Học sĩ Luwin trả lời: “Vì không có người thừa kế trực hệ nên chắc chắn lãnh địa của gia tộc Hornwood sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều lời chỉ trích. Gia tộc Tallhart, Flint và Karrstark đều có quan hệ thông gia với gia tộc Hornwood thông qua họ ngoại, và người nhà Glover đang nuôi đứa con hoang của đại nhân Hary ở Deepwood Motte. Theo tôi biết, Dreadford không có tư cách gì nhưng hai lãnh địa nằm sát cạnh nhau nên Roose Bolton cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Hiệp sĩ Rodrik vuốt râu. “Nếu thế thì đức vua phải tìm cho bà ấy một đám môn đăng hộ đối.”
“Tại sao ông không cưới bà ấy?” Bran hỏi. “Ông nói bà ấy xinh đẹp và Beth cũng sẽ có mẹ.”
Người hiệp sĩ già đặt bàn tay lên vai Bran. “Hoàng tử của tôi, thật đa tạ ý tốt của cậu, nhưng tôi chỉ là một hiệp sĩ, và quá già. Tôi có thể giữ lãnh địa cho bà ấy thêm vài năm nhưng ngay khi tôi chết, phu nhân Hornwood sẽ lại lâm vào cùng tình trạng như bây giờ và lúc đó ngay cả tiền đồ của Beth cũng bị ảnh hưởng.”
“Vậy hãy để đứa con hoang của lãnh chúa Hornwood làm người thừa kế.” Bran nói, nghĩ đến anh trai cùng Cha khác mẹ của mình là Jon.
Hiệp sĩ Rodrik nói: “Điều đó sẽ khiến nhà Glover rất vui, và có lẽ linh hồn của lãnh chúa Hornwood cũng vậy, nhưng tôi không nghĩ phu nhân Hornwood sẽ hài lòng. Thằng bé đó không có dòng máu của bà ấy.”
“Tuy nhiên,” học sĩ Luwin nói, “cũng phải xét đến khả năng này. Phu nhân Donella đã qua độ tuổi sinh đẻ, chính bà ấy đã nói như vậy. Nếu không phải đứa con riêng kia thì còn có ai?”
“Tôi có thể rời đi trước không?” Bran có thể nghe thấy tiếng va chạm vũ khí dưới sân như tiếng chuông đang mời gọi.
“Tất nhiên là được, hoàng tử.” Hiệp sĩ Rodrik nói. “Biểu hiện của cậu hôm nay rất tốt.” Bran cực kỳ vui mừng khi nghe điều đó. Trở thành một quý tộc cũng không chán ngắt như nó sợ, và vì cuộc gặp gỡ với phu nhân Hornwood ít mất thời gian hơn với đại nhân Manderly, trời vẫn còn sáng vài tiếng nữa đủ để nó đến thăm Mùa Hè (Summer). Nó thích khoảng thời gian được chơi đùa với con sói của mình hàng ngày, từ khi được hiệp sĩ Rodrik và học sĩ cho phép.
Hodor vừa bước vào Khu rừng của các vị thần thì Mùa Hè đã hiện ra từ gốc cây sồi, như thể nó biết bọn họ sẽ tới. “Gấu Bông/Shaggy,” nó cất tiếng gọi. “Đến đây. Shaggy, đến đây với tao,” nhưng con sói của Rickon biến mất cũng nhanh như nó xuất hiện.
Hodor biết đây chính là nơi ưa thích của Bran vì vậy nó mang Bran đến góc hồ dưới tán rộng của cây Tâm Mộc, nơi lãnh chúa Eddard thường quỳ xuống cầu nguyện. Những làn sóng được gợn lên mặt nước khi họ đến, phản chiếu hình ảnh những cành tâm mộc đong đưa và nhảy nhót. Dù vậy trời vẫn không có gió, điều này khiến Bran cảm thấy khó hiểu.
Và rồi Osha rầm rập lao lên khỏi hồ, bất ngờ đến mức ngay cả Summer cũng giật mình lùi lại, gầm gừ. Hodor nhảy tránh ra, chán nản. “Hodor, Hodor” đến khi Bran đặt tai lên vai để trấn an nỗi sợ của nó. “Sao chị có thể bơi ở đó?”, nó hỏi Osha, “nước có lạnh không?”
“Cậu bé, ngay từ khi còn nhỏ chị đây đã ôm trụ băng suốt rồi. Chị thích lạnh.” Osha bơi về phía các tảng đá và đứng dậy để nước chảy xuống. Chị đang trần truồng, Summer tiến tới ngửi ngửi. “Tôi muốn xuống xem đáy của nó.”
“Em chưa bao giờ biết nó có đáy.”
“Có lẽ không thật,” chị cười hì hì, “cậu bé, đang nhìn gì thế? Chưa nhìn thấy phụ nữ bao giờ sao?”
“Em đã xem rồi.” Bran đã tắm với các chị hàng trăm lần và cũng đã nhìn thấy những người phục vụ tắm trong bể nước nóng. Nhưng Osha trông rất khác biệt, cứng cáp và rắn chắc chứ không phải mềm mại. Đôi chân của chị nổi bắp trong khi ngực lại phẳng lì như hai cái ví tiền trống rỗng. “Chị có rất nhiều sẹo.”
“Đều rất vất vả mới có được đấy,” chị nhặt chiếc váy xám, phẩy vài chiếc lá rụng rồi mặc nó qua đầu.
“Đánh nhau với những người khổng lồ?” Osha đã từng tuyên bố vẫn còn những người khổng lồ ở bên kia Tường Thành. Một ngày nào đó có thể mình cũng nhìn thấy…
“Đánh nhau với đàn ông,” chị lấy một dải ruy băng dài thắt ngang lưng, “những con quạ đen không giống thường khi. Tôi cũng giết một con,” chị nói, phẩy phẩy tóc cho khô. Tóc đã dài hơn nhiều kể từ khi chị đến Winterfell, giờ nó đã che hết tai của chị, khiến chị trông mềm mại hơn người phụ nữ đã từng định cướp và giết nó trong Rừng Sói /Wolfswood. “Nghe bọn dưới bếp nói đã xảy ra va chạm giữa cậu và đám nhà Frey.”
“Ai nói? Và họ đã nói gì ạ?”
Chị cười bất đắc dĩ. “Rằng đó là một thằng ngu khi khiêu chiến với một người khổng lồ và một thằng què phải đứng ra bảo vệ người khổng lồ đó. Thế giới này đúng là điên rồi.”
“Hodor chưa bao giờ biết người ta đang khiêu khiêu khích anh ấy.” Bran nói. “Anh ấy chưa bao giờ đánh nhau.” Nó nhớ có lần, khi nó vẫn còn nhỏ, đã đi chợ cùng với mẹ và nữ tu sĩ Mordane. Họ đã dắt theo Hodor và để lạc mất, rồi sau đó họ tìm thấy anh ấy khi đang bị mấy thằng nhóc dồn vào trong ngõ nhỏ và dùng gậy gộc đánh vào người. “Hodor!” Anh ấy liên tục gào khóc và dơ tay bảo vệ mình, nhưng không hề đứng dậy chống lại. “Nữ tu sĩ Chayle nói anh ấy có một linh hồn thánh thiện.”
“Phải,” chị nói, “và có đôi bàn tay đủ mạnh để vặn đầu một ai đó từ trước ra sau nếu có ý định giết người.Tóm lại nó nên đề phòng mấy đứa nhà Walder. Cả nó và cậu. Những đứa khổng lồ bên ngoài thường nhát gan. To xác nhưng gan nhỏ, và hai đứa đều đê tiện như nhau.”
“Hắn không bao giờ dám làm em bị thương. Dù hắn có múa mép khua môi thế nào thì thực tế hắn cũng sợ Summer.”
“Vậy thì có lẽ hắn không thực ngu như vẻ bề ngoài.” Osha luôn luôn đề phòng mấy con sói vương.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Ngày chị bị bắt đi, Summer và Grey Wind đã xẻ ba tên dã nhân đó thành từng mảnh nhỏ “Hoặc có thể hắn ngu thật, ai mà biết được. “ Chị ngẩng đầu lên. “Cậu còn mơ những giấc mơ của sói không?”
“Không ạ.” Nó không thích nói về những giấc mơ.
“Một hoàng tử nên nói dối tốt hơn.” Osha bật cười. “À, nhưng đó là việc của cậu. Của tôi là ở trong bếp và tôi tốt hơn nên quay về trước khi Gage bắt đầu gào lên và vẫy những thìa gỗ lớn của ông ta. Hoàng tử, bảo trọng.”
Chị đáng lẽ không nên nói về những giấc mộng sói. Bran nghĩ khi Hodor mang nó quay trở về phòng ngủ. Nó cố gắng kháng cự cơn buồn ngủ nhưng cuối cùng vẫn chìm vào trong đó. Đêm nay nó mơ về cây lương mộc. Nó đang nhìn Bran bằng những con mắt đỏ sâu hoắm, gọi hắn bằng cái miệng gỗ mở to vặn vẹo và từ những canh cây trắng nhởn xuất hiện ba con quạ đen đang bay ra, mổ vào mặt và khóc gọi tên nó bằng giọng sắc như kiếm.
Tiếng tù và đánh thức nó, Bran ngồi dậy, cảm kích âm thanh đã kéo nó ra khỏi giấc mơ. Nó nghe thấy tiếng ngựa hí và những tiếng quát to. Lại có khách đến và theo âm thanh của họ thì đám người này đang nửa tỉnh nửa say. Xiết chặt thanh sắt, nó buộc mình bò ra khỏi giường và đứng trên cửa sổ. Trên cờ của đám người mới đến vẽ một người khổng lồ ngồi trên những chiếc ghế vỡ, hóa ra đó là những người Umber, đến từ bờ kia của sông Last River, nằm ở cực Bắc.
Ngày hôm sau, cả hai thủ lĩnh đều đến ra mắt, cả hai người đều là chú của Greatjon, tuy tuổi tác đã cao nhưng giọng vẫn âm vang với chòm râu trắng như chiếc áo choàng da gấu mà họ đang mặc. Một con quạ đã từng nhầm Mors với người chết và mổ ông mù một một mắt, vì vậy ông đeo một khoanh mắt rồng thay vào đó. Theo như câu chuyện mà vú già kể, lúc đó ông ấy đã dùng tay chộp con quạ và cắn đứt đầu nó, vì vậy họ đặt cho ông ấy biệt danh Kẻ Ăn Quạ/Crawfood. Bà chưa bao giờ kể cho Bran chuyện vì sao người anh trai gầy gò của ông ấy Hother lại có biệt danh là Thuốc Độc của Kỹ Nữ/ Whoresbane. Vừa yên vị, Mors đã yêu cầu được cưới phu nhân Hornwood. “Chúng ta đều biết gia tộc Greatjon là cánh tay phải đắc lực của Vua Phương Bắc. Vậy còn ai bảo vệ lãnh địa của vị quả phụ ấy hơn Umber và còn ai trong gia đình Umber tốt hơn tôi?”
“Phu nhân Donella vẫn đang trong thời gian chịu tang,” học sĩ Luwin nói.
“Tôi có thể xoa dịu nỗi đau đó trong chăn,” Mors cười lớn. Hiệp sĩ Rodrik lễ độ nói lời cảm tạ và hứa sẽ mang vấn đề này ra bàn bạc với phu nhân và đức vua.
Hother muốn có đội thuyền. “Thời gian này những tên dã nhân từ phương Bắc không ngừng tràn xuống từ phương Bắc ăn trộm, tôi chưa bao giờ thấy nhiều như vậy. Họ vượt qua Vịnh Hải Cẩu (Bay of Seals) bằng thuyền nhỏ và tấn công vào bờ trên lãnh địa của chúng tôi. Những con quạ ở Eastwatch quá ít nên không thể ngăn cản chúng, chưa kể bọn chúng giống những con chồn, lẩn trốn rất nhanh. Chúng tôi cần một đội chiến hạm thuyền dài, phải, và những người khỏe mạnh để chèo thuyền. Gia tộc Greatjon đã mang đi quá nhiều đàn ông, một nửa vụ mùa đã mất vì không có đủ người thu hoạch.”
Hiệp sĩ Rodrik vuốt râu. “Ngài có những cánh rừng gỗ thông cao vút và những cây sồi già. Lãnh chúa Manderly có rất nhiều công nhân đóng thuyền và thủy thủ. Nếu các ngài hợp tác với nhau các ngài sẽ tạo ra đủ thuyền dài để bảo vệ tất cả các bờ biển của mình.”
“Manderly?” Mors Umber hừ một tiếng. “Cái bao tải đầy mỡ lạch bạch ấy ư? Người dân của chính ông ta chế nhạo gọi ông ta là Lãnh chúa Lợn (Lord Lamprey). Tên đó ngay cả bước đi còn khó khăn, nếu ngài lấy một thanh kiếm đâm vào bụng, khéo phải đến mười ngàn lít mỡ chảy ra.”
“Ông ấy béo,” Hiệp sĩ Rodrik công nhận, “nhưng ông ấy không ngu ngốc. Ngài sẽ làm việc với ông ấy hoặc đức vua phải biết lý do vì sao hai người không thể hợp tác”. Và điều khiến Bran kinh ngạc là những người trong gia tộc Umber hung hăng lại đồng ý làm theo lệnh dù không giấu được vẻ giận dữ.
Trong khi bọn họ đang họp, những người trong gia tộc Glover cũng đến từ Deepwood Motte, và một phái đoàn lớn của gia tộc Tallhart đến từ lâu đài Torrhen’s Square. Galbart và Robett Glover đã giao Deepwood cho vợ của Robett quản lý, nhưng tổng quản lại dẫn hắn đến Winterfell. “Phu nhân của tôi cúi xin ngài tha lỗi cho sự vắng mặt của nàng. Vì con cái còn quá nhỏ để tham gia vào chuyến du hành dài như thế này và nàng thì không đành lòng bỏ chúng lại.” Rất nhanh chóng, Bran phát hiện ra vị tổng quản, chứ không phải phu nhân Glover mới thực sự là người “điều khiển” Deepwood Motte. Người đàn ông đó yêu cầu tồn kho một phần mười sản lượng thu hoạch. Có những tin đồn lén lút nói rằng năm nay là năm đại thu hoạch trước khi mùa Đông đến. Học sĩ Luwin đã có vài ý kiến về những lời đồn đại này. Học sĩ Rodrik yêu cầu cần phải để lại một phần năm tồn kho và hỏi cẩn thận viên tổng quản về đứa con hoang của lãnh chúa Hornwood, thằng bé Larence Snow, ở phương Bắc, tất cả những đứa con hoang đều có họ Snow. Đứa nhỏ đó đã gần mười hai tuổi và viên tổng quản rất khen ngợi trí thông minh và lòng dũng cảm của thằng bé.
“Bran, xem ra chủ ý của cháu về việc cho thằng bé đó kế thừa tước hiệu có vẻ khả thi đấy.” Học sĩ Luwin nói sau đó. “Ta nghĩ một ngày nào đó cháu sẽ trở thành một thành chủ tốt của Winterfell.”
“Không, cháu sẽ không.” Bran biết nó sẽ không bao giờ trở thành thành chủ, cũng như nó sẽ không bao giờ có thể trở thành kỵ sĩ nữa. “Robb sẽ cưới cô gái trong gia tộc Frey, ông đã nói với cháu như vậy và anh em nhà Frey cũng nói thế. Anh ấy sẽ có những đứa con trai, và chúng sẽ là những ông chủ thành Winterfell chứ không phải cháu.”
“Bran, có lẽ sẽ vậy đấy,” hiệp sĩ Rodrik nói, “nhưng ta đã cưới ba lần và các bà vợ chỉ sinh cho ta những đứa con gái. Giờ thì chỉ có Beth ở lại với ta. Em trai ta là Martyn làm Cha của bốn đứa con trai khỏe mạnh, nhưng chỉ có Jory sống sót và trưởng thành. Sau khi thằng bé bị giết, Martyn chẳng còn ai nối dõi. Chẳng ai dám chắc chuyện tương lai cả.”
Ngày hôm sau đến lượt Leobald Tallhard xin yết kiến. Ông ta nói về những điềm báo thời tiết và những câu chuyện đồn thổi của đám thôn dân, còn đề cập đến việc đứa cháu rất hào hứng tham gia chiến trận. “Benfred đã tự mình tổ chức một đội đấu thương. Những thằng bé đấy chưa đến mười chín tuổi nhưng thích tự nhân mình chính là vua phương Bắc. Khi tôi mắng chúng chỉ là những thằng nhãi ranh, chúng đã cười phá lên. Giờ thì chúng tự gọi mình là Binh Đoàn Thỏ Hoang và lấy da thỏ bọc cột cây thương, hát những bài hát về giới hiệp sĩ.”
Bran thích ý tưởng này. Nó nhớ về Benfred Tallhard, một thằng bé với thân hình cao lớn, trước kia thường cùng Cha, hiệp sĩ Helman, đến thăm Winterfell, kết bạn với Robb và Theon Greyjoy. Nhưng hiệp sĩ Rodrik rõ ràng không hài lòng về những gì vừa nghe. “Nếu Đức vua cần nhiều lính hơn, ngài sẽ ban bố lệnh triệu tập.” Ông nói. “Ngài hãy nói lại với cháu ngài rằng cậu ấy nên phòng thủ tốt thành Torrhen’s Square như Cha cậu ấy chỉ thị.”
“Tôi sẽ làm theo lời khuyên đó, thưa ngài.” Leobald nói, và rồi đề cập đến vấn đề của phu nhân Hornwood. Thật là điều đáng tiếc, không có chồng để bảo vệ lãnh địa của bà ấy cũng như không có con nối dõi. Vợ của ông ta cũng xuất thân từ gia tộc Hornwood, em gái của đại nhân Halys đã mất mà chắc chắn mọi người còn nhớ rõ. “Căn phòng trống là một căn phòng ưu thương. Tôi nghĩ nên gửi đứa con thứ của mình cho phu nhân Donella nuôi dưỡng. Beren đã gần mười tuổi, một đứa bé dễ thương, và cũng là cháu của bà ấy. Tôi chắc nó sẽ khiến bà ấy vui trở lại, và có thể đổi thành họ Hornwood…”
“Để trở thành người thừa kế?” học sĩ Luwin tiếp lời.
“… để tiếp tục duy trì gia tộc.” Leobald kết thúc.
Bran biết mình phải nói gì. “Cảm ơn đề nghị của ngài, đại nhân,” không đợi hiệp sĩ Rodrik mở miệng nó đã cướp lời, “chúng ta sẽ mang vấn đề này bàn bạc với anh trai ta, Robb, ồ, và với phu nhân Hornwood.”
Leobald tựa hồ kinh ngạc về những gì nó nói. “Rất vinh hạnh, thưa hoàng tử,” lão nói, nhưng Bran nhìn thấy sự thương hại trong đôi mắt xanh nhạt của lão, có lẽ còn có chút mừng thầm, may mắn tên tàn phế này không phải con lão. Bất chợt, Bran cảm thấy ghét người đàn ông này.
Nhưng học sĩ Luwin lại có vẻ ưa lão. “Beren Tallhart có thể là lựa chọn tốt nhất của chúng ta.” Ông nói với họ khi Leobald đã rời đi. “Nửa dòng máu của nó thuộc về gia tộc Hornwood, nếu nó mang họ của chú mình…”
“… nó vẫn còn là một thằng bé,” hiệp sĩ Rodrik nói, “và sẽ chịu áp lực lớn phải giữ vững lãnh thổ trước mong muốn của Mors Umber hoặc đứa con hoang của Roose Bolton. Chúng ta phải suy xét điều này cẩn thận. Robb nên có lời khuyên tốt nhất từ chúng ta trước khi đưa ra quyết định.”
“Quyết định nên đến từ thực tế diễn ra.” Học sĩ Luwin nói. “Trước mắt, Robb cần những lãnh chúa đó trong triều đình. Vùng riverlands là một phần trong vương quốc của cậu ấy và cậu ấy có thể hợp nhất vùng đó bằng hôn phối của phu nhân Hornwood với một trong những lãnh chúa vùng Trident. Có thể là Blackwood, có thể là người nhà Frey…”
“Phu nhân Hornwood có thể gả ột trong những người trong gia tộc Frey của chúng ta.” Bran nói. “Bà ấy có thể cưới cả hai đứa chúng nó nếu thích.”
“Ngài không nên nói như vậy, hoàng tử.” Hiệp sĩ Rodrik nhẹ giọng trách.
Chả đứa nào trong đám Walder đáng để nói cả, Bran cúi đầu nhìn chăm chăm vào chiếc bàn và không nói gì.
Những ngày tiếp theo, những con quạ mang thông tin từ các gia tộc quý tộc khác, ngỏ lời xin lỗi rằng họ không thể đến. Đứa con hoang của Dreadfort không muốn đến, gia tộc Mormont và Karstark đã khởi hành đi phương Nam cùng Robb, lãnh chúa Locke giá già để tham gia cuộc hành trình dài, phu nhân Flint phải chăm sóc con, đang có dịch bệnh ở Widow’s Watch. Cuối cùng tất cả các chư hầu đều hứa sẽ trung thành với gia tộc Stark và ủng hộ họ phong vương, chỉ trừ Howland Reed, người đã nhiều năm chưa bước ra khỏi vùng đầm lầy của mình và gia tộc Cerwyn có lâu đài cách Winterfell nửa ngày cưỡi ngựa. Lãnh chúa Cerwyn đã ngả về phe Lannister, nhưng con trai của ông ta, thằng bé mười bốn tuổi thì lại đứng về phe chính nghĩa, hắn dẫn đầu hai mươi bốn lính ngay sáng sớm đã tiến vào Winterfell. Bran đang cưỡi Dancer vòng quanh sân khi họ đến, và nó cưỡi ngựa đến đón họ luôn. Cley Cerwyn luôn là một một người bạn của Bran và các anh trai nó.
“Chào buổi sáng, Bran.” Cley gọi to chào đón. “Hay tôi phải gọi cậu là hoàng tử Bran nào?”
“Tùy anh thôi.”
Cley cười lớn. “Sao không? Thời nay ai cũng có thể là vua hay hoàng tử. Không biết Stannis có viết thư cho Winterfell không?”
“Stannis? Em không biết.”
“Ông ta giờ cũng xưng vương rồi.” Cley nói “Ông ta lên án thái hậu Cersei đã ngủ với anh trai mình, vì vậy Joffrey là một đứa con hoang.”
“Joffrey là một nghiệt chủng,” một trong những hiệp sĩ của Cerwyn hét lên, “hèn gì tính tình hắn quái đản thế, hóa ra Cha hắn là Kẻ Giết Vua.”
“Phải,” người khác nói, “các chư thần ghét những đứa loạn luân. Hãy nhìn những gì đã xảy ra với gia tộc Targaryen.”
Trong khoảng khắc Bran cảm thấy khó thở như ai đấm vào ngực. Cảm giác được mình sắp ngã, nó vội vàng nắm chặt dây cương của con Dancer.
Nỗi sợ hãi của nó hiện rõ trên nét mặt. “Bran?” Cley Cerwyn nói. “Cậu khỏe chứ? Đó chỉ là một ông vua khác thôi.”
“Robb cũng sẽ đánh bại ông ta thôi.” Nó quay đầu Dancer hướng về phía chuồng ngựa, để lại đám người Cerwyn hoang mang nhìn theo. Máu như dồn lên tai và nếu không có yên ngựa, nó có thể ngã gục xuống.
Đêm đó Bran cầu nguyện các chư thần của Cha cho nó một đêm ngủ không mộng mị. Nếu các chư thần có nghe thấy thì chắc là họ đã chế giễu hy vọng của nó, vì cơn ác mộng họ mang tới còn tồi tệ hơn bất kỳ giấc mơ sói nào.
“Bay hay là chết!” Con quạ ba mắt vừa mổ vào nó vừa hét. Nó đã khóc lóc cầu xin nhưng con quạ không tỏ ra thương hại gì. Nó hết mổ vào mắt trái rồi sau đó mắt phải, và khi nó bị mù trong bóng tối, nó lại tiếp tục mổ những nhát đau đến tê người vào đầu. Nó hét lên thảm thiết cho đến khi phổi bốc cháy. Đau đớn như xẻ đôi đầu nó, nhưng khi con quạ gắp ra đống bầy nhầy lẫn xương và não, Bran lại có thể nhìn thấy. Và những gì nó nhìn thấy khiến nó há hốc mồm vì sợ. Nó đang bám trên một tòa tháp cao, các ngón tay đang bám dính vào áo, hai chân đang nâng đỡ thân hình nó, đôi bàn chân què quặt vô dụng ngu ngốc đó. “Hãy giúp tôi,” nó khóc. Một người đàn ông tóc vàng xuất hiện phía trên và đẩy nó xuống. “Đây là điều ta làm vì tình yêu,” hắn thì thầm khi đá văng nó vào không trung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT