Chương 11

“Thế kế hoạch là gì?” Anh Tod hỏi, lúc chúng tôi ngồi cạnh nhau trên nắp ca - pô, cùng nhìn về phía khu nhà điều trị.

Tôi nhún vai. “Không có gì phức tạp cả. Anh dắt em vào đó, tìm Farrah, và hỏi chị ta một số chuyện.”

“Nghe cũng đơn giản.”

“Ngoại trừ 1.001 điều có thể xảy ra. Anh có thể giữ cho em được tàng hình trong bao lâu?”

“Cứ miễn sao chúng ta có sự tiếp xúc cơ thể là được.”

Cổ họng tôi đột nhiên khô khốc. “Ý anh là nắm tay nhau á?” Lần trước bọn tôi cũng đã làm như thế.

“Trừ phi em có ý gì khác.”

“Em …” - Tôi còn chưa kịp mở miệng nói được gì thì đã thấy anh nhe răng, cười nháy mắt trêu tôi - “Hèn gì anh và anh Nash không hợp nhau.”

“Hợp chứ!” - Anh giơ tay gạt lọn tóc đang lòa xòa trước trán - “Chỉ là bọn anh không đồng quan điểm về mọi chuyện thôi.”

“Anh nói nghe chẳng có nghĩa gì cả.”

“Em sẽ nghĩ khác, nếu em có một cậu em trai.”

Tôi lắc đầu, quay lại chủ đề chính. “Lần trước anh không thể giữ cho em không bị nhìn thấy và nghe thấy cùng một lúc. Lần này vẫn thế à? Anh có chắc là có thể làm cho chỉ mình Farrah nhìn thấy và nghe thấy chúng ta không?”

Lại thêm một cái nhún vai nữa. “Chỉ có một cách để biết…” Tod đứng dậy và tôi trượt xuống khỏi nắp ca - pô, lòng bàn tay bắt đầu ướt nhẹp mồ hôi vì hồi hộp, mặc dù chưa bao giờ tôi hạ quyết tâm làm một việc gì như thế này. Đó là sự quyết tâm bảo vệ Emma khỏi tay thầy Beck, và đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của cuộc đời mình, trước khi đối mặt với cái chết, nỗi sợ hãi lớn thứ hai ngay sau đấy.

Anh Tod lẳng lặng tiến về phía tòa nhà- hiển nhiên là chỉ hiện ra với mình tôi thôi - cho tới khi nhận ra tôi đang không hề đi theo anh, nãy giờ vẫn đứng im một chỗ. Anh quay lại trấn an tôi. “Lần này sẽ không giống như lần trước đâu.”

“Anh không biết lần trước thế nào mà.” Hai tay tôi bắt đầu run lên bần bật khi nhớ lại cảm giác tỉnh dậy trong tình trạng bị trói chặt trong cái phòng trống không.

“Anh biết khi ấy em không thể rời khỏi đó và em không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Và anh biết em sợ phải quay trở lại đây còn hơn cả việc đi qua Cõi Âm.”

Tôi ngước mắt nhìn anh Tod, với trái tim đau nhói. Tôi cảm giác nó đang cần có thêm không gian để có thể đập trở lại bình thường.

“Nhưng lần này em có thể bỏ đi bất cứ lúc nào em muốn.” - Tod nói - “Em chỉ cần nói một câu thôi, anh sẽ đưa em rời khỏi đây ngay lập tức. Anh sẽ đưa em tới một nơi an toàn, nơi không ai có thể động vào chúng ta.”

Tôi không thể nhìn thấy cái gì khác ngoài đôi mắt xanh đầy ám ảnh, đang đắm đuối nhìn tôi. Tôi không thể khống chế được hơi thở dồn dập của mình. Tôi đợi anh bật cười, hay nhếch miệng hay làm gì đó để phá vỡ khoảnh khắc này giữa hai chúng tôi. Và khi thấy anh không làm gì, mà cứ để mặc cho nó chuyển thành một thứ cảm xúc rất thô và dễ vỡ, thật đến mức tôi bỗng thấy sợ khi phải nghĩ tới nó, tôi khoanh tay lại trước ngực, nhướn mày nhìn anh thách thức. “Anh nghĩ là em cần phải có người giải cứu á?”

“Anh nghĩ đôi khi để ai đó làm công việc giải cứu cũng không phải là điều gì xấu, nhất là khi bộ áp giáp của em có vấn đề.”

Có thể anh ấy nói đúng. “Vậy là anh sẵn sàng nhận lời thách đấu của em?”

Một thứ cảm xúc không tên nào đó thoáng hiện lên trong đôi mắt xanh biếc của anh. “Anh sẵn sàng với bất kỳ thử thách nào em có thể nghĩ ra. Thậm chí là khó hơn thế.”

Tôi bật cười phá lên. “Em bắt đầu nhìn thấy sự giống nhau giữa hai anh em anh rồi.”

Anh Tod cau mặt lại. “Chuyện đó chẳng có gì buồn cười cả.”

“Em biết.” Tôi vượt lên đi trước và dừng lại trước cánh cửa sắt lạnh lẽo phía sau bệnh viện.

“Em sẵn sàng chưa?” Tod chìa tay ra và tôi nắm lấy tay anh, đan các ngón tay của mình vào tay anh. Lòng bàn tay của anh rất ấm và khô cong, và tôi cố gắng lờ đi sự bối rối và nỗi nghi ngờ đang dấy lên trong lòng tôi. Giờ tôi không còn thời gian và mục tiêu thực sự, cho cả hai điều đó.

“Em nhắm mắt lại đi.” - Anh thì thầm vào tai tôi, và tôi vui vẻ làm theo, bởi vì tôi biết mình chưa sẵn sàng đối mặt với những gì vừa nhìn thấy trong mắt anh. Ít nhất là không phải lúc này - “Đi nào…”

Đột nhiên tôi thấy bị hẫng một cái và có cảm giác như đang rơi tự do. Tôi chới với, ôm chặt lấy tay anh Tod, khá ngạc nhiên vì nó vẫn ấm áp và vững chắc như không, trong khi cơ thể tôi đang bồng bềnh như không có thực.

Và rồi thế giới xung quanh tôi quay chậm lại và tôi cảm nhận được sàn đất dưới chân mình, cùng cái không khí lạnh lẽo mang mùi rất đặc trưng của bệnh viện, vừa vô trùng lại vừa tanh tanh. Anh Tod siết nhẹ tay một cái và tôi mở choàng mắt ra.

Và nỗi lo lắng hiện tại của tôi nhanh chóng biến thành nỗi khiếp sợ của quá khứ.

Không có gì thay đổi. Bệnh viện Lakeside, từ diện mạo đến cảm giác, vẫn giống y như ngày xưa.

Chúng tôi đang đứng trong khu sinh hoạt chung của các bệnh nhân trẻ tuổi - nơi mọi người tập trung để ăn uống, xem TV, chơi các trò chơi và trị liệu theo nhóm - cách đó vài mét là bàn trực của y tá. Khu phòng bệnh của nữ trải dài khắp dọc hành lang bên tay phải tôi và căn phòng cuối cùng chính là nơi tôi từng bị nhốt suốt một tuần trong đó. Đột nhiên tôi muốn chạy ngay tới xem nữ chủ nhân hiện tại của căn phòng ấy là ai và liệu sự hoang tưởng của chị ta có thấm tháp gì so với tôi ngày trước không.

Mày không bị điên, Kaylee ạ!

Tôi đã phải liên tục nhắc nhở mình như vậy, bởi vì chỉ riêng quay trở lại đây thôi cũng đủ làm nhòe đi ranh giới giữa ảo giác và hiện thực đối với tôi rồi. Lần cuối cùng khi tôi ở đây, tôi vẫn chưa biết mình là một bean sidhe. Tôi chỉ biết rằng mình đang nhìn thấy những thứ mà những người khác không nhìn thấy - đó là bóng tối, là làn sương mù đang bao trùm lấy ai đó, là những cái bóng đang lướt đi trong làn khói xám xịt ấy. Tôi đã tìm mọi cách chống trả lại nhưng đã thất bại, đành chịu thua trước sự thôi thúc muốn cất tiếng thét quá lớn đang sục sôi trong cổ họng mình. Mọi người, thậm chí kể cả tôi, đều cho rằng tôi bị ảo giác dẫn đến những cơn hoảng loạn, và không kiềm chế được cảm xúc. Kết quả là tôi được chuyển tới Lakeside - bệnh viện tâm thần chuyên dành cho những bệnh nhân nặng.

“Anh đoán là em không biết số phòng của cô ấy đúng không?” - Anh Tod hỏi, và tôi biết ngoài tôi ra không ai có thể nghe thấy tiếng anh. Tôi lắc đầu, không dám chắc khả năng ấy có áp dụng ình trong trường hợp này hay không - “Anh nghĩ em có thể nói.” Anh nói và tôi nhướn lông mày lên như muốn hỏi lại cho chắc.

Tod nhún vai. “Em cứ thử xem. Kể cả nếu ai đó nghe thấy tiếng em, họ cũng đâu có nhìn thấy em. Mà anh dám cá là hơn một nửa số người phải vào đây là vì nghe thấy những giọng nói lạ trong đầu.”

Nói vậy nhưng tôi cũng chẳng muốn giọng của mình bị đánh đồng với giọng của người điên một chút nào.

Cả cái hành lang trống trơn, ngoại trừ tiếng cười lảnh lót phát ra từ cái TV trong phòng sinh hoạt chung và tiếng thìa dĩa nhựa va vào nhau lạch cạch, chứng tỏ chúng tôi đến đúng vào cuối bữa tối. Chỉ vài phút nữa là các bệnh nhân sẽ đứng dậy, rời khỏi khu vực ăn uống và bắt đầu tham gia các hoạt động ngoại khóa đã-được - bác - sỹ-chuẩn - y. Nhưng những thứ đó sẽ không bao giờ là đủ. Dù có đọc bao nhiêu sách báo, chơi bao nhiêu trò chơi hay ghép bao nhiêu mảnh ghép cũng không thể làm cho họ quên đi được hiện thực về nơi mình đang sống, cũng như việc cuộc đời họ sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi ở cái nơi đáng sợ này, bởi ngày họ rời khỏi đây cũng là ngày họ bị chuyển sang khu điều trị dành cho người lớn.

Và ở đây thời gian dường như cũng trôi chậm hơn rất nhiều.

“Đi theo anh.” Anh Tod kéo tay tôi đi về phía bàn trực của y tá, tạm thời không có ai.

“Tên của cô ấy là gì?” Anh ngó nghiêng một hồi rồi nhìn vào cái bảng treo trên tường.

“Farrah Combs.” Tôi thì thào trả lời, chỉ sợ bị y tá trực nghe thấy và bước ra khỏi phòng. Đáng ra chúng tôi nên thực hành trước khi vào đây…

“Phòng 304”. Anh Tod nói và tôi nheo mắt kiểm tra lại một lần nữa cho chắc. Tình cờ tôi phát hiện ra tên anh Scott ở phòng đầu tiên của khu dành cho nam bên tay trái.

Chúng tôi rẽ sang khu nữ, nhưng mới đi được nửa đường thì bỗng nghe thấy có tiếng bước chân ở phía trước. Một nữ y tá, trong bộ đồng phục màu tím quen thuộc, vừa bước ra khỏi phòng bệnh, trên tay là tập bệnh án và chiếc bút bi nhựa. Ngay lập tức tôi đứng khựng lại, đột nhiên có linh cảm là cô ấy nhìn thấy mình, mặc dù anh Tod luôn miệng khẳng định điều ngược lại.

“Thả lỏng đi nào.” - Anh siết nhẹ lấy tay tôi, “Cô ấy không nhìn thấy hay nghe thấy bọn mình đâu.” Khi cô y tá đó đi ngang qua chỗ chúng tôi, theo phản xạ tôi lùi vội ra phía sau, tay vẫn bám chặt lấy anh Tod, và chỉ thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ấy vẫn cắm cúi đi tiếp, không có biểu hiện gì là đang nhìn thấy hay nghe thấy gì hết. Giống như anh Tod và tôi đang tồn tại trong thế giới của riêng bọn tôi, với dân số chỉ có hai người, được bao quanh bởi thế giới thật nhưng lại không phải là một phần của nó.

“Với anh lúc nào cũng thế này à?” Tôi mạo hiểm lên tiếng. Ơn Chúa, cô y tá vẫn tiếp tục đi. Cô ấy không hề nghe thấy tiếng tôi.

“Như thế nào? ” Tod hỏi. Đột nhiên tôi ý thức được rất rõ sự đụng chạm nơi bàn tay của chúng tôi. Các ngón tay thô ráp và rất thật của anh đang đan chặt lấy tay tôi…

“Như thế này này.” - Tôi giơ tay chỉ ra xung quanh, khi những bệnh nhân đầu tiên bắt đầu từ phòng ăn đi ra hành lang. Đa số đều còn rất trẻ, người đi dép lê, người đi giày không dây. Bữa tối đã kết thúc.- “Như thể anh cô độc ngay cả khi đang đứng giữa đám đông. Cứ như là anh đang không hề thực sự có mặt ở đây.”

Tod nhìn tôi chằm chằm. Hoặc là anh ấy không hiểu tôi đang nói gì. Hoặc là anh ấy đã quá hiểu điều tôi muốn nói. “Ừ. Phần lớn thời gian là như thế. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy thật như bây giờ.” Anh lại siết chặt lấy tay tôi và mạch máu trong người tôi chảy rần rật, như thể đang trốn chạy khỏi điều gì đó mà tôi chưa dám nghĩ tới.

Các cô gái lần lượt đi qua chỗ chúng tôi đang đứng, một vài cô mặt vẫn lờ đờ do tác dụng của thuốc an thần; trong khi các chàng trai đi về hướng ngược lại, sang khu phòng bệnh dành cho nam. Và tôi nghĩ là mình đã nhìn thấy anh Scott nhưng không dám chắc. Tôi đã rất muốn chạy qua đó thăm anh ấy nhưng công việc vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Tay trong tay với anh Tod, tôi nín thở chờ đợi xem ai là người sẽ rẽ vào phòng 304. Tôi không biết Farrah Combs trông như thế nào - chị ta có thể là bất cứ ai trong số những cô gái vừa đi qua mặt chúng tôi. Một vài gương mặt trông khá quen - cái ý nghĩ rằng tôi đã từng gặp họ hồi còn ở trong này khiến toàn thân tôi nổi hết da gà.

Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy ai về phòng 304, và tôi đang định kéo anh Tod vào phòng ngồi đợi thì đột nhiên cô y tá trong bộ đồng phục màu tím đi tới và gõ lên cửa phòng 304. Quá ngạc nhiên, tôi vội kéo anh Tod đi theo cô y tá, lúc cô ấy mở cửa thò đầu vào bên trong.

“Farrah?” - cô gọi, và tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Tôi không nghe thấy tiếng đáp lại từ trong phòng. - “Hôm nay cô thậm chí còn không động vào khay thức ăn. Bác sĩ nói nếu cô vẫn không chịu ăn, họ sẽ phải cho cô ăn bằng đường tĩnh mạch. Cô không hề muốn điều đó, đúng không?”

Vẫn không thấy có tiếng trả lời, và qua cái nhíu mày của cô y tá, tôi có thể đoán Farrah chẳng có phản ứng gì.

Tôi nhích từng bước tới gần căn phòng 304, mạch máu trong người chảy nhanh tới mức đầu óc tôi chao đảo, may mà có anh Tod đi cùng.

“Bình thường chúng tôi không cho phép bệnh nhân được ăn trong phòng thế này đâu.” - Cô y tá nói - “Nhưng xét hoàn cảnh của cô… Cô đặc biệt muốn ăn gì không, tôi sẽ lấy cho cô?”

Lại một lần nữa không có tiếng trả lời và tôi bắt đầu thấy tội nghiệp cho cô y tá. Và ước gì có nhiều người được như cô ấy khi tôi ở đây …

“Thôi vậy.” - Cô y tá thở dài chịu thua.- “Nếu tôi có thể làm gì để cô thấy thoải mái hơn thì cô cứ nói nhé.”

Uầy. Cô y tá này phải gọi là siêu tận tâm với bệnh nhận ý!

Tôi vội áp sát người vào tường lúc cô y tá quay trở lại hành lang, trong khi anh Tod để mặc cho cô ấy đi xuyên qua người mình. “Cảm giác đấy nó như thế nào?” Theo bản năng, tôi vẫn chỉ dám thì thào, không dám nói to. Hơn nữa tôi thấy nói chuyện khi không có ai nghe thấy mình cứ kỳ kỳ thế nào ý.

Anh Tod nhún vai, nhìn sâu vào trong mắt tôi. “Đây là tất cả những gì anh cảm nhận được lúc này.” Nói rồi anh giơ hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của chúng tôi lên. Tôi rất muốn quay đầu nhìn ra chỗ khác nhưng lại không sao dứt được khỏi ánh mắt mê hoặc ấy. Dường như anh ấy đang nhìn thấy những thứ không ai khác có thể nhìn thấy. Những thứ ngay đến bản thân tôi cũng không hề nhận ra.

Tôi không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này - tôi thậm chí còn không biết nên phải thở tiếp như thế nào - nhưng rồi anh là người quay mặt đi trước. Có khi nào anh ấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình không? Tôi lặng lặng đi theo anh tới chỗ cánh cửa đang mở mà lòng rối như tơ vò.

Tôi đi vào trước, còn anh Tod bám sát theo sau. Hóa ra đây là một phòng đôi, với hai chiếc giường kê ở hai bên tường. Ngoài ra còn có hai cái tủ quần áo và một phòng vệ sinh riêng biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play