hơi thở của lão phả vào da thịt tôi, khiến tóc tai tôi dựng đứng. “Cô Cavanaugh, cô thật đáng yêu, với sự ngờ nghệch của mình. Ta phải tự nhận là mình có rất nhiều, rất nhiều tài năng. Một số thậm chí còn không hề có trong từ điển của con người, thật đáng tiếc. Nhưng nói dối không nằm trong số đó. Các tà ma không biết nói dối.”

Nhưng nếu bản thân đó đã là một lời nói dối rồi thì chẳng phải tất cả những thứ khác lão ta nói đều là nói dối sao?

Tôi lắc đầu, bối rối. Cuối cùng tôi quyết định bám vào cái điều mà tôi hiểu rõ nhất. Tôi không chắc liệu mình có thể tin tưởng Alec hay không, nhưng tôi chắc chắn mình không thể tin tưởng Avari.

“Đi ra ngay nếu không tôi sẽ hét ầm lên gọi bảo vệ.” - Tôi rít qua kẽ răng, chủ động ghé sát về phía lão, bất chấp nỗi sợ hãi đang gào rú trong người - “Tôi sẽ nói với họ là ông đã tấn công tôi, và ông có thể dành nốt quãng thời gian còn lại của mình ở trong tù, làm quen với những người bạn mới.”

Tôi cần phải cảm ơn Sabine và cái lý lịch tội phạm của chị ta. Nhờ đó mà tôi mới nảy ra được kế sách tuyệt vời này.

Cặp lông mày rậm rạp của Alec lập tức rướn lên đầy vẻ thách thức. “Ta không tin là cô sẽ dám làm như vậy với bạn của mình.”

“Vậy thì hãy tin đi. Alec thà thức dậy ở trong tù, sau khi ông đã cạn năng lượng, còn hơn là trở thành đồng phạm bất đắc dĩ của ông trong các vụ giết người.”

Hơn nữa, tôi có thể đến rút lời buộc tội của mình lại sau, mà không cần phải làm tổn thương đến bất kỳ ai, ngoại trừ độ tín nhiệm của bản thân.

“Sao, ông muốn chọn cái nào? Trở về nhà ở Cõi âm, hay là bên trong nhà tù Quận Tarrant?”

“Ở trong tù mọi người vẫn phải ngủ, đúng không?” Lão Avari mỉm cười, nhưng tôi nghĩ lão ta chỉ đang thử tôi mà thôi.

“Có thể. Nhưng nghe nói đa số đều được bảo lãnh ra khá nhanh, vì vậy tối nay chắc chỉ có mình ông qua đêm ở đó thôi.” - Tất nhiên, kiến thức của tôi về mấy chuyện này hoàn toàn là nói mò dựa trên phim ảnh hết, chứ đã bao giờ tôi thò mặt vào tù đâu - “Và cứ chiếu theo cái cách dạo gần đây ông chưa hề được bữa ăn ngon nào vào bụng, tôi đoán ông sẽ khó lòng mà cầm cự nổi lâu như thế. Tôi nói đúng không?”

Nụ cười đi mượn trên môi lão Avari mỗi lúc một nham nhở. “Cô biết là ta sẽ trở lại.”

Tôi nhún vai, cố tỏ ra bình thản, trong khi thực tế đang sợ chết run, và mồ hôi đang vã ra như tắm bên dưới đồng phục “xấu xí, rẻ tiền”. “Tôi sẽ làm mọi cách không để chuyện đó xảy ra.”

“Vô ích thôi. Cả cô và Alec sẽ không làm gì được đâu. Ta đồ rằng rất nhiều người đang muốn có cái đầu của cô đấy, bean sidhe bé nhỏ ạ. Hãy cẩn thận. Chỉ cần... một... cái ngoạm thôi.”

Tôi nắm chặt lấy cái tay ghế để che giấu đôi tay đang run lẩy bẩy của mình.

“Hẹn gặp cô vào lần tới, cô Cavanaugh...”

Và rồi mắt Alec nhắm nghiền lại, hai tay thả lỏng, đầu ngoẹo sang một bên kèm theo tiếng ngáy đều đều.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thả ra từ từ, như để xua tan nỗi sợ hãi của mình. Sau đó tôi lay anh ta dậy.

Alec giật mình, ngồi thẳng dậy, nháo nhác nhìn xung quanh. Đôi mắt anh ta mở to đầy hoảng loạn, hai tay nắm chặt đến nỗi muốn gẫy cả cái tay ghế.

“Không sao đâu” Tôi thì thầm nói và anh ta quay hẳn người sang đối diện với tôi.

“Kaylee à?” - Alec nuốt nước bọt cái ực - “Nó lại xảy ra một lần nữa đúng không?”

Tôi gật đầu. “Trước tiên, chiếc xe đạp đầu tiên của tôi có màu gì?”

Alec chớp mắt. “Màu trắng, với ruy băng đỏ”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, toàn thân giờ đã có thể thả lỏng. Tôi biết giờ nghỉ của mình đã hết, nếu không muốn nói là hơi quá một chút, “Ơn Chúa. Ừ, nó lại xảy ra một lần nữa. Chúng ta ra khỏi đây thôi.” Tôi đứng dậy, hối hả kéo anh ta chạy xuống cầu thang cùng với mình, và suýt chút nữa thì làm cho cả hai ngã lộn nhào vì chạy nhanh quá. Ở bên ngoài phòng chiếu, tôi kéo anh ta ra một góc để tránh con mắt soi mói của người khác.

“Tôi bị muộn rồi, vì vậy để tôi nói sơ qua cho anh biết: Chắc là anh đã ngủ thiếp đi vào giờ nghỉ nên lão Avari đã nhập vào anh. Lão ta đã tìm thấy một người ngủ gật trong phòng chiếu số 2 và đang hút dở sinh khí của người đó thì bị tôi cắt ngang. Tôi đã dọa sẽ báo cảnh sát bắt anh... à, bắt lão ta... nếu không chịu rời khỏi cơ thể anh ngay lập tức.”

“Và nó đã có tác dụng?”

Tôi nhún vai. “Có thể tôi đã hơi phóng đại về thời gian lão ta sẽ phải ở trong tù, một mình, mà không có ai để ăn.”

Alec cau mày. “Cô định báo cảnh sát bắt lão ta vì tội gì thế?”

Tôi cúi gằm mặt nhìn xuống đất, tránh không dám nhìn vào mắt anh ta.

“Có hành vi không phù hợp với trẻ vị thành niên”.

“Tấn công tình dục á?” - Alec rít lên - “Cô định để tôi bị bắt vì tội sờ soạng một cô gái 16 tuổi trong rạp chiếu phim ý hả? Cô có điên không thế?”

Phải thừa nhận là nghe anh ta nói ra như vậy tôi cũng thấy mình hơi tệ thật. “Tôi chỉ hù lão ta thôi mà.” - Tôi phân trần - “Với cả đằng nào sau đó tôi cũng rút đơn mà.”

“Kaylee...”

“Thế theo anh khi đó tôi phải làm gì?” - Tôi hỏi - “Tôi không có gì trong tay để đập vào đầu anh, càng không thể để cho lão ta lợi dụng anh để giết người đàn ông tội nghiệp đó được.”

“Thôi được rồi.” - Nhưng trông anh ấy chẳng có vẻ gì là được cả. Cứ nhìn vào ánh mắt hoảng sợ của anh ta là tôi lại càng thấy tội lỗi hơn - “Chỉ cần hứa với tôi là lần sau cô sẽ nghĩ ra lời đe dọa nào khá khẩm hơn. Tốt nhất là đừng liên quan tới chuyện gì có thể khiến tôi bị bắt.”

“Tôi thề. Và anh phải hứa sẽ không ngủ lúc chỉ có một mình nữa.”

“Chuyện đó nói thì dễ hơn làm, cô biết mà.”

“Tôi nhớ chứ. Tôi đã mất nhiều ngày chẳng dám ngủ vì sợ anh sẽ kéo tôi sang Cõi âm trong giấc mơ của mình.”

“Tôi đã nói tôi xin lỗi về chuyện đó rồi mà.” Alec rền rĩ.

“Còn tôi xin lỗi về chuyện lần này. Nhưng giờ tôi phải đi đã. Không thể tin được tôi đã mất cả giờ nghỉ của mình để ngồi nói chuyện với một tà ma trong rạp chiếu phim.”

Alec ngập ngừng. “Tôi sẽ đền bù lại cho cô.”

Chẳng hiểu anh ta định làm điều đó như thế nào. Tôi thất thểu chạy về phía quầy bán đồ ăn, nơi tôi sẽ phải làm một mình mà không có Emma. Đáng tiếc, hôm nay cậu ấy lại bị phân công trực quầy vé. Đột nhiên tôi sực nhớ ra một chuyện, liền dừng khựng lại. “Alec này?”

“Ơi?”

“Lão Avari nói anh cũng tham gia vào chuyện đó. Rằng anh là đồng phạm của lão ta, và rằng anh cũng được chia một phần năng lượng từ mỗi nạn nhân của mình.”

Alec cau mày. “Kay, liệu tôi có phải kiệt sức như thế này nếu tôi nhận chỗ năng lượng đó như lời hắn nói?”

À, ừ nhỉ. Nhưng kiệt sức cũng có thể giả vờ được mà... “Lão ta cũng nói các tà ma không biết nói dối. Đó cũng là một lời nói dối đúng không?” Tôi hỏi, cố gắng lục lại trí nhớ xem có lần nào nào Avari nói dối mình chưa. Nhưng tôi đã không thể tìm được.

Cái nhíu mày của Alec càng lúc càng sâu hơn. “Thực ra, chuyện đó thì là thật.”

“Thế tại sao lão ta lại nói...?”

“Rằng tôi là đồng phạm của lão ấy trong mấy vụ giết người vừa rồi?” - Alec nói nốt hộ tôi và tôi gật đầu - “Chưa chắc là lão ấy đã nói như thế. Các tà ma không thể nói dối, nhưng bọn họ rất, rất giỏi trong việc ám chỉ điều này điều kia, và để ọi người tự rút ra kết luận của riêng mình. Cô có nghe chính miệng lão ta nói là tôi tham gia vào chuyện đó không? Hay chỉ dẫn dắt cô bằng những câu hỏi, rồi để kệ cho cô tự suy luận mà không buồn chỉnh lại xem cô nghĩ như thế là đúng hay sai?”

Tôi cố gắng nhớ lại nhưng không thể nhớ ra chuyện gì. Cuộc gặp gỡ khi nãy không còn đọng lại nhiều trong tôi, ngoại trừ cái cảm giác rờn rợn khi bàn tay của hắn chạm vào tay tôi, hơi thở của hắn phả vào tai tôi.

Tôi đang sống trong cái thế giới gì thế này, khi mà những người duy nhất chưa từng nói dối tôi lại là những kẻ đang tìm cách đánh cắp linh hồn của tôi hoặc bạn trai tôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play