“EM VẪN ỔN CHỨ?” Anh Tod cúi xuống thì thầm hỏi tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả và tai tôi, trái ngược hẳn với cái lạnh xương của Cõi Âm.
“Ừmmm…” Tôi lầm bầm trong cổ họng, không dám thốt lên thành tiếng vì sự làm lộ thân phận. Anh Tod siết chặt lấy tay tôi trấn an. Ở bên này, dù có muốn anh ấy cũng không thể tàng hình được.
Xung quanh chúng tôi, các sinh vật lượn lờ theo từng nhóm nhỏ hoặc đo riêng lẻ. Một số loài có giọng nói mỏng và thanh như tiếng gió, trong khi một số khác có âm vực trầm và nặng. Nhìn đâu cũng thấy những chiếc váy lấp lánh có gắn lông chim sặc sỡ, cùng những chiếc áo choàng dài đính pha lê mà chủa nhận của chúng là nam hay nữa tôi không thể xác định được.
Một vài sinh vật thậm chí lại còn bày vẽ đeo mặt nạ khiến tôi tò mò muốn biết đằng sau cái mặt nạ ấy là cái gì. Vừa lúc đó, người đàn ông ba chân và có đuôi hạ cái mặt nạ sơn mặt người và bốn con mắt màu tím xuống, để lộ khuôn mặt phẳng lì tráng hếu, không hề có mồm miệng, hay mắt mũi gì hết. Cũng may là anh Tod đã kịp kép tôi ra khỏi đó trước khi tôi rú lên vì kin hãi.
Anh ấy dùng lại trước một cái cây tán rộng màu nâu đất và lôi tôi nấp ra phía sau. “Nếu em muốn trà trộn vào trong đó…” – anh thì thào nói – “… thì đừng há hốc miệng hay co rúm lại mỗi khi nhìn thấy người Cõi Âm như thế. Ở dưới này những người như thế rất là bình thường.”
“Anh chưa từng gặp anh ta ý hả?” – Tôi giơ tay lên định gạt cái vỏe màu cam vướng trên tóc nhưng đã dừng lại kịp lúc. Biết đâu chừng cái cây ày cũng có độc không kém gì giống cây leo đỏ xém chút nữa lấy mạng tôi hồi tháng trước.
“Làm sao anh gặp người đại diện của lão Avari được? Em nghĩ lão ta bày cả đám nhân viên của mình trước mặt anh mỗi khi anh tới thăm Addison chắc?”
Thôi xong! “Được cái chúng ta biết anh ta là con người.” – Tôi nhún vai – “Hay ít nhất anh ta nghĩ anh ta là con người.” Nhưng tôi cũng thế.
Anh Tod đảo mắt một vòng qua đám đông. “OK, vậy là chúng ta cần tìm một ngoiwf trông nổi bật giống như chúng ta đúng không? Có gì là khó?”
Sự thực là chuyện đó khó hơn anh ấy tưởng rất nhiều. Khắp nơi người chật cứng – “người” ở đây được hiểu là các thực thể di chuyển bằng chính năng lực của bản thân – và trong khi phần lớn trong số đó trông thật kủng khiếp trong đôi mắt trần tục của tôi, với những cái chân, cái tay thừa hoặc thiếu, các khớp nối ngược, có cánh, sừng, vuốt và cả xúc tu… thì vẫn có những sinh vật trông rất đỗi bình thường với tỉ lệ cân đối, không thừa không thiếu.
Nhưng nếu đến gần và quan sát kĩ hơn thì sẽ thấy một số vẫn chẳng giống con người tẹo nào. Một người phụ nữ bề ngoài trông rất bình thường nhưng lại có đôi mắt to đến bất thường, tròn vành vạnh như các nhân vật hoạt hình Nhật Bản. Một người đàn ông sẽ được coi là bình thường nếu toàn thân không phải là những nếp da nhăn nheo, như lài mèo Sphynx. Tôi đa phải đấu tranh tư tưởng lắm mới không thò tay kéo thử cái phần da đang chảy xuống từ tay hắn để xem nó giãn tới đâu.
Số còn lại có thể là đám bạn học cùng trường với tôi hoặc các vị phụ huynh tới đón con say khi tan trường. Sự đa dạng về hình dạng, kích cỡ, và màu sắc ở nơi đây khiến tôi bị ngợp và gần như mất phương hướng, trong khi vẫn cảm nhận được cơn choáng váng và nỗi sợ hãi đang chảy rần rật trong mạch máu của tôi. Và rồi tôi nận ra một bóng hình quen thuộc trong đám đông. Tôi đã phải mím chặt môi để không buột miệng hét lên gọi chị bởi tôi biết hành động đó sẽ chỉ khiến cho cả ba chúng tôi mất mạng nhanh hơn mà thôi.
Thay vào đó tôi năm lấy tay anh Tod, kiễng chân ghé sát môi vào tai anh thì thào nói. “Chị Addison…”
Như thể nghe thấy tiếng tôi, chị Addy đột nhiên quay đầu là và cổ họng tôi nghẹn lại, sự khiếp đảm hiện rõ trên mặt tôi. Nét mặt nhìn nghiêng của chị Addison vẫn giống y như trong ký ức của tôi: Mắt xanh biếc, hàng mi dài cong vút, sống mũi cao và làn da trắng hồng không tỳ vết. Nhưng phía bên kia của khuôn mặt của chị là một khối bầy nhầy những vết thương tấy đỏ chảy nước và thịt đóng vảy màu đen, kéo dài từ da đầu – nơi mà ohần lớn mái tóc vàng xinh đẹp của chị đã bị đốt cháy – xuống tới tận xương dòn, nơ mà làn da chị đã hoàn toàn biến mất bên dưới lần áo sơ mi.
Tôi bấu chặt lấy tay an Tod nhưng anh nhẹ nhàng cạy các ngón tay tôi ra, bóp nhẹ một cái rồi thả ra.
Tôi sững sờ quay sang nhìn anh Tod, người đang không hề tỏ ra bất ngờ hay khiếp sợ trước tình trạng hiện giờ của chị Addy. Trái lại, anh ấy còn thở phào nhẹ nhõm, bước rất nhanh về phía chị Addy.
Xốc cái váy dài ngu ngốc của chị Sophie trên tay, tôi chạy vội theo anh và chỉ đuổi kịp khi anh dừng lại để tránh một bộ xương khô di động, có cái hốc mắt to và sâu đến nỗi có thể nhét nguyên cả quả bóng bi-a vào. “Chuyện gì đã xảy ra với chị ấy thế ạ?” Tôi thì thào hỏi anh Tod, bỗng dung không còn thấy khiếp sợ các sinh vật quái dị đang lượn lờ xung quanh chúng tôi như trước nữa, bởi chúng đã bị nỗi khiếp đảm khi thấy chị Addy làm cho lu mờ hết.
“Có vẻ như hôm nay lão ta thiêu sống cô ấy.”
“Hôm nay ý ạ?”
Anh Tod gật đầu, mắt vẫn không rời chị Addy, người đang nở nụ cười méo mó trên đôi môi một nửa là sẹo, ngay khi vừa nhìn thấy anh. “Thế em nghĩ câu ‘vĩnh viễn chịu sự tra tấn’ là như thế nào? Hôm qua lão da lóc từng thớ thịt của cô ấy ra trong khi cô ấy gào thét vì đau đớn, và em có thể nhìn thấy hàm răng lỗ rõ mồn một qua má Addy. Gà tà ma độc ác ấy ngày ngày nhìn vào đó và tiếc thương cho vẻ đẹp của mình. Toàn bộ bốn bức tường trong phòng của cô ấy đều được lắp gương từ trên trần xuống dưới sàn và nó hủy hoại tinh thần của cô ấy.”
Tôi không thể tìm ra lời nào để diễn đạt về nỗi khiếp sợ lúc này của mình. Phải mất một lúc sau tôi mới bật ra được một câu. “Sao thân xác chị ấy vẫn còn nguyên vẹn được? Chúng ta đã chon chị Addy rồi cơ mà anh. Chính mắt em đã nhìn thấy chị ấy nằm trong quan tài mà.”
“Em cám ơn.” – Tôi ước sao có thể noid điều tương tự với chị ấy nhưng tôi chị có thể gượng cười để che giấu nỗi khiếp đảm trên mặt mình – “Của chị họ em đấy ạ.”
“Không phải lỗi tại mình!” – tôi liên tục nói với bản thân câu đó không dưới hai chục lần, trong khi cúi gằm mặt nhìn xuống vay để không phải nhìn vào vết thương của chị Addy. Có kết cục như ngày hôm nay không phải lỗi tại tôi mà là tại chị, khi chị bán đi linh hồn của mình. Tôi chỉ là đã thất bại không cứu được chị…
“Em có tìm thấy hắn ta không?” Câu hỏi của anh Tod làm tôi choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ đầy nỗi ân hận và day dứt.
Chị Addy hồ hởi gật đầu, để rồi co rúm người lại vì đau, khi lớp da bên nửa mặt bên phải bị kéo căng. “Em thả anh ta ra và hẹn gặp ở đây sau khi anh ta tìm thấy em trai anh. Và bố em.” – Chị quay sang tôi đầy thông cảm – “A, anh ta kia rồi.”
Tôi quay ngoắt người lại là ghé mắt nhìn qua hai tán cây trước mặt. Mắt tôi như muốn rớt ra khỏi tròng khi nhận ra người đang tiến về phía chúng tôi chính là anh chàng lấy-nắp-thùng-rác-làm-khiên tôi đã gặp trong cánh đồng lúa mì sắc như dao ở Cõi Âm hôm nọ.
“Là anh!” Tôi sửng sốt kêu lên lúc anh nghiêng đầu chui vào nơi ẩn náu bí mật của chúng tôi.
“Xin chào!” Anh ta chào lại bằng đúng cái giọng đã thốt ra từ chính miệng Emma tối hôm trước.
“Hai người quen nhau à?” Anh Tod hết nhìn tôi lại quay ra nhìn Alec. Nhưng mắt tôi vẫn dán chặt vào gã trợ lý của lão Avari.
“Anh là Alec ý hả?”
"Chính tôi." - Anh ta nhún vai, nhìn tôi chăm chú – “Và cái tên là sự tồn tại duy nhất còn sót lại của tôi trên thế giới đó.”
"Tôi đã nhìn thấy an ở trong cánh đồng hôm thứ Tư."
Alec gật đầu. “Tôi đã đi tìm cô và chẳng có nơi nào hợp lý hơn là nhà cô.”
Tuyệt! Không chỉ lão Avari mà giờ đến cả trợ lý của lão cũng đang săn lùng tôi.
“Nhưng phải thừa nhận là cô mặc lễ phục đẹp hơn là pajama." Ánh mắt anh ta nhìn tôi, trong chiếc váy của chị Sophie, đây ngưỡng mộ. Đột nhiên tôi muốn khoác ngay cái áo vào, nhưng mà không phải chỉ vì lạnh.
“Khoan đã. Sao anh lại đi tìm cô ấy hôm thứ Tư?” - Anh Tod giọng đầy nghi ngờ – “Hôm qua Nash mới mất tích cơ mà."
"Đúng, nhưng tôi muốn thoát khỏi đây từ hai thập kỉ rưỡi nay rồi và cô ấy là cơ hội tốt nhất mà tôi có.”
Tôi chống hai tay lên hông. Mặc dù rất muốn biết anh ta là ai và làm sao anh ta biết được tôi có thể đưa anh ta ra khỏi đây, nhưng giờ tôi còn nhiều việc quan trọng hơn cần phải lo. "Tôi sẽ không đưa anh đi đâu hết, cho tới khi anh chịu dắt tôi tới chỗ anh Nash và bố tôi."
“Có phải họ đang ở tòa nhà Prime Life không?” Anh Tod hỏi. Phiên bản Cõi Âm của Prime Life, một trong những tập đoàn bảo hiểm lớn nhất thế giới, chính là nơi trú ngụ của lão Avariari mỗi khi xuống phố.
Chị Addison lắc đầu. “Em không nghĩ là không. Em đã tìm khắp những chỗ em có thể đi.”
“Bọn họ đang ở trong đó.” Alec chỉ về phía tòa nhà đứng sừng sững trước mặt chúng tôi. Trường trung học Eastlake.
Hay nói chính xác hơn là phiên bản Cõi Âm của nó.
“Tại sao họ lại ở trong trường trung học?” Tôi hốt hoảng kêu lên.
“Lão Avari đang âm mưu một việc gì đó rất lớn và tôi nghĩ lão ta muốn hai người bọn họ ở gần để tăng thêm nguồn năng lượng.” Alec nói và ở bên cạnh, chị Addison gật đầu.
“Lão ấy muốn họ ở gần á?” - Tôi dõi mắt nhìn về phía trường học qua đám đông. – “Ý anh là họ đang không thực sự ở bên cạnh lão Avari?”
Một tia hi vọng le lói trong tôi. “Như thế nghĩa là chúng ta có thể tới cứu họ ra đúng không?”
“Về lý thuyết…” Chị Addison gật đầu.
Và tôi cũng chỉ cần có thế. “Đi nào!”
Ở bên Cõi Âm, những loài sinh vật trông giống như con người không hề nhiều vì thế nếu cả bốn chúng tôi đi cùng nhau chắc chắn sẽ không tránh khỏi nghi ngờ. Vì thế chị Addy và Alec đi trước, một người rẽ trái, một người rẽ phải. Anh Tod và toi đi cùng nhau để yểm trợ cho nhau, bở vì cả hai đều không có kả năng tự vệ và không thuộc về nơi này. Chúng tôi đi xuyên qua đám đông để tránh những cái nìn soi mói của những kẻ đang lượn lờ ở vòng ngoài, nơi tập chung ít người hơn và dễ bị phát hiện hơn.
Ngay lập tức, chúng tôi bị đám đông nuốt chửng và tôi đã phải mím chặt môi để giữ bình tĩnh, không để đám sinh vật kia đánh hơi thấy mùi sợ hãi đang phát ra từ cơ thể mình. Một cái đuôi sượt qua tay tôi, một hơi thở nhè nhẹ phả lên má tôi và sau khi nó đi qua, tôi nghe thấy những lời thì thào văng vẳng bên tai nhưng không hiểu lấy một từ.
Tôi bấy chặt lấy tay anh Tod lúc chúng tôi rẽ đám đông đi qua bên đường, thầm biết ơn vì anh Tod không thể tàng hình ở Cõi Âm, mặc dù tôi biết điều đó khiến anh cảm thấy yếu đuối và mất khả năng tự vệ. Chỉ tới khi chúng tôi qua được tới đường bên này, và đứng trước cửa trường học mới dám hít thở bình thường. Chúng tôi vẫn còn sống và sắp đến được đích rồi.
“Mọi người sẵn sàng chưa?” Chị Addison bước tới nắm lấy tay anh Tod cúng lúc Alec hiện ra bên phải tôi.
“Ai thế ạ?” Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái, trông hoàn toàn giống con người, ngoại trừ việc cô ta tỏa ra một thứ ánh sáng chói lòa, đẹp lung linh. Dường như cơ thể cô ta đang được thắp sáng từ bên trong, giống như một ngọn nến sống, sáng đến nỗi làm mắt tôi cay xè khi nhìn vào đó.
Đôi mắt đen láy nổi bật trên khuôn mặt sáng rực rỡ cùng làn da sáng lấp lánh như anh Mặt Trời chiếu trên đại dương. Trên tay cô ta đang cầm một cái ống hình trụ nhỏ như xa thế này tôi không xác định được nó là cái gì.
“Đó là Lana. Một trong những thần ánh sáng, chuyên cầm đuốc, của Cõi Âm.” Alec thì thào giải thích khi cô gái kia ngồi xuống bậc thang như mọt đứa trẻ con chờ bố mẹ đến đón – “Đồng thời cũng là một trong những vật nuôi được ưa chuộng nhất của lão Avari trong nhiều thập kỉ nay. Toàn bộ buổi lễ hội này là dành cho họ. Nói về họ. Và lão Avari là ta mà đầu tiên trong lịch sử sở hữu được một lúc hai thần ánh sáng. Lana và cô em gái Luci. Hị vừa mới tới đây này hôm qua.”
“Chính xác thì họ là cái gì?” Tôi vẫn không sao rời mắt được khỏi thân hình đang phát sáng rực lên như một cột đèn bí ngô di động, mặc dù ánh sáng ấy khiến tôi nhức hết cả mắt.
“Thần án sáng là loài sinh vật duy nhất tôi biết có thể tồn tại ở cả hai thế giới cùng một lúc, cả về không gian và thời gian.” - Alec đi lên phía trước và chúng tôi kiú ríu đi theo anh ta – “Nếu giờ cô quay lại thế giới của cô, cô sẽ thấy Lana đang ngồi đúng y như đang ở đây. Các thần ánh sáng chính là những cái ngưỡng di động. Cô thấy toàn thân cô ta đang phát sáng như cái bóng điện được thắp sáng đúng không?” - Alec quay ra hỏi và tôi gật đầu – “Đấy chính là ngưỡng ánh sáng chuyển giao, và nó chạy dọc cơ thể cô ta giống như máu chảy trong người chúng ta. Việc tập trung ánh sáng đó có thể tạm thời hợp nhất các phần tương ứng giữa thề giới Cõi Âm và thế giới của cô, nếu cô ta tỏa sáng ở một không gian giới hạn, giống như cửa sổ hoặc ngưỡng cửa.”
“Liệu ai đó có thể đi qua… khoảng không hợp nhất đó không? Giống như một cánh cửa thông giữa hai thế giới ý?” Tôi thì thào hỏi, mặt cắt không còn giọt máu.
“Có thể…” Alec nói và anh Tod dường như cũng đã hiểu ra vấn đề – “Nhưng anh ta sẽ phải đi qua rất nhanh. Bởi vì đối với các thần ánh sáng, việc phát sáng cũng giống như bị chảy máu, và cô ta có thể chảy máu đến chết nếu không cẩn thận.”
“… thì họ sẽ chỉ phải tiêu tốn một phần hai năng lượng của mình thôi.” Trán Alec nhăn tít lại, chứng tỏ anh ta cũng đã kết nối được mọi chuyện.
“Thì ra đấy là cách lão Avari bắt được họ.” - Anh Tod ồ lên – “Hai ả thần sáng đó đã bắt Nash và bố em đi.”
Tôi nhắm mắt lại trước sự thật phũ phàng vừa lóe lên trong đầu. “Và đáng ra em đã có thể ngăn chặn điều đó.”
"Bằng cách nào?” Chị Addison dầm lên thảm cỏ xám xịt trước cổng trường.
Tôi ra dấu về phíu bậc thang, nơi Lana đang ngồi đan tay vào nhau ôm đùi. "Em ngĩ em đã gặp hai người bọn họ tối hôm qua. Họ đi cùung gã Everett tới bữa tiệc nhà anh Doug Fuller. Anh Nash đã đuổi họ đi hẳn là họ đã quay lại sau khi em và Emma đi khỏi. Sau khi anh Doug chết.”
“Cái gì?" Mắt anh Tod long lên sòng sọc vì tức giận. Và tôi rất hiểu cảm giác lúc này của anh.
"Em dám cược cả mạng sống của mình hai người tối qua em gặp chính ra họ. Chỉ có điều họ không phát sáng như bây giờ.”
Alec giơ tay lên xoa trán "Bọn họ chỉ sáng ở bên này thôi. Còn khi ở trong thể giới của mấy người, hị trông giống như người bình thường.”
Tôi đảo tròn hai mắt. "Lại còn xinh đẹp và giống nhau như hai giọt nước nữa chứ. Em phải quay lại đấy và kiểm tra lại cho chắc mới được."
"Có muốn anh đi cùng em không?" Anh Tod hỏi nhưng tôi lắc đầu.
"Anh cứ ở đây đi." - Tôi biết anh ấy không hề muốn rời khỏi chị Addy, và tôi cần anh để mắt tới Alec, người tôi không hề có ý định đưa đi cùng cho tới khi tìm được anh Nash và bố tôi - "Em sẽ quay lại ngay."
Tôi đi vòng ra góc tòa nhà và nhanh chóng quay trở lại thế giới loài người mà không bị ai phát hiện ra. Lần này tôi triệu tập được tiếng thét một cách dễ dàng và gần như ngay lập tức. Tôi men theo tường vòng ra cổng trước và không dưới hai lần bị mắc váy vào mấy cành cây chia ra hai bên. Chị Sophie sẽ giết tôi mất...
Nếu tôi vẫn còn sống sót trở về.
Tôi đứng từ góc tòa nhà gé mắt nhìn về phía Lana - chắc chắn là một trong hai cô gái tôi đã nhìn thấy với gã Everett – đang ngồi trên bậc cầu thang, tạid đúng vị trí giống như bên Cõi Âm. Chỉ có điều trên tay cô ta đang cầm một cái đèn pin trang trí. Không được bật sáng – tại thời điểm này.
Tôi quay trở lại đầu bên kia hội ngộ cùng an Tod và chị Addy, thậm chí còn chẳng buồn xách váy lên trong lúc di chuyển. ”Chính là cô ta” - Tôi dõng dạc tuyên bố – “Hai cô gái ở bữa tiệc tối qua chính là hai ả thần sáng.”
“Bọn họ đang làm gì ở đây?” - Chị Addison hỏi, dúng lúc cánh cửa trường học mở ra, và Luci bước tới ngồi xuống bên cạnh chị gái, trên tay cũng cầm một cái đèn pin đang tắt.
“Rõ rang là họ đang đợi cái gì đó…” Tôi vừa nói dứt lời thì thấy hai chị em nhà kí đồng loạt quay ra nhìn bầu trời phía đông trường học, và tím thẫm bên thế giới Cõi Âm.
“Ôi không..” Toàn thân tôi như tê dại bởi một nỗi lo sợ mới ập tới.
“Chuyện gì thế?” An Tod lo lắng hỏi lại, nhưng ánh mắt tôi lúc này chỉ nhìn thấy Alec người đang nắm câu trả lời.
“Các cái ngưỡng khác sẽ tác động như thế nào tới cảnh cửa mà một thần ánh sáng có thể tạo ra? Những cái ngưỡng lớn, một năm mới có một lần ý.” Ví dụ như Đông chí.
Alec nhắm hai mắt lại và thở ra thật mạnh, trong khi mặt anh Tod bắt đầu biến sắc. “Chúng sẽ khuếch đại ánh sáng đó.”
“Và cánh cửa giữa hai thế giới sẽ được mở rộng hơn, trong thời gian lâu hơn?”
Alec gật đầu. Cuối cùng thì chúng toi cũng đã tìm ra mục đích thực sự của Lễ Chuyển giao của lão Avari. “Lão ta lợi dụng ngày Đông chí để thu hẹp khoảng cách, khi tấm màn che giữa hai thế giới mỏng nhất.” Tôi thì thào thốt lên, không giám tin vào tai mình.
Đúng lúc đó, hai chị em thần sáng đứng dậy và mỗi người trấn một bên cửa, mặt đối diện với nhau. “Chết rồi!”
Tôi hốt hoảng chộp lấy bàn tay đầy sẹo của chị Addison một cách vô thức - "Họ sắp bắt đầu rồi."
"Bắt đầu cái gì?” Chị Addison nhăn nhó giằng tay ra khỏi tay tôi.
"Mọi người không hiểu gì? Lão Avariari đã sắp đặt hết mọi chuyện! Một lễ hội đông nghịt học sinh, tại trường học, vào đúng ngày Đông chí... Chạng vạng chính là khoảng thời gian chuyển giao, thần sáng là người tạo ra ngưỡng chuyển giao, cánh cửa trường học bị không gian chuyển giao còn đám học sinh đang ở độ tuổi chuyển giao của cuộc đời. Lana và Luci sẽ phát ra ánh sáng ở ngưỡng cửa vào đúng thời điểm chạng vạng. Và khi Lễ hội bắt đầu, thay vì ùa vào sảnh trước, hàng trăm học sinh sẽ đi thẳng qua Cõi Âm, như bầy cừu bị lùa vào lò mổ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT