Khi ngủ ở thảo nguyên bao la, Catelyn lại mơ thấy Bran sống động của ngày xưa, thấy Arya và Sansa nắm tay bà, thấy Rickon vẫn còn đỏ hỏn bú bà. Robb, không đội vương miện, chơi với một thanh kiếm gỗ và khi tất cả bọn chúng đã ngủ ngon, bà thấy Ned đang ở trên giường, mỉm cười. Giấc mơ thật ngọt ngào, ngọt ngào và biến mất quá nhanh. Buổi sớm vô tình đã đến, ánh mặt trời như kim châm chiếu xuống. Bà thức dậy người ê ẩm, cô đơn và mỏi mệt, mỏi mệt vì cưỡi ngựa, mỏi mệt vì đau lòng, mỏi mệt vì trách nhiệm. Bà thầm nghĩ muốn khóc. Mình muốn được an ủi. Mình quá mệt khi cố phải tỏ ra kiên cường. Mình muốn trở lại là một phu nhân ngu ngốc và yếu đuối. Chỉ trong một chốc thôi, thật sự chỉ cần… một ngày… một giờ…
Bên ngoài lều, người người qua lại. Bà nghe thấy tiếng ngựa hí. Shadd đang cằn nhằn vì ngủ trên nền cứng, hiệp sĩ Wendel gọi lấy cung. Catelyn ước tất cả họ biến hết đi. Họ là những người lính giỏi, trung thành, nhưng bà đã quá mệt mỏi với họ. Bà chỉ cần phải chăm sóc đám con của mình thôi. Một ngày nào đó, bà tự cam đoan với chính mình khi vẫn nằm trên giường, một ngày nào đó bà sẽ để ình không phải tỏ ra kiên cường nữa.
Nhưng không phải là hôm nay. Không thể là hôm nay.
Những ngón tay bà có vẻ cứng ngắc hơn bình thường khi mặc quần áo. Bà biết mình nên cảm thấy may mắn khi còn có thể sử dụng được đôi tay này. Con dao găm đó làm bằng thép của người Valyria và binh khí của họ luôn tạo nên vết thương sâu và sắc. Bà chỉ cần nhìn vết thương là biết rõ điều đó.
Bên ngoài, Shadd đang ăn cháo yến mạch, trong khi hiệp sĩ Wendel Manderly điều chỉnh lại cây cung. “Phu nhân,” ông nói khi nhìn thấy Catelyn đi ra. “Trên thảo nguyên chỉ có chim thôi. Bà có muốn thịt nướng trong bữa sáng nay?”
“Ta nghĩ, yến mạch và bánh bao là đủ… cho tất cả chúng ta. Hiệp sĩ Wendel, chúng ta còn phải cưỡi ngựa qua quãng đường rất dài nữa.”
“Như ý bà, phu nhân,” khuôn mặt trăng rằm của viên hiệp sĩ có chút buồn bã, chòm ria quặp rủ xuống thất vọng, “yến mạch và bánh mì, còn gì tốt hơn?” Ông là một trong những người đàn ông béo nhất mà Catelyn biết, nhưng dù yêu thích thức ăn bao nhiêu thì ông vẫn yêu sự trung thành hơn.
“Tôi tìm được vài cây gai và pha được ít trà.” Shadd thông báo. “Phu nhân có muốn uống một cốc không?”
“Có, cảm ơn nhiều.”
Bà cầm cốc trà bằng đôi tay bị thương, chờ nó nguội bớt. Shadd là một trong những người lính thành Winterfell. Robb đã cử hai mươi lính giỏi nhất để bảo đảm đưa bà an toàn đến với Renly. Nó cũng cử năm quý tộc đồng hành cùng bà với hy vọng danh vọng và xuất thân cao quý của họ sẽ gia tăng thêm sư chân thành cho nhiệm vụ của bà. Khi họ bắt đầu tiến về phía Nam, qua những thành trị và trang viên trống vắng họ nhìn thấy ngày càng nhiều đoàn người võ trang cùng với phía chân trời phía Đông khói cuộn dày đặc, nhưng không ai dám quấy rầy họ. Số người trong đoàn bọn họ quá ít để trở thành mối đe dọa, nhưng quá nhiều để gây khó dễ. Cứ như vậy đoàn người bình an vượt qua Blackwater, để những điều tồi tệ nhất ở phía sau. Bốn ngày qua họ không còn nhìn thấy dấu hiệu của chiến tranh nữa.
Catelyn chưa bao giờ muốn điều này. Bà đã rất nhiều lần nói với Robb khi ở Riverrun. “Lần cuối cùng mẹ gặp Renly, hắn cũng chỉ là một thằng bé lớn hơn Bran chút xíu. Mẹ không biết nhiều về hắn. Vì vậy con hãy cử người khác đi. Nơi của mẹ là ở đây cùng với ông con, dù không biết lúc nào ông ấy ra đi.” Nhưng con trai không vui nhìn bà. “Không còn ai nữa. Con thì không thể tự mình đi. Ông thì quá yếu. Blackfish là mắt và tai của con, con không thể mất hắn. Con cũng cần chú, em trai mẹ, tại Riverrun khi chúng ta tiến quân…”
“Tiến quân?” Không ai nói với bà về việc tiến quân.
“Con không thể ngồi ở Riverrun đợi hòa bình. Điều đó giống như thể con sợ lại tham gia chiến trận. Cha đã dạy con rằng nếu không tham gia chiến trận, binh lính bắt đầu nghĩ đến lò sưởi và thu hoạch. Ngay cả lính phương Bắc của con cũng bắt đầu nôn nóng.”
Lính phương Bắc, bà nghĩ. Nó thậm chí bắt đầu nói chuyện giống như một nhà vua. “Không có ai chết vì nôn nóng, nhưng khinh suất và lỗ mãng thì lại khác. Chúng ta đã gieo mầm, hãy để chúng lớn lên.”
Robb bướng bỉnh lắc đầu. “Chúng ta đã gieo mầm trong bão, sự thật là thế. Nếu dì Lysa đưa tiếp viện đến, thì giờ chúng ta đã nghe thấy tin tức rồi. Đã bao nhiêu con chim mang thư đến Eyrie, bốn con? Con cũng muốn hòa bình, nhưng tại sao nhà Lannister phải giao cho con mọi thứ nếu con chỉ ngồi đây trong khi quân đội của con tan chảy như nước mùa hè?”
“Vậy để chứng minh dũng khí của mình, con sẵn sàng để lãnh chúa Tywin dắt mũi?” Bà quát lại. “Ông ta muốn con tiến quân đến Harrenhal, con hãy nghe ý kiến của chú Brynden nếu…”
“Con không hề nói gì về Harrenhal,” Robb nói, “giờ mẹ sẽ đi gặp Renly giùm con, hay con phải cử Greatjon đi?”
Nhớ đến chuyện cũ mang lại chút sắc khí trên mặt bà. Dưới sức ép như vậy, thực sự một đứa trẻ mười lăm tuổi có thể làm được từng đấy thứ thì thật đáng tự hào. Robb biết rõ một người đàn ông không thạo giao tiếp như Greatjon Umber không thích hợp đàm phán với kiểu người như Renly Baratheon, và nó biết bà cũng rõ điều ấy. Nó đã làm cho bà không thể cự tuyệt, chỉ biết cầu nguyện rằng Cha bà vẫn khỏe cho đến khi bà trở về. Bà biết nếu Lãnh chúa Hoster còn khỏe, ông nhất định sẽ đi làm việc này. Chỉ là biệt ly luôn khó khăn, rất khó khăn. Ông thậm chí không nhận ra bà khi bà đến chào. “Minisa.” Ông gọi bà. “Bọn trẻ đâu rồi? Cat nhỏ bé, Lysa ngọt ngào của ta…” Catelyn đã hôn lên trán ông và nói rằng bọn trẻ vẫn khỏe. “Đợi con nhé, đại nhân,” bà nói khi ông nhắm mắt lại. “ Con đã chờ Cha, nhiều lần rồi. Giờ thì đến phiên Cha phải chờ con.”
Vận mệnh lại đem mình đi về phía Nam, Catelyn nghĩ khi uống trà, giờ này đáng lẽ mình phải đi về phương Bắc, về nhà. Bà đã viết thư cho Bran và Rickon trong đêm cuối cùng ở Riverrun. Mẹ sẽ không quên các con, những đứa trẻ ngọt ngào. Các con nhất định phải tin điều đó. Chỉ là anh trai con cần mẹ hơn.
“Phu nhân, chúng ta có thể đến vùng thượng Mander trong hôm nay.” Hiệp sĩ Wendel thông báo trong khi Shadd quấy nồi cháo yến mạch. “Nếu những tin tức tôi hỏi thăm là thật thì Lãnh chúa Renly sẽ cách đây không xa.”
Và mình sẽ nói gì với hắn khi gặp mặt? Nói rằng con trai mình không thừa nhận hắn là vua? Bà không quá hy vọng vào cuộc gặp mặt này.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Họ cần bạn, chứ không cần thêm kẻ thù, nhưng Robb sẽ không bao giờ quỳ gối thuần phục trước một người mà nó cảm thấy người đó không mang lại vương vị cho nó.
Bụng bà trống rỗng nhưng bà chỉ miễn cưỡng nuốt vào thìa cháo yến mạch. Bà đặt nó sang một bên. “Chúng ta nên xuất phát thôi.” Bà nói chuyện với Renly càng sớm thì càng nhanh được về nhà. Bà là người đầu tiên ngồi lên ngựa, và dẫn dắt đoàn tiến về phía trước. Hal Mollen cưỡi ngựa bên cạnh, giơ cao cờ của gia tộc Stark, trên đó vẽ hình con sói vương màu xám trên nền tuyết trắng xóa.
Họ bị lính từ doanh trại của Renly phát hiện khi đi được nửa ngày. Robin Flint là thám báo họ cử đi phía trước và hắn quay lại thông báo rằng họ đang bị giám thị từ nóc một trong cối xay gió xa xa. Khi đoàn người Catelyn đến cối xay gió thì người đó đã rời đi. Họ tiếp tục đi nhưng không quá nửa dặm thì bị lính của Renly bao quanh, hai mươi lính võ trang tận răng được dẫn đầu bởi một hiệp sĩ có chòm râu xám, áo choàng có thêu hình chim giẻ xanh.
Khi nhìn thấy cờ của đoàn người, ông ta giục ngựa tiến lên. “Phu nhân, tôi là Hiệp sĩ Colen thuộc gia tộc Greenpool, rất vui được đón bà. Đường bà đi qua sẽ có những vùng rất nguy hiểm.”
“Chúng tôi có việc gấp,” bà trả lời, “tôi đến mang theo thông điệp từ con trai, Robb Stark, Vua Phương Bắc, để nói chuyện với Renly Baratheon, Vua Phương Nam.”
“Vua Renly đã chính thức lên ngôi và trở thành vua của bảy vương quốc, thưa phu nhân.” Hiệp sĩ Colen trả lời, dù vẫn lễ phép. “Đức vua đang cùng với đội quân ở gần Bitterbridge, nơi cắt giữa Roseroad và Mander. Thật vinh hạnh khi được hộ tống bà đến gặp ngài.” Viên hiệp sĩ giơ tay đeo giáp lên, và những người lính của ông sắp thành hai hàng để Catelyn và đội hộ vệ của bà đứng giữa. Hộ tống hay bắt giam? Bà tự hỏi.Nhưng cũng chẳng làm được gì thêm ngoài việc tin tưởng vào danh dự của hiệp sĩ Colen và cả Lãnh chúa Renly.
Sau một giờ đi từ phía bờ sông, họ nhìn thấy khói bốc lên từ doanh trại. Tiếp theo là các loại âm thanh vang đến xuyên qua ruộng đồng và đất vườn, mông lung giống như tiếng rì rầm của biển cả nơi xa, nhưng càng lúc càng rõ khi họ cưỡi ngựa gần hơn. Thời điểm họ nhìn thấy nước bùn của Mander lấp lánh dưới ánh mặt trời thì họ có thể phân biệt được âm thanh của lính tráng, của tiếng va chạm vũ khí,tiếng hí ngựa. Nhưng không âm thanh hay làn khói nào giúp họ chuẩn bị đối mặt với cảnh tượng nơi đây.
Hàng ngàn bếp lửa đưa khói lên không trung như một đám sương mỏng. Những hàng ngựa chỉnh tề cách đó không xa. Khu rừng chắc chắn đã được phát quang để làm những cán cờ dài treo cờ hiệu. Những vũ khí công thành xếp thành hàng trên vệ cỏ ven đường roseroad, có máy bắn đá lớn nhỏ (mangonel & trebuchet) và máy bắn tên trên những bánh xe còn cao hơn cả một người đàn ông ngồi trên ngựa. Những mũi tên đỏ rực dưới ánh mặt trời như thể đã nhuốm máu, trong khi hiệp sĩ và quý tộc hiện diện khắp nơi. Bà nhìn những người lính cầm thương và những người lính cầm kiếm, đội mũ sắt và mặc áo giáp, khệnh khạng khoe ra những gì mình có. Cung thủ gắn lông chim vào cung tên, tạp dịch ngồi trên xe hàng, người nuôi heo đang cho lợn ăn, văn sĩ ngồi viết thư, mấy tên hầu thì đang luyện kiếm, các hiệp sĩ ra roi chiến mã, những người chăn ngựa quát đám người lười biếng. “Công nhận đông thật,” hiệp sĩ Wendel Manderly quan sát khi họ đi qua cổng hình vòm làm bằng đá cổ, thứ khiến địa danh này mang tên Bitterbridge.
“Đúng vậy,” Catelyn đồng ý.
Có vẻ gần như mọi quý tộc phương Nam đều theo lời kêu gọi của Renly. Biểu tượng bông hồng vàng của Highgarden được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, trên ngực phải của binh sĩ và người hầu, trên lá cờ lụa màu xanh phấp phới, vẽ trên nhà anh em, con cháu, huynh đệ, chú bác của gia tộc Tyrell. Catelyn còn nhìn thấy biểu tượng sói-và-hoa của gia tộc Florent, táo đỏ và xanh của Fossoway, biểu tượng thợ săn giỏi của lãnh chúa Tarly, biểu tượng lá sồi của Oakheart, những con sếu của gia tộc Crane, đàn bướm đen-và-vàng của gia tộc Mullendores.
Bên kia bờ Mander, hàng loạt quý tộc cũng treo cờ biểu tượng của Renly thể hiện sự quy phục, thề trung thành với gia tộc Baratheon và Storm’e End. Catelyn nhận ra biểu tượng những chú chim sơn ca của Bryce Caron, những con ngỗng của Penrose, và chim cu gáy biển trên nền xanh của lãnh chúa Estermont. Nhưng dù bà cho rằng mình biết hết các biểu tượng trên khiên thì ở đây vẫn có hàng tá biểu tượng xa lạ với bà, có lẽ ngoài một số nhỏ các quý tộc nguyện trung thành thì vẫn còn có các hiệp sĩ và lính đánh thuê, những người chỉ đến tụ tập để “tôn” thêm luận điểm Renly Baratheon là vua.
Biểu tượng của Renly vẫn cao hơn tất cả. Trên đỉnh tháp cao nhất, một lá cờ bằng da sống gắn lên một cái cột khổng lồ bao trùm một khoảng không gian rộng lớn, nó là một lá cờ chiến tranh lớn nhất mà Catelyn nhìn thấy trong đời, là cờ đó đủ lớn để làm thảm cho cả sảnh lớn, một bên vàng óng ánh, một bên vẽ biểu tượng tuần lộc đội vương miệng của gia tộc Baratheon trên nền đen đầy ngạo nghễ.
“Phu nhân, bà có nghe thấy âm thanh đó?” Hallis Mollen tiến đền gần bà, nhẹ giọng hỏi. “Đó là cái gì?”
Bà đã nghe thấy. Tiếng thét và tiếng ngựa hí, và cả tiếng va chạm vũ khí… “Tiếng tung hô,” bà trả lời. Họ đang cưỡi ngựa lên một con dốc thoai thoải tiến tới nhưng chiếc lều lớn đầy màu sáng trên cao. Khi họ xuyên qua các trại, người mỗi lúc một nhiều, âm thanh mỗi lúc một to hơn, và rồi bà có được đáp án.
Bên dưới, dưới những lỗ châu mai bằng đá-và-gỗ của một lâu đài nhỏ, là một trận hỗn chiến đang diễn ra.
Trên một cánh đồng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bao quanh bởi hàng rào, hàng trăm người đang cổ vũ, không, có lẽ phải hàng ngàn người. Nhìn đống đất, lầy lội, đầy bùn và những chiếc áo giáp hỏng và thương gãy thì có lẽ họ đã đánh nhau ít nhất cả ngày, nhưng giờ thì cuộc đấu sắp kết thúc. Chỉ còn một số ít hiệp sĩ vẫn ngồi trên ngựa trong sự cổ vũ của đám khán giả. Bà nhìn thấy hai con ngựa chiến lao vào nhau, ngã thành một đống. “Một cuộc đấu ngựa.” Hal Mollen minh bạch. Ông thích thú hét to lên.
“Ồ, thật tuyệt vời,” hiệp sĩ Wendel Manderly thốt lên khi một hiệp sĩ trong chiếc áo choàng đầy màu sắc quay một giáo truy kích địch thủ, chiếu rìu dài tay đánh nát khiên khiến đối thủ choáng váng.
Đám đông phấn khích và đông đúc khiến họ khó tiếp cận. “Phu nhân Stark,” hiệp sĩ Colen nói, “nếu người của bà đồng ý đợi ở đây, tôi có thể đưa bà đến gặp đức vua.”
“Được rồi,” bà ra lệnh, dù phải cao giọng để át tiếng ồn ào xung quanh. Hiệp sĩ Colen cưỡi ngựa chậm xuyên qua đám đông, Catelyn cưỡi ngựa theo sát ông. Đám đông bỗng hét lên khi một người đàn ông râu đỏ không đội mũ bảo hộ, cầm khiên vẽ hình quái vật sư tử đầu chim ngã bị một hiệp sĩ to lớn mặc áo giáp xanh hạ gục. Vũ khí viên hiệp sĩ cầm là màu xanh sẫm, hắn vô cùng bình tĩnh giơ kiếm đánh, chuôi vũ khí có khắc biểu tượng mặt trăng và mặt trời chia thành bốn, biểu tượng của Gia tộc Tarth.
“Red Ronnte đã bị hạ, đáng chết các chư thần,” một người đàn ông rủa.
“Loras sẽ trả thù tên…” một đồng bạn đang trả lời thì một loạt tiếng hét sợ hãi nổi lên cắt ngang. Một người nữa đã ngã xuống, cả người và ngựa đều bị thương hí lên đau khổ. Những người hầu vội tiến lên hỗ trợ. Thật là điên rồ, Catelyn nghĩ. Kẻ thù thực sự đang ở tứ phía và nửa vương quốc đang trong khói lửa chiến tranh trong khi Renly vẫn ngồi chơi trò chiến tranh ở đây như một thằng bé với thanh kiếm gỗ.
Các quý tộc và phu nhân đang ngồi trên khán đài bàn luận, xem những người đang đấu nhau dưới bãi như đồ ăn. Catelyn nhận ra vài khuôn mặt trong số họ. Cha bà thường giao hảo với những quý tộc phương Nam và không ít trong số họ đã từng là khách tại Riverrun. Bà nhận ra Đại nhân Mathis Rowan, trông cường tráng và rắn chắc hơn lúc nào hết, chiếc áo choàng trắng đeo gia huy là câu vàng. Ngồi bên dưới là phu nhân Oakheart nhỏ xinh. Bên trái bà là đại nhân Randyll Tarly của Horn Hill, thanh kiếm nổi tiếng Heartsbane đặt ở bên cạnh. Những người khác bà chỉ nhận được qua gia huy và vài người thì bà không biết.
Ngồi giữa họ, đang xem và cười nói với một nữ hoàng trẻ tuổi ngồi bên cạnh, là người đang đội vương miện vàng trên đầu.
Khó trách tại sao các vị quý tộc xung quanh hắn nhiệt tình như thế, bà nghĩ, hắn sẽ lại trở thành Robert. Renly đẹp trai như Robert đã từng; vai rộng, lưng dài, với mái tóc dài đen nhánh, thẳng mượt, cùng đôi mắt xanh sâu thẳm, cùng một nụ cười, chiếc vương miện mảnh khảnh trên trán cực kỳ hợp với hắn, nó là một vòng hoa hồng được làm bằng vàng, phía trước khảm đá quý màu xanh xám có hình con tuần lộc đội vương miện với đôi mắt vàng và sừng vàng.
Trên chiếc áo choàng nhung xanh của nhà vua cũng có biểu tượng tuần lộc đội vương miện ở trước ngực, biểu tượng của nhà Baratheon kết hợp với màu sắc biểu trưng của Highgarden. Cô gái đang ngồi cùng ghế với hắn cũng là người Highgarden: Hoàng hậu trẻ, Margaery, con gái của đại nhân Mace Tyrell. Catelyn biết, đám cưới của họ được tổ chức long trọng với tất cả các quý tộc tại miền Nam được mời tới dự. Renly năm nay hai mươi mốt tuổi, còn cô gái thì lớn tuổi hơn Robb, rất đẹp với đôi mắt to ngơ ngác, mái tóc nâu quăn dày buông rồi trên vai, nụ cười ngượng ngùng thật ngọt ngào.
Bên ngoài bãi tập, một người đàn ông khác rời ghế tiến tới viên hiệp sĩ đang mặc áo choàng sặc sỡ và đức vua hét lên tán thưởng: “Loras!”, bà nghe thấy hắn hô, “Loras! Highgarden!” Hoàng hậu hưng phấn vỗ tay.
Hai người sống sót còn lại đều nhanh chóng có chung ý nghĩ. Họ thúc ngựa đến đánh viên hiệp sĩ mặc áo choàng lam. Đến khi hai người tấn công đến từ hai phía, viên hiệp sĩ áo xanh kéo mạnh dây cương, dùng khiên đánh mạnh vào gương mặt trong khi điều khiển ngựa dựng lên đánh vào một bên khác. Trong một giây, một người ngã ngựa còn một người tập tễnh lui ra. Viên hiệp sĩ xanh vứt chiếc vỡ xuống đất để rảnh tay trái và yên lặng nhìn viên hiệp sĩ Knight of Flowers. Sức nặng của thép có vẻ không ảnh hưởng gì đến độ nhanh nhẹn trong di chuyển của hiệp sĩ Loras. Chiếc áo choàng sặc sỡ tung bay trong gió.
Con ngựa trắng và đen vờn quanh nhau thành một vòng tròn giống như hai người yêu nhau đang nhảy cùng vũ điệu. Đám người vây quanh liên tục huýt sáo. Chiếc rìu dài ánh lên trong ánh sáng buổi sớm. Vũ khí của cả hai đều vô cùng sắc bén, đụng nhau tạo nên những âm thanh đáng sợ. Vì không có khiên nên viên kỵ sĩ xanh có vẻ yếu thế hơn. Hiệp sĩ Loras liên tục đánh vào đầu và vai hắn, hòa cùng với tiếng hét “Highgarden!” trong đám đông. Viên hiệp sĩ áo xanh liên tục đánh trả, nhưng đều bị đón đỡ. Chiếc rìu dài cuối cùng cũng đánh trúng mu bàn tay của viên hiệp sĩ xanh, khiến thanh kiếm Morningstar bay đi, đám đông hét lên phát cuồng. Viên hiệp sĩ Knight of Flowers giơ thanh rìu lên chuẩn bị đánh cú cuối cùng.
Viên hiệp sĩ xanh đột ngột thay đổi, thúc ngựa xung phong. Hai chiến mã đụng vào nhau, chiếc rìu giơ lên chuẩn bị đánh tới, nhưng bất ngờ bị viên hiệp sĩ xanh bắt được chuôi. Hắn giật nó ra từ tay của Hiệp sĩ Loras, và hai người cùng quật nhau ngã xuống đất. Khi hai con ngựa tách nhau ra, người ta nhận ra tiếng xương vỡ. Hiệp sĩ Loras Tyrell đang nằm trên mặt đất trông thật đau đớn. Viên hiệp sĩ áo xanh đứng lên giơ cao ngọn trủy thủ. Catelyn không thể nghe được Hiệp sĩ Loras nói gì vì đám đông quá ồn ào nhưng đọc qua đôi môi máu của hiệp sĩ Loras, bà đã thấy rõ: Đầu hàng.
Viên hiệp sĩ xanh lảo đảo thi lễ với Renly Baratheon, nghi lễ của nhà vô địch với đức vua. Đám người hầu vội vàng tiến tới bãi để giúp chăm sóc viên hiệp sĩ bất bại. Khi họ cởi mũ của hắn ra, Catelyn nhận ra hắn vô cùng trẻ, chỉ hơn Robb hai tuổi là cùng. Thằng bé đó xinh đẹp gần như ngang em gái, nhưng đôi môi đầy máu và đôi mắt không tập trung, mất máu khiến khuôn mặt nó trở nên tái nhợt.
“Tiến lên.” Đức vua Renly gọi nhà vô địch.
Hắn lảo đảo bước tới. Tay nắm chặt, chiếc áo sắt xanh trông đỡ chói mắt hơn; gần như toàn thân đều bị thương, những vết dập nổi của gậy và búa, những vết cắt từ kiếm, áo và mũ sắt sứt mẻ. Chiếc áo choàng của hắn đã rách bươm. Từ cách đi đứng cho thấy người đó cũng phải chịu thương không nhẹ hơn. Vài âm thanh hét lên “Tarth” và rồi la lớn “Mỹ nhân! Mỹ nhân” (A Beauty! A Beauty!) nhưng rồi toàn trường yên lặng. Viên hiệp sĩ áo xanh quỳ gối trước nhà vua. “Bệ hạ,” hắn nói, âm thanh phát ra từ chiếc mũ sắt.
“Cô đúng như những gì Cha cô đã kể,” âm thanh của Renly vang khắp sân. “Ta chỉ thấy hiệp sĩ Loras bị đánh bại một hoặc hai lần… nhưng chưa bao giờ chật vật như thế.”
“Cú ngã ngựa đó không hợp pháp,” một cung thủ say rượu gần đó, người nhà Tyrell oán giận. “Một trò lừa đảo kinh tởm, đẩy một thằng bé ngã.”
Bà bắt đầu cảm thấy ấn tượng. “Hiệp sĩ Colen,” Catelyn nói với viên hộ vệ. “Người đàn ông đó là ai vậy, và tại sao họ lại không thích hắn thế?”
Hiệp sĩ Colen nhíu mày. “Phu nhân, bởi vì hắn không phải đàn ông, đó là Brienne của gia tộc Tarth, con gái của đại nhân Selwyn thành Evenstar.”
“Cô gái sao?” Catelyn kinh dị.
“Brienne Xinh Đẹp (Beauty) họ gọi cô như thế… dù không ai dám nói điều đó trước mặt cô ta, trừ khi sẵn sàng chiến đấu một sống một còn.”
Bà nghe thấy Vua Renly tuyên bố Tiểu thư Brienne của gia tộc Tarth là người chiếc thắng cuối cùng trong trận loạn đấu tại Bitterbridge, người xuống ngựa cuối cùng trong một trăm mười sáu hiệp sĩ. “Khi vô địch, cô có thể xin một nguyện vọng, nếu nguyện vọng đó nằm trong khả năng của ta, thì ta sẽ đáp ứng.”
“Bệ hạ.” Brienne trả lời. “Thần xin được gia nhập Đội ngự lâm quân cầu vồng của người. Thần sẽ trở thành người thứ bảy, và cống hiến cuộc đời của thần phục vụ người, đi theo người đến bất cứ đâu, cưỡi ngựa bên cạnh người và bảo vệ người trước hiểm nguy.”
“Ta đồng ý,” hắn nói, “tiến lên đây và cởi mũ sắt của cô ra.”
Cô đồng ý làm theo những gì hắn thách thức. Khi chiếc mũ sắt khổng lồ bỏ ra thì Catelyn hiểu ý tứ của Hiệp sĩ Colen. Về vẻ đẹp, người ta rõ ràng là… nhạo báng. Mái tóc như một ổ rơm bẩn, và khuôn mặt… đôi mắt của Brienne to và xanh dương, đôi mắt của một cô gái trẻ, thẳng thắn và tinh khiết, nhưng phần còn lại của khuôn mặt… các đường nét gồ ghề và thô thiển, hàm răng loạn đả, miệng quá rộng, đôi môi quá dày, vô số tàn nhang trên mũi và má, mũi cô có vẻ đã bị gãy nhiều lần. Cảm giác thương hại tràn đầy trong tim Catelyn. Liệu có sinh vật nào trên trái đất này bất hạnh như cô gái xấu xí này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT