Cersei nhíu mày: “Ta chưa cho phép cậu rời đi được. Ta muốn biến cậu định giải thoát Jaime thế nào.”
“Tôi sẽ nói với chị khi tìm ra cách. Mưu kế cũng giống như hoa quả, cần có thời gian để hiện thực hóa. Bây giờ thì tôi muốn cưỡi ngựa dạo quanh thành phố và đánh giá tình hình.” Tyrion đặt tay vào đầu con nhân sư cạnh cửa chính. “Tôi có một yêu cầu. Hãy đảm bảo không có bất cứ chuyện gì bất trắc xảy ra với Sansa Stark. Nếu để mất cả hai đứa con gái thì thực sự phiền toái đấy.”
Bên ngoài phòng họp hội đồng, Tyrion gật đầu chào Ser Mandon và đi xuyên qua đại sảnh dài. Bronn đi cạnh hắn. Timett, con trai của Timett không thấy bóng dáng đâu. “Hồng thủ của chúng ta đang ở nơi nào vậy?” Tyrion hỏi.
“Hắn muốn thăm thú xung quanh. Người trong bộ tộc họ không thích chờ trong đại sảnh.”
“Ta hy vọng hắn không giết người nào quan trọng.” Tên dân tộc này là do Tyrion đưa từ Dãy núi mặt trăng về, hắn đã thề trung thành với hắn đến chết, tuy nhiên, bọn họ rất cao ngạo và nóng nảy, sẵn sàng trả đũa bằng vũ khí nếu có người nói năng lỗ mãng với bọn hắn, dù vô tình hay cố ý. “Cố tìm hắn đi. Và nhân thể xem chỗ ăn ở của mọi người luôn. Ta muốn họ sẽ đóng quân ngay dưới tháp dành cho cánh tay phải của nhà vua, nhưng đừng để tên tổng quản xếp chỗ những người Stone Crow cạnh Moon Brothers, nói với hắn người Hỏa Nhân phải có một doanh trại riêng.”
“Ngài sẽ đi đâu vậy?”
(Chú thích: Stone Crows là một trong những bộ lạc sống ở Dãy núi mặt trăng, do Shagga lãnh đạo. Họ có vũ khí nhưng không gì có thể so sánh với những Hiệp sĩ của thung lũng. Họ gia nhập vào do Tyrion Lannister lãnh đạo và giúp hắn ra khỏi thung lũng để đổi lại tiền và vũ khí để chiến tranh dành Thung Lũng Vale cho riêng mình;
Moon Brothers: Cũng là một bộ lạc sống ở dãy núi mặt trăng).
“Ta sẽ cưỡi ngựa quay lại Broken Anvil.”
(Chú thích: Broken Anvil là tên một nhà trọ ở King’s Landing).
Bronn cười không kiêng kị gì: “Có cần phải hộ tống không? Nghe người ta nói đường phố giờ rất nguy hiểm.”
“Ta sẽ gọi đội trưởng đội bảo vệ hoàng cung của chị gái ta, và nhắc nhở hắn ta cũng đặc biệt không kém người chị gái mang họ Lannister. Hắn có lẽ đã quên lòng trung thành phải dành cho Casterly Rock, chứ không phải Cersei hay Joffrey.”
Một giờ sau, Tyrion cưỡi ngựa rời Red Keep cùng với mười hai cận vệ nhà Lannister trong áo choàng đỏ sẫm và đầu đội bán mũ hình sư tử. Khi họ vượt qua khung lưới sắt, hắn chú ý thấy những cái đầu lố nhố trên thành cúi xuống xem. Chiếc đầu đen tuy được tẩm nhựa đường nhưng cũng mức hôi thối không thể nhận ra. “Đội trưởng Vylarr,” hắn gọi “ta muốn ngày mai hạ tất cả chúng xuống. Hãy cho người đến yên lặng rửa tường thành đi.”
Dù đem thủ cấp ghép với thân là việc khó khăn, nhưng vẫn là việc nên làm. Ngay cả trong thời kỳ chiến tranh thì vẫn phải có những quy củ cần tuân thủ
Vylarr do dự: “Bệ hạ nói muốn đem đầu tên phản đồ treo trên thành cho đến khi thu thập đủ ba cái đầu mới thôi.”
“Để ta đoán những cái đầu cần thu thập là Robb Stark, lãnh chúa Stannis và lãnh chúa Renly, phải không?”
“Vâng, thưa đại nhân.”
“Cháu ta mới tròn mười ba tuổi hôm nay, Vylarr. Hãy cố mà nhớ điều đó. Ta muốn những cái đầu phải hạ xuống trong ngày mai, không thì một trong những chỗ trống kia sẽ được cái đầu khác bù vào, đã hiểu ý ta chưa, đội trưởng?”
“Vâng, đại nhân, tôi sẽ tự mình giám sát họ.”
“Tốt.” Tyrion lấy hai chân kẹp ngựa thúc chạy về phía trước, những chiếc áo choàng đỏ cưỡi ngựa đuổi nhanh theo sau.
Hắn đã nói với Cersei là muốn đi nắm tình hình trong thành phố, đó không hoàn toàn là lời nói dối. Tyrion Lannister không thích lắm về những gì vừa nhìn thấy. Những đường phố trong King’s Landing vốn luôn rất Đông vui, ồn ào và sôi sục, nhưng giờ phút này lại tràn ngập nguy hiểm. Bên lề đường phố Looms, một thân thể trần truồng nằm bên cống, đang bị đám chó hoang cắn xé, nhưng chẳng ai buồn để ý. Đội tuần tra rõ ràng có thấy điều này, nên lính đi tuần từng đôi một khi phải đi tuần tra các phố, mặc áo choàng vàng và áo chẽn đen, dùi cui không dám rời tay. Chợ tràn đầy những người quần áo rách nát đang bán mọi đồ đạc trong nhà với bất cứ giá nào… và dễ thấy là chẳng có nông dân bán thức ăn. Số ít đồ ăn được bày bán thì giá cao gấp ba lần so với giá năm ngoái, thậm chí còn có người bán rong thịt chuột nướng. “Chuột tươi đây,” hắn rao lớn “chuột tươi đây,” không nghi ngờ gì thịt chuột tươi được ưa thích hơn thịt chuột hư thối. Nhưng điều đáng kinh hãi là những con chuột này nhìn ngon miệng hơn hầu hết những kẻ bán chúng trên Phố Flour. Tyrion cũng thấy ở cửa của các cửa hàng đều có bảo vệ, và rõ ràng ngay cả thợ bánh mì cũng thấy mạng người giờ còn rẻ hơn bánh mì.
“Không có lương thực vận chuyển vào thành sao?” Hắn nói với Vylarr.
“Ít lắm.” Viên đội trưởng thừa nhận. “Do chiến tranh ở các vùng đất dọc bờ sông và lãnh chúa Renly nổi loạn ở Highgarden nên các con đường về phía Nam và Tây đều bị cắt đứt.”
“Và bà chị ta đã có đối sách gì?”
“Bà ấy đang từng bước khôi phục lại trị an trong thành.” Vylarr cam đoan.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Đại nhân Slynt đã tăng gấp ba quân số Đội tuần trong thành phố và thái hậu tăng một ngàn thợ thủ công tu sửa hệ thống phòng thủ. Các thợ đá gia cố tường thành, thợ mộc chế tạo hàng trăm cung nỏ và xe ném đá, thợ rèn làm kiếm và các nhà giả kim nguyện ý đóng góp mười ngàn lọ gây lửa.”
Tyrion không thoải mái xoay người trên yên ngựa. Hắn mừng vì Cersei đã không ngồi yên, nhưng những chất gây cháy là đồ nguy hiểm, và mười ngàn lọ gây lửa đủ để đốt trụi King’s Landing. “Chị ta lấy tiền ở đâu để trả cho tất cả chi phí này?” Chuyện vua Robert sau khi chết để lại một đống nợ nần không phải là chuyện bí mật và các nhà giả kim không phải là những người vì nghĩa quên thân.
“Thưa, đại nhân Littefinger luôn tìm ra cách. Ông ấy đề nghị thu thuế bất kỳ ai muốn vào thành.”
“Phải, điều đó đã phát huy tác dụng.” Tyrion nói, nghĩ hắn thật thông minh. Thông minh và độc ác. Hàng vạn người muốn tránh chiến sự đều muốn đến King’s Landing tá túc. Hắn đã nhìn thấy họ trên kingsroad, những người mẹ mang theo con, những người Cha mặt đầy lo lắng chăm sóc xe hàng và ngựa trước những con mắt đầy thèm muốn. Không nghi ngờ gì, khi đã đến thành phố thì họ nhất định sẽ trả hết những gì mình có để đổi lấy một tường thành che chắn giữa họ và chiến tranh… dù có thể họ sẽ phải nghĩ lại nếu biết về đống chất gây cháy đang ở trong thành.
Nhà trọ mang tên Broken Anvil nằm ngay phạm vi của các bức tường thành, gần Cổng Của Các Chư Thần nơi họ đã vào buổi sáng. Khi họ cưỡi ngựa đến cổng, có một cậu bé chạy đến giúp Tyrion xuống ngựa. “Mang người của ngươi về lâu đài đi.” Hắn nói với Vylarr. “Ta sẽ nghỉ đêm ở đây.”
Viên đội trưởng trông do dự: “Đại nhân, nơi này có an toàn không?”
“À, thế này nhé, đội trưởng, buổi sáng nay khi ta rời nhà trọ, bên trong đã đầy người Black Ears. Nếu Chella con gái của Cheyk ở đây thì không ai là tuyệt đối an toàn.” Tyrion lạch bạch tiến đến cửa, để mặc Vylarr đứng đó đầu óc mờ mịt.
Khi hắn bước vào sảnh, một trận cười vui vang lên chào đón. Hắn nhận ra đó là giọng cười to của Chella cùng tiếng cười khẽ của Shae. Cô gái đó đang ngồi bên lò sưởi, uống rượu nho trên bàn gỗ với ba người Black Ears mà hắn lưu lại để bảo vệ cô và một người đàn ông mập mạp đứng sau. Chủ nhà trọ, hắn tưởng thế… cho đến khi Shae gọi Tyrion bằng tên và đứng dậy giới thiệu.
“Đại nhân, tôi rất vui khi thấy ngài.” Viên thái giám cố mỉm cười trên khuôn mặt nhợt nhạt.
Tyrion suýt ngã. “Đại nhân Varys, tôi không ngờ ngài lại ở đây.” Bố khỉ, sao lão có thể tìm được bọn họ nhanh thế?
“Xin thứ lỗi cho tôi nếu làm phiền ngài,” Varys nói “tôi đột nhiên rất muốn đến gặp vị tiểu thư trẻ của ngài.”
“Tiểu thư trẻ.” Shae lặp lại, nghiền ngẫm “Ngài nói chỉ đúng một nửa, đại nhân, tôi trẻ.”
Mười tám tuổi, Tyrion nghĩ, mười tám tuổi, và là một kỹ nữ, nhưng thông minh, linh hoạt như một con mèo trên giường, với đôi mắt đen to tròn và mái tóc đen dày, cái miệng nhỏ mềm mại, ngọt ngào luôn khiến người ta đói khát… và là của ta!
Khốn khiếp ngươi, tên thái giám. “Tôi sợ tôi mới là người làm phiền, đại nhân Varys ạ.” Hắn cố gắng ép mình vào lễ tiết. “Khi ta bước vào, ta thấy ngài rất vui vẻ.”
“Đại nhân Varys khen lỗ tai của Chella và nói cô ấy nhất định phải giết rất nhiều người mới có được chuỗi hạt đẹp như vậy.” Shae giải thích. Nghe nàng gọi Varys là “đại nhân” khiến hắn buồn bực, bởi đó là ngữ khí của nàng gọi hắn trên giường “Và Chella nói với ông ấy việc giết người chỉ dành cho những kẻ nhu nhược.”
“Những người dũng cảm sẽ để địch thủ sống, cho hắn cơ hội rửa sạch nỗi sỉ nhục bằng cách cắt tai hắn.” Chella, người đàn bà đen nhỏ thó, trên cổ đeo chiếc vòng cổ xâu không dưới bốn mươi sáu lỗ tai khô đầy khủng bố, lên tiếng giải thích. Tyrion đã từng đếm số lỗ tai này. “Chỉ có như vậy mới chúng minh cậu không sợ các kẻ thù của mình.”
Shea cười nhé: “Sau đó đại nhân nói nếu ông ấy là một Black Ear, ông ấy sẽ không bao giờ có thể ngủ nổi, vì trong mơ sẽ toàn mơ thấy những người một tai.”
“Một vấn đề ta sẽ không bao giờ phải đối mặt,” Tyrion nói “ta rất sợ kẻ thù của mình, vì vậy ta sẽ giết sạch họ.”
“Ta uống một chút.” Tyrion ngồi cạnh Shae. Hắn hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây, đáng tiếc Chella và cô gái thì không. Varys đang chuyển một tin đến cho hắn. Khi lão nói, tôi đột nhiên rất muốn đến gặp vị tiểu thư trẻ của ngài, thì có nghĩa rằng, ngài đã cố giấu cô ấy, nhưng tôi biết cô ấy ở đâu và cô ấy là ai, và giờ tôi ở đây. Hắn tự hỏi ai đã phản bội: Chủ nhà trọ, thằng bé chăn ngựa, một bảo vệ ở cổng… hay thủ hạ của chính hắn?
“Tôi luôn thích quay lại thành phố qua Cổng của các chư thần - Gate of the Gods.” Varys nói với Shae khi rót đầy các cốc rượu. “Các chi tiết khắc trên cánh cổng thật đẹp, chúng khiến tôi mỗi lần nhìn thấy đều muốn khóc. Ánh mắt… thật sống động, phải không? Chúng như thể đang theo dõi mỗi bước chân cô mỗi khi cô bước qua cửa.”
“Tôi chưa bao giờ để ý đến điều đó, đại nhân.” Shae trả lời. “Nếu ngài đã nói vậy thì sáng mai tôi sẽ qua xem chúng thế nào.”
Đừng lo, bé con, Tyrion nghĩ khi xoay xoay cốc rượu. Hắn không thèm quan tâm đến mấy cái hình điêu khắc chó má kia, mà hắn quan tâm đến đôi mắt của lão già đang nhìn đây này. Lời nói của lão có ý rõ ràng là lão đang theo dõi mọi người, hắn biết rõ chúng ta ngay khi chúng ta vượt qua cổng thành.
“Cẩn thận đấy bé con.” Varys nói. “King’s Landing không phải là nơi tuyệt đối an toàn trong những ngày này. Tôi biết mỗi con phố ở đây rất rõ, nhưng hôm nay vẫn sợ phải bước ra phố một mình và tay không tấc sắt. A, trong thời khắc đen tối này, những người theo luật rừng xuất hiện khắp nơi, trong tay nắm đao kiếm băng lạnh và tâm địa vô tình.” Lời này lão có ý tứ rằng nếu ta đi đâu đó một mình và tay không tấc sắt, những người khác sẽ thủ kiếm đến tìm ngay.
Shae chỉ cười lớn: “Nếu chúng cố làm phiền tôi, chúng sẽ chỉ còn một tai vì Chella sẽ xử chúng.” Varys cười khúc khích như thể đây là điều hài hước nhất ông ta từng nghe, nhưng khi lão quay người đối mặt với Tyrion, trong mắt không hề có ý cười. “Tiểu thư trẻ tuổi của ngài thật hòa ái dễ gần. Nếu tôi là ngài, tôi sẽ chiếu cố nàng rất cẩn thận.”
“Ta cũng đang có ý đó. Nếu ai cố hãm hại cô ấy… à, ta quá nhỏ để làm một người Black Ear, và ta cũng không dũng cảm.” Thấy không? Ta cũng đang nói đúng giọng điệu lão đang dùng, lão thái giám. Nếu ông tổn thương nàng, ta sẽ lấy đầu ông.
“Tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa.” Varys đứng dậy. “Tôi biết ngài nhất định mệt rồi, đại nhân, tôi chỉ muốn đến chào ngài một câu và bày tỏ rằng tôi rất vui mừng thấy ngài trở về. Chúng tôi rất cần ngài trong hội đồng trọng thần. À, mà ngài đã nhìn thấy sao chổi chưa?”
“Ta lùn chứ không mù.” Tyrion nói. Trên đường kingsroad, hắn đã nhìn thấy ngôi sao đó chiếm đến nửa bầu trời, che khuất hoàn toàn ánh trăng.
“Trên các phố, người ta gọi nó là Người đưa tin đỏ.” Varys nói. “Họ nói nó điềm báo một tân vương sẽ xuất hiện, kèm theo đó sẽ là máu và lửa.” Viên thái giám phấn khích chà sát hai tay. “Đại nhân Tyrion, tôi để lại cho ngài một câu đố nhé?” Rồi không đợi câu trả lời, ông ta nói luôn “Có ba vị ngồi trong phòng: một quốc vương, một tăng lữ và một phú ông. Đứng ở giữa là một lính đánh thuê, người này xuất thân bình thường, cũng không có tài năng gì lớn. Mỗi vị lớn trong phòng đều đứng lên ra lệnh cho tên lính đánh thuê giết hai người còn lại. Quốc vương nói: ‘Ta là người đề ra luật lệ, ta ra lệnh cho ngươi giết bọn họ’. Vị tăng lữ nói: ‘Là đại diện của các chư thần, ta ra lệnh cho ngươi giết bọn họ’. Viên phú ông nói: ‘Nếu ngươi giết họ, tất cả vàng bạc châu báu sẽ là của ngươi’. Vậy ngài thử đoán xem ai sẽ là người sống và ai sẽ chết?”
Cúi người hành lễ, viên thái giám sải đôi dép lê bước nhanh ra khỏi sảnh
Khi lão vừa rời đi, Chella hừ mũi và Shae nhíu mày trên khuôn mặt xinh đẹp. “Phú ông là người sống sót, phải không?”
Tyrion bỏ cốc rượu xuống, suy nghĩ: “Có lẽ thế. Hoặc không. Ta nghĩ điều đó phụ thuộc vào tay lính đánh thuê. Đi nào, chúng ta lên lầu.”
Bọn họ cùng bước lên lầu, nhưng lên đến đỉnh cầu thang, nàng phải đứng lại chờ hắn vì nàng có đôi chân dài và nhanh nhẹn trong khi hắn sở hữu đôi chân ngắn ngủn, còi cọc và đau đớn. Tuy nhiên khi hắn lên đến nơi, nàng cười chế nhạo: “Chàng có nhớ em không?” vừa nói vừa cầm tay hắn.
“Nhớ đến phát điên.” Tyrion thừa nhận. Shae chỉ cao khoảng năm feet, nhưng hắn vẫn phải ngửa đầu lên… tuy nhiên nếu là nàng thì hắn không ngại, bởi vì mỗi khi nhìn từ dưới lên nàng thật đáng yêu.
“Ngài sẽ nhớ em suốt thời gian ngài ở Red Keep,” nàng vừa nói vừa dẫn hắn vào phòng mình “nhất là khi ngài một mình cô đơn ngủ trên chiếc giường lạnh trong tháp dành cho Cánh tay phải của nhà vua.”
“Quá đúng.” Tyrion mong có thể để nàng đi cùng, nhưng Cha hắn cấm tiệt điều đó. Cấm con không được mang kỹ nữ vào cung, lãnh chúa Tywwin ra lệnh. Đưa nàng vào thành phố đã là điều to gan nhất của hắn rồi. Tất cả quyền lực của hắn đều do Cha ban cho, cô gái này phải biết điều đó “Em sẽ không ở quá xa ta,” hắn hứa, “em sẽ có một ngôi nhà với lính canh và kẻ hầu người hạ và ta sẽ thường xuyên đến thăm em ngay khi có thể.”
Shea lấy chân đá cánh cửa. Qua khe cánh thủy tinh của chiếc cửa sổ hẹp, hắn có thể thấy Thánh đường lớn Baelor trên đồi Visenya nhưng Tyrion lại bị hấp dẫn bởi cảnh tượng khác. Khom người, Shae bắt lấy làn váy áo khoác, dần kéo nó ra khỏi đầu và vứt nó sang một bên. Bên trong nàng không hề mặc nội y. “Ngài sẽ không được nghỉ ngơi đâu.” Nàng nói khi đứng trước mặt hắn, một tay chống mông, hồng hào, trần truồng và đáng yêu. “Ngài sẽ nhớ tới em bất cứ lúc nào ngài lên giường, sau đó ‘thằng nhỏ’ của ngài sẽ ngạnh cứng lại và sẽ chẳng ai giúp ngài giải quyết, rồi ngài sẽ không thể ngủ được, trừ phi…” Nàng tà ác nhếch miệng cười giống hệt Tyrion. “Đó là lý do họ gọi Tháp dành cho Cánh tay phải của nhà vua là Tháp thủ dâm, phải không đại nhân?”
“Im miệng và hôn ta,” hắn ra lệnh.
Hắn có thể nếm được vị rượu trên môi nàng và cảm thấy hai bầu ngực nhỏ của nàng ấp vào hắn khi những ngón tay của nàng di động trên dây lưng. “Sư tử của em,” nàng thì thầm khi hắn rời khỏi nụ hôn để cởi quần áo, “đại nhân yêu, người Lannister khổng lồ của em.” Tyrion đẩy nàng xuống giường.
Khi hắn tiến vào cơ thể nàng, nàng hét to đủ để đánh thức toàn bộ các vị thánh dưới hầm mộ ở Baelor, móng tay nàng cào vào lưng đến mức để lại vết sẹo, nhưng hắn cảm thấy đau đớn chưa thấm bằng nửa so với sự sung sướng lúc này.
Ngu ngốc, hắn nghĩ sau khi cơn hưng phấn qua đi, khi hai người nằm bẹp trên giường, chia sẻ với nhau chiếc chăn. Chả lẽ mày không học được gì sao, thằng lùn? Cô ta là một con điếm, khốn khiếp mày, cô ta yêu mày vì tiền, chứ không phải con người mày. Nhớ Tysha không? Nhưng khi ngón tay hắn lướt qua đầu vú nàng, nó lập tức cứng lại và hắn có thể cảm thấy tình cảm mãnh liệt của mình khi ghi dấu ấn trên ngực nàng.
“Đại nhân, giờ ngài đã là Cánh tay phải của nhà vua, ngài có tính toán gì không?” Shae hỏi khi áp thân hình nóng bỏng ngọt ngào vào hắn.
“Vài chuyện mà Cersei không bao giờ lường hết được.” Tyrion thì thầm trên chiếc cổ trắng ngần của nàng “Ta sẽ… chủ trì chính nghĩa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT