Và đột nhiên tôi mất hết kiên nhẫn với cái trò vờn qua vờn lại này của mụ ta.
“OK, nghe này.” – Tôi lên tiếng và tất cả lập tức quay đầu nhìn về phía tôi. Và tôi đã phải cố nuốt nỗi khiếp sợ của mình vào bên trong, trước khi mở miệng nói tiếp – “Linh hồn của chị là việc của chị, Sabine ạ.”
“Kaylee…” Giọng anh Nash đầy cảnh cáo.
“Chị ta lớn rồi mà anh Nash.” – Tôi khăng khăng nói – “Chị ta cần phải tự đối mặt với sự thật.” – Nói rồi tôi quay sang nhìn Sabine, cảm thấy rợn tóc gáy khi trở thành tâm điểm chú ý của cả hai tà ma – “Chị muốn làm gì với linh hồn mình thì tùy. Cá nhân tôi thấy chị thật ngu ngốc khi định đem bán nó cho chính kẻ đang có kế hoạch sẽ tra tấn và hành hạ chị cho tới ngàn đời. Và đó chính xác là kế hoạch của mụ ta. Cứ thử hỏi mụ ta mà xem, nếu chị không tin tôi. Nhưng tôi sẽ tuyệt đối không để chị lôi Emma theo.”
Tôi chống hai tay lên hông và vênh mặt nhìn Sabine đầy thách thức. “Hãy thả Emma ra, và nếu khi chị vẫn muốn bán linh hồn của mình thì đích thân tôi sẽ chích ngón tay cho chị để chị có thể ký cái hợp đồng đó bằng máu. Chị thấy sao?”
“Kaylee!” Anh Nash gắt lên nhưng tôi chỉ có thể nhún vai, thầm hy vọng rằng chiêu tâm lý học nghịch đảo của mình sẽ không phản tác dụng. Sabine trước giờ luôn thích làm ngược lại những gì tôi nói. Nếu tôi bảo chị ta không được làm cái gì thì chị ta càng phải làm cho bằng được. Vì thế, nếu chị ta nghĩ tôi đang mong chị ta bán đi linh hồn của mình – hoặc ít nhất là việc đó không hề khiến tôi bận tâm – có lẽ chị ta sẽ làm theo hướng ngược lại.
“Cứ để cho cô ta nói.” – Lão Avari thọc hai tay vào trong túi áo khoác – “Ta thấy sự thành thật của cô ta… khá là hỗn loạn.” Lão ta ăn mặc giống như bao nhân viên văn phòng khác, trông hoàn toàn vô hại và… bình thường. Ngoại trừ đôi mắt của lão…
Tôi không dám nhìn vào hai con ngươi đen sẫm và sâu hoắm đó. Chúng dường như đang hút hết cả ánh sáng trong phòng, thay vì phản chiếu nó. Đôi mắt của lão Avari không phải là cửa sổ của tâm hồn – thứ mà lão ta không hề có – mà là cửa sổ của sự trống rỗng, vừa sâu vừa tối.
“Tốt thôi. Nào, chúng ta hãy cùng kết thúc chuyện này ở đây.” Tôi tiến thẳng tới chỗ Sabine đang đứng, hy vọng rằng sự chủ động của tôi sẽ khiến chị ta hành động.
Sabine lùi lại và kéo Emma theo chị ta. Anh Nash gọi tên tôi nhưng tôi vẫn không dừng lại. Và khi tôi đang đi được một nửa đường tới chỗ Sabine thì đột nhiên tôi cảm nhận được một sự chuyển động rất nhanh, thoáng vụt qua phía bên phải. Tôi quay ngoắt đầu sang …
Lão Avari đã biến mất.
Kế đó, tôi nghe thấy tiếng anh Nash kêu lên thất thanh sau lưng mình. Tôi hoảng hốt quay lại thì thấy lão Avari đang tóm lấy tay anh bằng một tay. Phải tới khi ấy tôi mới chợt hiểu ra tại sao cả lão Avari và mụ Invidia nãy giờ không hề nhúc nhích hay có động thái gì, mà chỉ đứng yên một chỗ - Kỹ thuật di chuyển giữa hai thế giới của tôi ngày càng tiến bộ. Cả tôi và Sabine đều có thể di chuyển trong nháy mắt. Và hai tà ma đó đã không dám mạo hiểm làm gì có thể khiến chúng tôi quay trở về bên kia và mất hết cả bốn nạn nhân.
Nhưng một khi anh Nash rời khỏi tầm với của tôi, cuộc chơi mới chính thức bắt đầu.
Tôi đứng khựng lại, kẹt giữa một người gần-như-là-bạn-trai-tôi và một người chắc-chắn-là-bạn-thân-tôi, không biết phải làm sao.
“Một cử động thôi, và ta sẽ giết chết hắn.” Lão Avari nói, và vì tà ma không thể nói dối, nên tôi dám chắc đó không phải là lời đe dọa suông.
“Kaylee, đi đi em!” – Anh Nash hét ầm lên, mặt anh nhăn nhúm vì đau, và tôi biết rất rõ cái cảm giác đau đớn ấy – “Hãy đưa họ đi đi!”
Nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ anh ấy hay Emma lại, và lão Avari quá biết điều đó.
Lão ta liếc về phía Sabine. “Hãy cùng thương lượng đi, cô Campbell.”
“Không!” – mụ Invidia rú lên và Emma giật thót mình. Tôi nhìn theo ánh mắt kinh hoàng của cậu ấy và phát hiện ra ả tà ma của lòng đố kị đang nhe hàm răng vàng khè, nhọn hoắt hình răng cưa ra – “Không thương lượng gì hết. Con nhóc mara là của ta, cả thân xác đẹp đẽ kia của Emma nữa. Của ta!”
“Kaylee ơi…!” – Emma run lập cập, ôm chặt lấy tay Sabine.
“Sabine, đưa cậu ấy ra khỏi đây!” – Tôi gắt lên, cùng một lúc phải chia sự tập trung của mình ra làm ba hướng: Mụ Invidia, Sabine và Emma, lão Avari và anh Nash.
“Nếu ngươi đi, ngươi sẽ không bao giờ được gặp lại hắn nữa.” Lão Avari nói và Sabine hốt hoảng nhìn sang anh Nash. Chắc chắn chị ta sẽ không để cho anh Nash chết, nhưng chị ta sẽ làm những gì để cứu anh ấy, đó mới là điều tôi đang lo sợ.
“Đề nghị của ông là gì?” Sabine hỏi và mụ Invidia lồng lộn rít lên.
“Không! Của ta! Ta tìm ra nó trước. Ta đã cho nó ăn. Ta đã nuôi dưỡng sự đố kị trong lòng nó thành nỗi khát khao, sự cay đắng và nỗi tức giận. Và giờ nó đã chín mọng và ta sẽ là người hái nó!”
Ánh mắt của lão Avari không một lần rời khỏi Sabine. “Một sự trao đổi. Của ta…” – Lão đẩy anh Nash ra phía trước, nhưng tay vẫn tóm chặt lấy anh và anh lại rên lên vì đau đớn – “… đổi lấy của ngươi.” Lão ta đang hút năng lượng của anh Nash, giống như lần trước, khi anh ấy bị bắt tới Cõi âm.
“Không, Sabine.” – Anh hổn hển nói, mặt trắng bệch – “Kaylee, đừng để cô ấy làm chuyện đó.”
Tôi không biết phải nói gì lúc này. Tôi không thể lựa chọn giữa anh Nash và Emma. Tôi không thể!
“Ông sẵn sàng từ bỏ một bean sidhe để đổi lấy một con người?” – Sabine nghi ngờ hỏi lại lão Avari – “Tại sao?”
“Cô chỉ cần biết là nếu giao cho ta cô gái đó, ngươi có thể nhận lại người yêu của mình và quay trở về bên kia.”
Nhưng tôi hiểu điều lão ta không hề nói ra. Lão ta không phải từ bỏ anh Nash vì Emma. Lão ta từ bỏ anh Nash vì tôi. Bởi vì chỉ cần có Emma trong tay, lão ta có thể ép tôi đổi sự tự do của mình cho cậu ấy.
“Kaylee ơi…?” Emma, đang run bần bật bên cạnh Sabine, hốt hoảng mở to mắt nhìn tôi.
“Không!” Mụ Invidia giờ gần như đã điên loạn vì bị lão Avari hớt tay trên. Mái tóc của mụ ta chảy nhanh tới nỗi tạo thành một vũng nước lớn dưới chân mụ ta. Đôi mắt cháy rực lên như hai hòn than xanh, và các móng vuốt sắc nhọn trên tay mụ ta chìa ra như muốn ăn tươi nuốt sống mấy người chúng tôi.
Sabine hết nhìn mụ Invidia, tôi, lão Avari rồi lại quay về tôi và tôi có thể đọc được sự mâu thuẫn trên mặt chị ta. Chị ta không muốn hại Emma. Nhưng chị ta cũng không muốn mất anh Nash và đề nghị của lão Avari rõ ràng là hấp dẫn hơn nhiều so với lời đề nghị của mụ Invidia.
Cuối cùng chị ta quay sang nhìn anh Nash, và thấy nỗi đau đớn quằn quại trong mắt anh. Và tôi đã biết câu trả lời của chị ta trước cả khi chị ta thốt ra thành lời.
“Thôi được. Đây!” Sabine đẩy Emma sang bên phải. Và lão Avari thả anh Nash ra, đẩy về hướng ngược lại. Tôi lao thật nhanh tới chỗ Emma. Cậu ấy loạng choạng và ngã khuỵu xuống đất. Ở phía bên kia phòng, anh Nash cũng đổ sụp người xuống vì đau. Sabine lao vội tới và giang rộng hai tay ra để đỡ anh.
Và trước khi một trong hai người tụi tôi tới được đích, mụ Invidia rít lên lao vụt tới chỗ tôi – tôi đang ở gần với chỗ mụ ta nhất – và giương móng vuốt ra.
Tôi vội né người sang phía bên trái và mụ ta cũng lập tức chuyển động theo tôi, mái tóc a-xít bay phấp phới trong không khí. Mụ ta chỉ còn cách tôi chưa đầy 5 mét.
Lão Avari gầm lên, nổi khùng lên khi thấy một tà ma khác sắp đụng được vào món đồ của mình. Lão ta dừng lại – cách Emma chừng nửa mét – và dậm cái chân phải thật mạnh xuống đất, giống như một gã khổng lồ đang muốn làm rung chuyển trái đất. Băng giá đột nhiên phóng lên từ dưới đất, lao thẳng về phía mụ Invidia và càng lúc càng lan đi nhanh hơn trên mặt sàn. Chúng đã chạm vào được mụ ta đúng lúc mụ ta đang nhào vào người tôi. Tôi hoảng hồn lùi vội ra đằng sau và mụ Invidia lập tức đóng băng. Theo đúng nghĩa đen.
Da mụ ta được bao phủ bởi một lớp băng màu xanh nhạt. Mái tóc cũng đã ngừng chảy và đóng băng ngay lập tức, tạo thành những trụ băng màu xanh lá cây, mọc lờm chờm lên nhau. Móng vuốt của mụ ta vẫn đang chìa ra phía tôi, cách mặt tôi độ chục phân. Cũng may là mụ ấy đã bị đóng băng kịp lúc.
“Kaylee!” Anh Tod gọi ầm lên và tôi ngẩng mặt thấy anh ấy đang đứng ở phía bên kia phòng, sẵn sàng đợi lệnh của tôi.
“Đưa Emma đi!” Tôi gào lên. Anh gật đầu và vụt biến mất. Lão Avari tiến tới chỗ Emma, và cậu ấy lồm cồm lùi vội ra khỏi lão. Đúng lúc đó, anh Tod hiện ra bên cạnh cậu ấy và Emma bám chặt lấy cánh tay anh rồi cả hai người họ biến mất.
Lão Avari lại gầm lên, và lần này ánh mắt lão quay sang tìm tôi. Bên tay phải tôi, mụ Invidia đang giãy giụa tìm cách thoát ra khỏi khối băng. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng triệu tập tiếng thét. Nhưng trước khi tôi kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào, tôi nghe thấy tiếng anh Nash hét ầm lên từ phía bên kia phòng.
“Hãy tới mà bắt bọn tao đi!”
Tôi mở mắt ra và thấy anh đang giữ tay Sabine lại, từ chối không chịu đi cho tới khi biết chắc rằng tôi đã an toàn.
Lão Avari dừng lại, vuốt phẳng lại cái áo khoác. Lão ta hết quay sang bên phải nhìn tôi lại quay sang bên trái nhìn anh Nash và Sabine, và tôi nhận ra cái nhìn đó.
Lòng tham. Một lòng tham vô đáy. Lão ta muốn có cả ba chúng tôi. Nhưng kể cả một tà ma đầy quyền năng như lão cũng không thể ở hai nơi cùng một lúc. Lão ta sẽ phải chọn.
Và rồi tôi nghe thấy tiếng băng kêu răng rắc ở bên còn lại và tôi biết lão ta sẽ không có cơ hội.
Bàn tay trái của mụ Invidia phóng về phía tôi. Chỗ băng bám trên tay mụ ta nứt ra và rơi lả tả xuống sàn nhà. Theo bản năng, tôi vung chân đạp thẳng vào bụng mụ ta, làm mụ ta quỳ sụp xuống sàn, hơn một nửa phần thân vẫn đang bị kẹt cứng trong băng. Tôi lại đá thêm một phát nữa và mụ ta đổ kềnh ra đất, mặt đập xuống sàn. Khi ba cái răng nhọn hoắt và dài bằng ngón tay út của tôi rơi xuống cũng là lúc mấy cột băng trên đầu mụ ta rụng ra, bắn về phía anh Nash và Sabine.
“Sabine, đi đi!” Tôi hét lên. Chị ta liếc về phía lão Avari, sau đó quỳ xuống và bẻ lấy một cột băng trên sàn. Rồi chị ta gật đầu với tôi và nắm lấy tay anh Nash.
“Không!” Anh gào lên, lúc chị ta túm chặt tay anh quay trở về bên kia.
Tôi cố gắng triệu tập tiếng thét. Lão Avari lao thật nhanh tới chỗ tôi. Móng vuốt của mụ Invidia đang nắm chặt lấy cổ chân tôi. Tôi cố giằng chân ra nhưng tay mụ ta bám quá chắc. Tôi cuống cuồng nhoài người nhặt lấy một cái răng gẫy của mụ ta. Lão Avari cách tôi không còn xa nữa.
Tôi dùng hết sức bình sinh cắm phập cái răng vào mắt trái của mụ Invidia.
Mụ ta rú lên và buông vội tay ra ôm lấy mắt. Tôi lồm cồm lùi vội ra đằng sau, cố gắng triệu tập tiếng thét. Nhưng không có một âm thanh nào thoát ra. Tôi đang quá sợ hãi để có thể nghĩ về cái chết nào khác, ngoài cái chết của bản thân.
Đúng lúc đó, một bàn tay chắc khỏe ôm vòng lấy tôi từ đằng sau. “Có anh đây rồi!” Anh Tod thì thầm vào tai tôi, cùng lúc lão Avari nhào về phía tụi tôi.
Chưa đầy một giây sau, tôi đã thấy mình đang đứng trong bếp của nhà trường, anh Tod vẫn đang ôm tôi từ phía sau. Bên dưới chân phải tôi là chai nước sốt mayonnaise bị bật tung nắp. Cách đó một mét là Emma, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.
Phía bên kia phòng, anh Nash đang gập người lại vì đau đớn và kiệt sức, trong vòng tay của Sabine. Trên sàn nhà, cạnh chân chị ta là cái cốc nhựa đang đựng cột băng chị ta lấy được khi nãy bên Cõi âm. Tôi thậm chí còn chẳng muốn biết tại sao chị ta lại lấy nó.
Anh Tod siết nhẹ lấy tôi rồi thả tay ra, và tôi quay lại đối diện với anh. “Cảm ơn anh. Em nợ anh.”
“Không, em không nợ anh cái gì hết.” Anh nói, và các vòng xoáy màu xanh trong mắt anh khẽ chuyển động.
Kế đó, Emma đứng dậy ôm chặt tôi vào lòng.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi.
“Mình nghĩ thế.” – Nói rồi cậu ấy giơ tay lên gạt mấy sợi tóc trên mặt. Ánh mắt cậu ấy vẫn chưa hết hoảng hốt, da cậu ấy vẫn tái nhợt, nhưng được quay trở lại với không gian quen thuộc như thế này đã khiến cậu ấy bình tĩnh hơn rất nhiều – “Vậy là đấy chính là Cõi âm?”
“Ừ.” Tôi với lấy cái tạp dề treo trên móc và lau chỗ nước sốt dính trên giày.
“Chuyện gì đã xảy ra thế? Một phút trước mình còn đang ở trong lớp Lịch sử, vậy mà nhoằng một cái đã thấy bản thân đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông mặc vét và một mụ đàn bà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình.”
“Chuyện kể ra dài lắm, Emma ạ. Mình hứa sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu nghe. Nhưng giờ mình cần một giây để… thở lại đã.”
Emma gật đầu và tôi ngồi xuống cái ghế gần đó. Trong vài phút, năm người bọn tôi ngồi lặng lẽ nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy…
Choáng váng. Nhẹ nhõm. Và vẫn còn sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT